Quán Cơm Nhỏ

Chương 22: Ngọc diện lang quân và thê tử




Đang bận rộn với những tập hồ sơ thì điện thoại nội bộ của nó vang lên, Lan đành ngưng làm việc, dường như nó đoán được cuộc gọi này là của ai nên khuôn mặt cũng trầm xuống thấy rõ

“Chị nghe!”

Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên tiếng nói trong trẻo của một cô gái

“Em đã điều tra, quả thật rất nhiều người đều nghe thấy tiếng khóc cùng những âm thanh lạ mỗi đêm, hơn nữa em còn điều tra được một vài thông tin về ngôi nhà nữa”

“Nói!”

Cô gái bên kia đầu dây hít sâu một hơi, chèn ép nỗi sợ do hàn khí của nó gây ra rồi rành mạch trả lời

“Ngôi nhà kia vốn có chủ. Mấy năm trước một vụ hỏa hoạn đã thiêu cháy căn nhà cùng tất cả chủ nhân của nó, ông Nguyễn kia vì tưởng niệm ngôi nhà lúc chưa xảy ra hỏa hoạn nên cho tu sửa lại ngôi nhà theo như trí nhớ của ông. Sau đó ông ta cho thuê nhưng thật kì lạ, chỉ sau khi người thứ nhất ở được vài ngày thì xuất hiện chuyện kia làm họ hoảng sợ, rồi bao nhiêu người thuê nhà sau đó cũng bỏ đi mất dạng. Nhiều người còn đồn rằng chủ nhân ngôi nhà vì chết oan ức nên quay về quấy rối”

“Chị biết rồi!”

Lan tắt máy, ánh mắt nhìn vào xa xăm, trong đầu nó đang nghĩ cái gì vậy cà?

Ngôi nhà kia quả thật có chủ nhân nhưng làm sao lại có cái chuyện hoang đường kia vì rõ ràng chủ nhân ngôi nhà kia còn sống mà. Càng nghĩ càng không thấy ra vấn đề.

Lan suy nghĩ thật sâu, thật tập trung đến nỗi cửa phòng làm việc bật mở mà nó vẫn không biết.

Misaki khệ nệ đi vào với một đống hồ sơ, lại là hồ sơ, kì này Lan phải làm việc tối mắt tối mũi rồi. Mà quả thật, số hồ sơ, dự án, đơn hàng, vô số những thứ Lan bảo không quan trọng để sau rồi kí đã chất thành đống trong nhà kho, có những thứ đã bị một lớp bụi dày bám kín, đã không còn nhìn ra bộ dạng vốn có của nó nữa

Thấy mình lúc này trong mắt Lan giống như không khí, Misaki hậm hực bỏ hồ sơ xuống bàn một cách lớn tiếng. Tiếng động kia cũng đã thành công mang hồn người con gái kia quay về. Lan quay người nhìn Misaki đang hậm hực bên cạnh, ấy vậy mà nó không lấy một chút phản ứng đáp trả, khuôn mặt nó dù có nhìn ai cũng chẳng có một chút cảm xúc. Cũng chẳng biết làm sao nữa, từ khi quay về đây nó đều mang lên một khuôn mặt như thế

“Chị…mẹ em…đã tìm được chưa?”

Misaki đang tính mạnh miệng với Lan nhưng khi nghe đến câu hỏi của Lan thì cứng đờ người. Phải nói làm sao đây?

Misaki cúi gằm mặt xuống đất, ảo não lắc đầu

“Vẫn chưa!”

Lan im lặng không nói gì, có lẽ là do không biết nói cái gì! Đổ lỗi do Misaki vô dụng ư? Chị ấy chịu giúp nó, nó đã quá cảm kích rồi! Nó có cái lí do gì để lớn tiếng hay trách móc gì Misaki cơ chứ? Có trách thì trách nó không có đủ bản lĩnh đi tìm mẹ, cũng không có cách nào để tìm mẹ.

Sau khi nó quay về, nó mới được biết lần này mẹ nó không phải biến mất mà là mất tích, có lẽ bà đã đi lạc đến nơi nào rồi. Vì đây không phải là lần đầu bà biến mất nên Lan cứ đinh ninh khi bà bình thường lại sẽ quay về tìm bọn nó nhưng rồi chờ một ngày, hai ngày, rồi ba ngày mà bà vẫn chưa về. Lan đã lo sốt vó lên, nó cũng đã chạy khắp nơi tìm rồi nhưng mà vẫn không thấy bà đâu. Đến nay đã hơn một tuần rồi, công việc thì cứ đến tới tấp làm nó đến ngủ cũng không có thời gian, thời gian này nó lại không thể lơ là, vì thế nó chỉ có thể nhờ mọi người tìm mẹ giúp nó thôi

“Kai đã về, hiện giờ anh ấy đang lùng sục khắp nơi nhưng có lẽ vẫn chưa có tin tức nào!”

“Chị huy động thêm người tìm giúp em! Thời gian này nhạy cảm, em không thể nào ra ngoài!”

“Được rồi!”

Misaki biết chứ! Lần này Lan đột nhiên đổi ý quay về tất thảy cũng vì người mẹ điên loạn của mình, dù nó không nói nhưng mọi người đều hiểu nó yêu thương mẹ như thế nào! Mặt khác, khi thấy cái vẻ làm như không có gì của nó nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng kia của nó, mọi người chỉ thấy thương nó hơn mà thôi!

Lan xâu hai bàn tay của mình vào nhau, cằm tì trên hai đầu bàn tay, dùng lực hai bàn tay nâng đỡ của khuôn mặt của nó. Nó lại suy nghĩ, nhưng có lẽ cái ý nghĩ này của nó rất quan trọng. Một lúc sau, Lan lại ngước mặt lên nhìn Misaki

“Có lẽ chúng ta phải tiến hành những bước đầu thôi! Phải làm cho ông ta đứng không còn vững nữa!”

Misaki cả kinh. Cô có nhìn lầm không? Rõ ràng khi Lan vừa nói xong câu kia, trong ánh mắt nó hình như có thoáng qua sát khí, nếu không thấy thì thôi chứ một khi đã thấy thì thật đáng sợ. Nhưng rõ ràng Misaki đã thấy nha!

Chẳng lẽ con bé định…Chắc không đâu, dù sao đó cũng là ba nó mà, làm sao nó có thể xuống tay với ba mình được. Chắc mình nhìn lầm rồi

Misaki lắc đầu lia lịa, tự nói với chính mình rằng mình đã nhìn sai.

Nhưng có phải là sai không khi Lan sắp bước vào những bước đầu tiên làm cho ba nó thân bại danh liệt. Đối với một đứa trẻ từ nhỏ đã không có tình thương của ba như Lan, liệu nó có thể niệm tình mà tha thứ không? Cũng thật khó nói

Hẹn mọi người 8h30 sáng mai. Mình sẽ cố gắng cho ra chương mới kịp giờ

Mong mọi người ủng hộ, những ai đã xem qua thì mong mọi người để lại một vài lời nhận xét, dù như thế nào cũng được, mình sẽ nhận hết, vì mình đang muốn biết mình phải sửa chỗ nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.