Quán Cơm Nhỏ

Chương 17: Thiên bách mỵ khiếp người




Chuyện vừa rồi đã khiến cho Lan không vui định ko bước vào lớp nữa nhưng sao cảm giác lại có chuyện gì sắp xảy ra vậy mà cái linh tính này tuy ko đúng 100% nhưng chính xác cũng khá cao ,vừa bước vào lớp thì thấy ngay 1 ng mà lâu lắm rồi ko gặp đối với bản thân mình cho là vậy .

-Chị Phương ko lấy anh 2 em hả?_một cậu nói có 1 chút gì đó tiếc rẻ .

Phương nghe xong bật cười vui vẻ gật đầu :

-Ừm ,mà sao hôm nay em lại ở đây ko có tiết học à .

Lan nghe đến đấy thì bước lại hỏi :

-Sao còn có mấy cậu ở đây vậy ?

Vừa nhìn thấy Lan ,Lam và Phương đứng dậy hỏi :

-Có việc gì mà mẹ mình gọi cậu lên văn phòng ...

Đang định nói tiếp thì Lam chen vào :

-Đúng .... vậy mẹ nuôi gọi cậu nên chi vậy .

Thấy sự quan tâm của 2 đứa bạn Lan quên mất cảm giác khó chịu lúc nãy thật lòng trả lời :

-Cũng ko có gì mấy cậu an tâm đi .

Nghe thấy giọng nói ko có gì của Lan thì cả 2 thở phào nhẹ nhõm vì chắc ko phải gặp mẹ của Thư rồi làm nãy giờ 2 ng lo lắng muốn chết ,nhưng giờ thì cả 2 yên tâm rồi (đoán đúng ghê nhưng lại bị lừa bởi nụ cười của Lan )

Lan nói xong rồi mới hỏi lại vấn đề chưa đc giải đáp kia :

- Giờ thì làm ơn giải thích vấn đề tớ hỏi kia trước đã .

-Cậu ko biết đừa vui gì cả ?-Lam liết mắt vì câu hỏi mang đậm chất lạnh lùng của Lan .

Khác hoàn toàn với Lam ,Phương lại trả lời :

-Hôm nay đc nghĩ mấy tiết cuối hình như hôm nay họp các thầy cô hay sao đó ,mà thôi mặc kệ miễn đc nghĩ là OK rồi .

Nghe xong Lan tiến lại bạn học lấy cặp sách rồi nói :

-Vậy thì tụ tập làm gì về thôi .

Thấy thái độ lạnh nhạt của Lan thì Lam đi đến làm nũng nói :

-Đi chơi đi về chán lắm .

-Tớ hơi mệt ,2 cậu đi chơi đi _Lan vừa nói vừa ngáp .

Biết tật của Lan khi về Nhật thế nào cũng muốn ngủ và đối với 2 ng thì hành động này khá là quen mắt nên cũng ko nói gì .Đang định chúc ngủ ngon dù biết là bây giờ là sáng nhưng ngay lúc đó tiếng của Thư vang nên :

-Chà ko ngờ có ng ngủ sáng đó ,đúng là chuyện lạ mà ._Giọng nói có phần khinh miệt, làm cho Phương hơi khó chịu vì trong đó ko ai không nhận ra đó là Lan nhà ngheo mà còn đc ngủ buổi sang như vậy ,bất quá Lan nhìn Phương lắc đầu như nói đừng nói gì vì dù sao vừa mới bị '' nói '' xong mà giờ gây chuyện nữa là ko nên dù cho Lan thật sự coi lời đó giống gió thoảng mây bây thì giờ ko có sức để tranh cãi mà Phương thì cũng ko đc vì qua thái độ lúc nãy của mẹ nuôi có phần hơi sợ bà Lệ thì Lan chợt nhớ 1/2 cổ phần của trường này có sự đóng góp của bà ta .

Nghĩ trước nghĩ sau giờ về ngủ lấy sức sướng hơn ,với lại hình như là nhóm đó muốn gây chiến để có cớ đuổi mình thì làm sao Lan có thể để chuyện đó xảy ra đc cơ chứ .

Ngạc nhiên trước thái độ trầm mặc ko nói lời nào của Lan khiến cho tấc cả những ng có mặt ngạc nhiên sửng sờ trong đó có Quân và Thư ng hay gây sự ,đặc biệt là Thư tháy vậy trong lòng rất tức giận tưởng tượng coi nếu Lan mà chửi mình ,thì có thể có cớ mà nôi kéo ng nên văn phòng và dựa vào mẹ mình thì có thể đuổi đc Lan ra khỏi trường này rồi nhưng trái lại bây giờ thì ...

Lam và Phương thì trái lại lo lắng cho Lan vì tính cách này ko phải là của Lan người tuy ko có võ nhưng miệng lưỡi thì sắc hơn dao vậy mà lần này lại ko nói gì suy nghĩ mãi ko ra cuối cùng 2 ng nhìn nhau như thầm nói chắc là do buồn ngủ nên Lan ko muốn cãi nhau thôi .

Mặc kệ đám ng đứng sững đó làm gì Lan ung dung bước ra cửa đang định bước đi thì giọng nói của Thư lại 1 lần nữa vang nên .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.