Quân Cờ

Chương 7: Song sinh




“Trình Tuyết Nhi, hành vi lần này của ngươi là muốn chết?!” Thập Thất nheo mắt, lạnh giọng nói. Nhìn thấy dáng vẻ ngông cuồng của Trình Tuyết Nhi, đáy lòng của nàng bốc lên sát ý.

“Ha ha ha! Mộ Dung Thập Thất, phải chăng ngươi đã quá mức tự đại?! Không thấy rõ tình huống trước mắt sao? Bây giờ ngươi chỉ có thể làm theo lời ta nói! Nếu không, tiện nha đầu này sẽ mất mạng!” Trình Tuyết Nhi huênh hoang cười lạnh nói. Mộ Dung Thập Thất thật đúng là cực kỳ ngây thơ. Bốn phía xung quanh ngôi miếu hoang này đều có người của nàng mai phục, cho dù Mộ Dung Thập Thất muốn chạy trốn cũng không khả năng!

Song, nàng cũng không muốn Mộ Dung Thập Thất chết nhẹ nhàng như vậy! Nàng phải tra tấn nàng ta một phen!

“Ưm ưm ưm……” Cẩm Sắc hướng về phía Thập Thất mà điên cuồng ngoe nguẩy đầu, nàng muốn nói với Thập Thất, đừng tiếp tục ở lại đây, nhanh chóng chạy đi, không cần cứu nàng!

Mà ánh mắt Thập Thất chỉ nhìn sâu vào Cẩm Sắt, không hề có ý định rời đi.

Thấy thế, Cẩm Sắc lo lắng vạn phần, nhưng mà miệng của nàng bị bịt lại nên không thể kêu to ra tiếng.

Ngay lúc Mai Hoa muốn bước lên giải cứu Cẩm Sắc, thì có một nam nhân tay cầm chủy thủ chặn phía trước, hắn kèm chặt Cẩm Sắc, chủy thủ đặt ngay cổ Cẩm Sắc, rồi cười âm hiểm nói với Mai Hoa: “Muốn cứu người, vọng tưởng!”

Mai Hoa dừng lại, sắc mặt âm trầm nhìn tên nam tử đang kèm giữ kia, hai tay siết chặt. Đừng để nàng có cơ hội, nếu không, nàng sẽ bằm hắn thành ngàn mảnh.

Thập Thất cười lạnh một tiếng, trong con ngươi gợn lên một tia sáng khiến mọi người khó hiểu, lập tức chợt nghe nàng cười nói: “Trình Tuyết Nhi, nói xem ngươi muốn làm gì.”

“Cho tới nay, ngươi đều đối nghịch với bổn tiểu thư! Nghĩ rằng bổn tiểu thư không dám đối phó ngươi sao? Nói thật cho ngươi biết, mục đích hôm nay của ta chính là giết ngươi, để giải mối hận trong lòng ta! Hơn nữa nếu không phải ngươi nói xấu ta ở trước mặt Tứ Vương gia, thì tại sao Tứ Vương gia không gặp ta? Nữ nhân có tâm địa ác độc như ngươi, hôm nay đừng hòng đào thoát khỏi tay ta!” Nghe vậy, Trình Tuyết Nhi nghĩ Thập Thất sẽ sợ hãi, cho nên nàng ta mới có thái độ hơi mềm mỏng nói chuyện với nàng, nhưng, chậm, tất cả đã chậm! Cho dù nàng ta có quỳ gối cầu xin trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!

Nghe vậy, ý cười nơi khóe môi Thập Thất càng đậm, chỉ là trong sâu thẳm con ngươi đen hình như đang dấy lên hỏa diễm, giọng nói của nàng như hàn băng, “Thì ra là thế!” Quét mắt qua vài kẻ trong miếu, và mấy kẻ kèm hai bên Cẩm Sắc, Thập Thất âm thầm tính toán, dùng biện pháp gì để có thể mau chóng giải quyết.

Nàng tin tưởng dựa vào võ công của Mai Hoa, muốn giải cứu Cẩm Sắc cũng không khó khăn.

“Như thế nào, sợ hãi? Chậm, vô luận như thế nào, hôm nay ngươi cũng không thể sống sót mà ra khỏi đây!” Trình Tuyết Nhi càn rỡ cười to. Từ lúc lừa Thập Thất đến đây, nàng căn bản không nghĩ qua sẽ thất bại!

Thấy bộ dáng tự đắc của Trình Tuyết Nhi như thế, Thập Thất khinh miệt cười nói: “Ở trong mắt Mộ Dung Thập Thất ta, căn bản không tồn tại hai chữ “sợ hãi”! Về phần hôm nay là ngày chết của ai, mỏi mắt mong chờ! Trình Tuyết Nhi, ngươi có biết không? Ngươi sai liền sai ở chỗ, đó là không nên ba lần bốn lượt muốn giết ta!”

“Ngươi!” Trình Tuyết Nhi có chút không thể tin được cục diện đã tới nước này, mà Mộ Dung Thập Thất còn cứng rắn cãi lại! Không đúng, chẳng lẽ Mộ Dung Thập Thất đã có chuẩn bị? Cho nên nàng ta mới dám dõng dạc?!

“Toàn bộ thuộc hạ mai phục ở bên ngoài của ngươi đã bị người của ta giết. Nay, người của ngươi chỉ còn lại có vài kẻ ở trong đây. Mà bên ngoài, người của ta có khoảng một trăm người. Ngươi cho rằng dựa vào vài kẻ trong phòng này của ngươi, thì ngươi có thể chạy thoát ư? Trình Tuyết Nhi, đấu với ngươi! Là lãng phí thời gian của ta! Chỉ số thông minh của ngươi còn không bằng đứa con nít ba tuổi!” Ánh mắt sắc bén nhiếp người của Thập Thất đảo qua vài kẻ đứng phía sau Trình Tuyết Nhi, cuối cùng dừng trên người Trình Tuyết Nhi. Lời Thập Thất thốt ra như có từng mũi tên băng giá đâm vào người Trình Tuyết Nhi và mấy gã nam nhân kia.

Chỉ thấy, mấy gã nam nhân kia nghe nói như thế, mắt choáng váng, trong lúc nhất thời quên mất nên phản ứng như thế nào.

Trình Tuyết Nhi hiển nhiên không tin lời Thập Thất nói, nàng vọng ra bên ngoài hô to một tiếng: “Người đâu! Giết Mộ Dung Thập Thất cho ta!”

Nhưng đáp lại lời nàng, chỉ có sự im lặng đáng sợ.

Sắc mặt nàng đột nhiên trăng bệch.

“Tiểu thư, làm sao bây giờ, chúng ta bị bao vây!” Sắc mặt gã nam nhân kèm chặt Cẩm Sắc tái nhợt, cả người hắn run run hỏi Trình Tuyết Nhi. Cánh tay cầm chủy thủ của hắn cũng không khống chế được run lẩy bẩy.

“Câm miệng! Có cái gì mà khẩn trương!” Trình Tuyết Nhi gầm lên! Lúc này, lòng nàng rối như tơ vò. Người nàng mang đến ít nhiều cũng có chút võ công, có tầm năm mươi người. Người của Mộ Dung Thập Thất lại có thể lặng yên không một tiếng động giết những người đó, đến tột cùng nàng ta đang âm thầm làm cái gì?

Càng nghĩ càng đáng sợ, tay cầm khăn lụa không ngừng run rẩy, dần dần, nàng bắt đầu bất an.

Mai Hoa thấy thần sắc kẻ kèm chặt Cẩm Sắc có chút kích động, căn bản vô tâm uy hiếp Cẩm Sắc nữa, liền lặng yên tiến lên hai bước, âm thầm bắn ra ám khí, đánh bay chủy thủ của kẻ đó!

“A!” Kẻ đó đau hô lên, nắm chặt cổ tay ngồi xổm xuống.

Động tác của Mai Hoa cực nhanh, phi lên trước, dùng nhuyễn kiếm bên hông đâm vào ngực kẻ đó, rồi lại tung một cước đá bay hắn.

“A!” Người nọ lại kêu lên đau đớn, sau đó ngã thật mạnh xuống mặt đất, cổ nghẹo sang một bên, tắt thở!

“Cẩm Sắc, thế nào! Ta cởi trói cho em!” Mai Hoa khẩn trương lo lắng hỏi, vội vàng lấy vải bố nhét trong miệng Cẩm Sắc ra, sau đó cởi trói.

Tình huống đột nhiên nghịch chuyển, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của Trình Tuyết Nhi! Chỉ thấy nàng khó có thể tin lúc lắc đầu, “Sao có thể như vậy?” Kế hoạch lần này của nàng hẳn là không có chút sơ hở nào!

Bởi vì có một tên đã chết, nên vài tên hạ nhân còn lại đều bị sợ tới mức lui sát vào mép tường, không dám tiến lên.

“Lấy chỉ số thông minh như đứa con nít ba tuổi của ngươi, có thể nghĩ ra phương pháp đối phó ta như vậy thật đúng là không dễ! Chỉ là, vẫn rất ngu xuẩn!” Thập Thất cười lạnh.

Trình Tuyết Nhi loạng choạng, lùi lại phía sau vài bước. Cuối cùng tầm mắt dao động rơi vào người Cẩm Sắc. Nàng chỉ tay vào Cẩm Sắc, lạnh giọng cười nhạo nói với Thập Thất: “Ngươi cho là ngươi rất thông minh? Người ngươi cho là trung thành kỳ thực phản bội ngươi! Nàng đã sớm bị ta thu mua! Nhiều ngày qua, nàng không chỉ gặp ta một lần đâu! Hiện tại, cũng là nàng nảy kế, để ta dùng biện pháp này giết ngươi!”

“Tiểu thư, tiểu thư, đừng nghe nàng nói bậy! Cẩm Sắc không phản bội người! Từ đầu tới cuối không có bán đứng người! Là Trình Tuyết Nhi ba lần bốn lượt uy hiếp em, bắt em làm việc cho nàng, nhưng Cẩm Sắc làm sao có thể phản bội tiểu thư?” Cẩm Sắc cuống quít giải thích, nàng thật sự không có phản bội tiểu thư.

Thập Thất trấn an cười với Cẩm Sắt, ôn nhu nói: “Cẩm Sắc, không cần giải thích. Ta tin em.”

Nghe vậy, sóng mũi Cẩm Sắc chua xót, “Tiểu thư!” Tiểu thư tin tưởng nàng. Thật sự tin tưởng nàng.

Trình Tuyết Nhi thấy vậy, lửa giận càng lớn, giờ phút này nàng tựa như một con hát đang diễn tuồng cho người khác xem! Giận quá nàng lập tức thốt ra: “Mộ Dung Thập Thất, ngươi thật là ngu xuẩn! Cứ như vậy mà tin tưởng nàng ta ư! Trước đó vài ngày ta đã mua chuộc được nàng ta, sai nàng ta hạ độc ngươi! Hiện nay, chắc chắn ngươi đã trúng độc!”

“Tiểu thư! Em không có, thuốc độc nàng cho em, em đã ném bỏ. Sao em có thể vì tính mạng của mình mà làm hại tiểu thư? Việc bội bạc như thế, Cẩm Sắc tuyệt đối không làm!” Cẩm Sắc lập tức biện giải. Nàng không tưởng tượng được, Trình Tuyết Nhi lại vô sỉ đến vậy! Trình Tuyết Nhi đã sớm biết nàng không hạ độc tiểu thư, nhưng nàng ta còn ở trước mặt tiểu thư nói xấu nàng!

Thật ghê tởm!

“Ngươi còn gì để nói nữa không?” Thập Thất lạnh giọng hỏi. Từ lúc nàng nhận được thư của Trình Tuyết Nhi, nàng cũng đã xác nhận Cẩm Sắc từ đầu đến cuối không hề phản bội nàng!

Trình Tuyết Nhi thấy không có đường lui, liền nghĩ bất cứ giá nào cũng phải đánh cược một phen! Bèn quay ra sau, hung ác nói với mấy gã hạ nhân đã sợ tới mức sắp té xỉu: “Mấy kẻ các ngươi nếu không muốn chết, thì cùng bổn tiểu thư giết Mộ Dung Thập Thất!”

Dứt lời, nàng liền cầm lấy trường kiếm bổ tới Thập Thất!

Thập Thất có nội lực hộ thể, cho nên thoải mái tránh thoát một kiếm này.

Mai Hoa an trí cho Cẩm Sắc ở một bên, sau đó cũng tiến lên giúp Thập Thất.

Mấy gã hạ nhân vừa mới xông lên, dưới đường kiếm của Mai Hoa, toàn bộ ngã xuống vũng máu!

Trình Tuyết Nhi thấy thế, sắc mặt hoảng hốt!

“Tiểu thư, người hãy ngồi nghỉ ngơi một lát, chờ Mai Hoa giết Trình Tuyết Nhi!” Mai Hoa cười nói với Thập Thất. Nhuyễn kiếm tản ra hàn quang, trên thân còn có một chút máu tươi. Nhìn qua phá lệ rung động lòng người.

Trình Tuyết Nhi cắn răng, không phải là nàng chưa gặp qua trường hợp huyết tinh như vậy, tuy rằng bình thường ở trong phủ cũng có giết qua vài hạ nhân, nhưng giờ phút này, lại là thời khắc mà sinh mệnh của nàng chân chính bị uy hiếp! Mặc dù sợ hãi, nhưng nàng cũng chỉ có thể toàn lực phản kháng!

Thập Thất gật đầu, cười nói với Mai Hoa: “Chơi đùa với nàng đi!”

“Tuân mệnh!”

Dứt lời, chỉ thấy, từng đạo hào quang lóe ra, Trình Tuyết Nhi thét lớn một tiếng đau đớn. Thể lực có chút chống đỡ hết nổi.

“Mộ Dung tiểu thư thật có nhã hứng.” Từ cửa miếu có hai người tiến vào. Nói chính xác hơn, là có một người đẩy xe lăn tiến vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.