Quân Cờ

Chương 14: Điều tra




Anh ta dương dương đắc ý nhìn Hoa yêu, ra vẻ ta đây làm động tác khởi động, ra khỏi kết giới.

Không ngờ, vừa mới ra ngoài, anh ta đã hắt xì mấy cái liên tiếp, sau đó cũng giống như Diệu Diệu, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

Đúng lúc này, mấy cái lá cây của Hoa yêu bay đến trước mặt, Tham Lang luống cuống tay chân tránh thoát, xoa mạnh cái mũi của mình rồi lại hắt xì liên tiếp.

“Ê, anh sao vậy?” Huyền Kỳ ở đằng sau hỏi.

“Hắt xì!” Tham Lang lau nước mắt và lui về một bước “Mùi nồng quá, không chịu nổi.”

Vừa rồi Hoa yêu còn hơi kinh hãi, thấy thế lại cười hắc hắc: “Độc hoa của hoa Mê Tiên là thứ hữu hiệu nhất để đối phó với Thiên Cẩu có khứu giác linh mẫn như anh đó.”

“Độc của hoa Mê Tiên?” Tham Lang kinh ngạc nhìn đằng sau Hoa yêu: “Quả là hoa Mê Tiên, còn có cỏ Bất Hủ nữa, đúng là vùng đất phong thủy, quả là hiếm có! Chờ tôi giết Hoa yêu này, nhất định phải khám phá xem nơi này có báu vật gì không.”

Hoa yêu liếc anh ta: “Ngay cả mùi thơm này còn không chịu được mà còn muốn giết tôi, nằm mơ.”

Sau đó cô ta lại nhìn Vu Dương nói: “Bây giờ đá Phong Cố bên ngoài đã đóng lại, mấy người chỉ có thể ở trong đây đánh nhau với tôi, chờ đến khi tên kia đi đời.”

Vẻ mặt Tham Lang vẫn mờ mịt nhìn xung quanh: “Đá Phong Cố? Ở đây có đá Phong Cố à? Đâu? Ở đâu?”

“Chúng tôi mở ra rồi.” Huyền Kỳ nói, nhìn về phía Thẩm Thiên Huy: “Nếu như đá Phong Cố đã đóng lại, vậy chúng ta ra ngoài thế nào?”

Mọi người im lặng, sau đó đều quay sang nhìn Diệu Diệu.

Diệu Diệu cũng choáng váng: “Ơ… chuyện này…. tôi cũng không biết, đá Phong Cố chỉ có thể mở từ bên ngoài thôi.”

Chuyện này, phải làm thế nào đây?

Tham Lang quan sát phần đất bên ngoài kết giới rồi chợt phát hiện điều gì, mơ hồ hỏi: “Thứ này có thể vừa nói chuyện vừa đánh nhau, sao yêu khí lại yếu như thế?”

Nghe thấy thế, Thẩm Thiên Huy cũng nhận ra: “Có thể là do bị mùi của hoa lấn át.”

Tham Lang suy nghĩ một chút rồi nói: “Không đúng.”

Sau đó, anh ta nhìn bụi hoa Mê Tiên: “Pháp sư, anh nhìn xem, nếu không phải do nó phân tán yêu khí đến mấy đóa hoa bên kia thì sao độc lại nồng đến thế?”

Thẩm Thiên Huy được nhắc nhở cũng nhìn về phía bụi hoa, hiểu ra: “Đúng vậy, khó trách từ lúc bước vào đến giờ, yêu khí lại không hề mạnh nhưng độc hoa lại nồng đến như thế, hóa ra là vậy.”

“Sao rồi?” Huyền Kỳ hoàn toàn không hiểu.

“Cô ta là Hoa yêu mà cũng chính là Yêu Hoa*.” Thẩm Thiên Huy giải thích “Vốn dĩ tinh linh là một thân thể độc lập, hoa cũng chỉ là một loại hoa bình thường, nhưng lúc này, cô ta chia yêu khí đến mỗi đóa hoa, nói cách khác, cô ta và hoa là một thể, hoa là một loại vũ khí khác của cô ta, cô ta có thể khống chế mức độ đậm nhạt và thời gian hoa nhả ra độc hoa.”

(*Hoa yêu: Yêu quái có nguồn gốc từ hoa

Yêu Hoa: Hoa thành tinh)

“Chính xác, rất thông minh.” Hoa yêu tán thưởng nói: “Hơn nữa làm như thế, khi các người vào đây cũng sẽ không đề phòng tôi.”

Nói xong, cô ta lại cười như chuông bạc.

“Bất kể thế nào, trước hết cứ giết cái thứ này đi đã.” Vu Dương nghiếng răng nghiến lợi, có vẻ vô cùng chịu đựng.

“Anh bình tĩnh chút đi.” Tham Lang nghe vậy, lại lao ra khỏi kết giới.

Hoa yêu đã có chuẩn bị khi đối mặt với Tham Lang, cô ta thổi mạnh một cái, Tham Lang phải dừng tạm, hắt xì càng dữ hơn ban nãy, sau đó còn ho khan, sau khi né được mấy cái lá cây, bất đắc dĩ, anh ta đành phải lui về.

“Không được không được, xông hết lên mắt lên mũi, không chịu nổi.” Anh ta lau mắt nói.

Lúc này, để đối phó với Hoa yêu, điều khó khăn nhất là mấy người chúng tôi không thể thấy cô ta, ra khỏi kết giới lại không cách nào tấn công, nếu như là đôi mắt của Thẩm Thiên Huy và Tần Long thì sẽ rất chậm, tỉ lệ thành công cũng thấp. Vu Dương thoạt nhìn đã vô cùng đau đớn, chúng tôi phải đánh nhanh thắng nhanh, không thể kéo dài nữa.

“Nếu không, anh đeo khẩu trang thử xem?” Tần Long nhặt khẩu trang trên đất lên.

Tham Lang nhận lấy, đưa lên mũi ngửi, lại hắt xì mấy cái: “Do hồ ly kia làm? Quá khó ngửi rồi, không được, tôi không dùng được.”

“Anh nín thở đi.” Diệu Diệu nói “Anh lợi hại như thế, không hô hấp một lúc đâu có sao, như thế không phải có thể giải quyết nhanh gọn à?”

Tham Lang bất đắc dĩ gãi đầu: “Tôi không hô hấp cũng không sao, nhưng giờ thân thể này không phải của tôi, nếu buộc phải nhín thở, Thanh Loan sẽ gặp nguy. Hơn nữa, dù ngừng thở, nước mắt cũng chảy không ngừng, mắt không mở ra được thì làm sao đánh nhau.”

“Đây không phải hương hoa gì cả, rõ ràng là bom cay.” Tần Long oán trách nói.

“Thẩm Thiên Huy, không phải anh biết phép thuật à, ném thứ gì đó qua cho cô ta chết cháy luôn.” Huyền Kỳ góp ý kiến.

“Tôi không thấy nó.” Thẩm Thiên Huy bất đắc dĩ “Nếu có thể ném trúng mục tiêu thì không nói, ném lung tung, chỗ này bị cháy, nơi này địa hình thấp, không có lỗ thông gió, chúng ta khó mà thoát khỏi đây.”

Suy nghĩ mãi mà không được, mọi người dần yên tĩnh.

“Tôi thấy mấy người đừng có uổng công phí sức nữa.” Hoa yêu bên ngoài kết giới vẫn đang bay lơ lửng, hai tay ôm trước ngực, dáng vẻ như đang ôm cây đợi thỏ. “Yên tâm đi, chết sẽ vui vẻ lắm, không đau đớn chút nào.”

“Nó đang nhúc nhích à?” Lúc này, trong đầu tôi vang lên giọng của Vu Dương.

Tôi lắc đầu nghĩ, chẳng lẽ anh có cách?

“Cô đứng đối diện với cô ta đi.” Vu Dương nói.

Tôi vội làm theo, lẳng lặng đứng đối diện với Hoa yêu, nhìn chằm chằm cô ta.

Hoa yêu thấy tôi như thế cười rộ lên: “Cô có nhìn tôi như thế cũng vô dụng.”

“Kim Thuẫn*, bao lại.” Vu Dương dùng giọng nói đủ cho mình tôi nghe thấy, nói

(*thuẫn: Lá chắn)

Thẩm Thiên Huy cũng nghe được, đứng giữa hai chúng tôi, nắm giấy vàng, gật đầu với Vu Dương.

“Ha ha, tôi có thể đùa với các người bằng nhiều cách lắm.” Hoa yêu cứ như đang xem kịch vui, không nhúc nhích nhìn chúng tôi.

“Tường đồng giáp sắt, phòng thủ kiên cố, đi!” Thẩm Thiên Huy quát to, giơ hai tay lên, giấy vàng lập tức bốc cháy.

Cùng lúc đó, một vòng màu trắng bao lấy chúng tôi, Vu Dương nhanh chóng bỏ kết giới, cắn chặt răng, hóa ra cầu lửa, quăng về hướng tôi đang đứng.

Lúc cầu lửa lướt qua, gần như tiếp xúc với mặt tôi, trên mặt tôi cảm thấy nóng rát, chóp mũi gần như ngửi được mùi khét.

Hoa yêu trước mắt vừa khó tin vừa sợ hãi, chưa kịp phản ứng đã bị cầu lửa nuốt trọn. Tuy Ảm Hỏa lần này có hơi yếu nhưng uy lực vẫn không tồi, không hề đốt cô ta cháy sạch ngay mà giống như ngọn lửa bình thường, bắt đầu từ làn váy rồi lan ra khắp nơi.

Hoa yêu quá sợ hãi, vội dùng tay dập nhưng vừa chạm vào ngọn lửa, tay cô ta cứ như tưới xăng, lửa đốt hừng hực, dù cô ta có làm gì, cũng không thể dập tắt được.

Ngọn lửa dần lan ra khắp toàn thân, cô ta kêu thảm thiết, tiếng kêu quanh quẩn trong khe núi khiến người ta lạnh cả người.

Diệu Diệu bịt tai lại, núp sau lưng Huyền Kỳ không dám nhìn, mấy người khác cũng không đành lòng xoay mặt đi chỗ khác.

“Oa, ác độc thật, từ từ hành hạ chết cô ta.” Tham Lang chậc chậc hai tiếng, nhảy ra khỏi người tôi “Tôi tạm thời chưa muốn vào chủy thủ, muốn ở bên ngoài dạo một vòng.”

Thân thể tôi vừa được tự do lập tức nhìn về phía Vu Dương, muốn bảo anh đừng như thế, để cho cô ta chết dứt khoát đi, nhưng tôi còn chưa kịp nói đã thấy thân thể anh run rẩy, sau đó anh quỳ phịch lên đất, đau đớn ôm ngực, há miệng thở dốc.

“Vu Dương, Vu Dương, anh sao vậy?” Tôi sợ hết hồn, vội chạy qua.

Anh không còn sức lực để nói, mồ hôi hột chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt vô cùng, môi cũng tím tái. Sau khi thở gấp một lúc, anh đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.

Vừa thấy anh phun máu tôi lập tức đỡ lấy anh, không nghĩ được gì nữa, vội quay đầu hô to: “Thuốc, lấy thuốc ra!”

“Ở đâu ở đâu?” Huyền Kỳ và Tần Long đều sợ đến choáng váng, luống cuống tay chân lật tung cả cái ba lô.

“Thu kết giới đi.” Sau khi phun ra máu, Vu Dương mới uể oải nói.

Thẩm Thiên Huy thu kết giới lại, sau đó cũng gia nhập vào đội ngũ của Huyền Kỳ và Tần Long, lật mấy cái, cuối cùng cũng lấy ra một bình sứ nhỏ, đút viên thuốc vào miệng Vu Dương.

Một lúc sau Vu Dương mới thở phào, từ từ ngồi trên đất.

“Đỡ hơn chưa?” Thẩm Thiên Huy hỏi.

Anh gật đầu, khoanh chân lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Tham Lang khụt khịt mũi: “Quả nhiên do Hoa yêu này tạo ra, giờ chả còn mùi thơm gì nữa, tôi qua kia trước, mọi người nghỉ một lúc, cỏ Bất Hủ không chạy được đâu.”

Nói rồi anh ta chạy về phía bụi hoa.

“Thanh Loan, mặt cô bị phỏng, bôi thuốc đi.” Thẩm Thiên Huy đưa bình sứ.

Nghe anh ta nói thế tôi mới cảm thấy đau đớn, bị bỏng đau như bị cắt một miếng thịt.

“Tiêu rồi, hỏng mặt rồi.” Huyền Kỳ liếc tôi “Lại đây, em bôi giúp cho.”

Bình sứ có chứa chất lỏng hơi đục, hơi sềnh sệch, sau khi bôi lên, tôi ngửi được một mùi hương nhạt, sau đó là cảm giác mát lạnh.

“Nếu lệch một tí thì….” Tần Long nhìn vết thương trên mặt tôi, nói nửa câu, câu còn lại không dám nói hết.

Tôi cười cười, cũng không đồng ý: “Yên tâm, có thuốc của Lưu Hà, gương mặt này không hỏng được đâu.”

Thẩm Thiên Huy cũng bật cười: “Cô thì bình tĩnh thật nhưng lúc bọn tôi thấy Ảm Hỏa bay về phía cô thì đều hết cả hồn.”

Huyền Kỳ và Tần Long đều đồng ý, gật gật đầu.

Tôi vừa định nói chuyện, bỗng bên tai mơ hồ vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

Tôi hơi căng thẳng, lại chưa nói cho mọi người biết, lắng tai nghe kĩ, nhưng mãi một lúc lâu sau cũng không nghe thấy gì nữa.

“Gì vậy?” Huyền Kỳ khẽ hỏi tôi.

“Không có gì.” Tôi nghĩ, có lẽ là ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.