Quận Chúa Sủng Thê

Chương 35: Không phải nỗi nhục




Edit: nnttrang

Cố Trường Xuân cùng Tào thị ngồi bên trong phòng khách, tuy trong lòng vướng bận nhưng đến một nơi xa lạ ông vẫn có thói quen đảo qua cách bài trí bên trong một vòng.

Bên trên cửa sổ khắc hoa treo một tấm giấy dày, vừa đủ để ánh sáng xuyên qua, nhưng vẫn có thể che được gió bên ngoài, bây giờ là chính ngọ, ánh nắng chói chang của mặt trời lọt qua khe cửa, dừng lại bên trên bình phong nhũ kim vẽ hình Mai Lan Trúc cúc khiến cho cảnh vật trở nên sinh động lạ thường.

Bên trong phòng được đặt hai chậu hương bằng đồng chạm khắc, dùng loại than tốt nhất, không thấy một chút khói bụi nào, nhưng lại khiến căn phòng ấm áp như mùa xuân, trên bàn cấm mấy nhành hoa mai, đảo mắt một vòng như vậy, trong lòng tràn đầy sự ấm áp cùng bình yên.

“Đại gia gia..mời dùng trà…” Tào thị cung kính đưa qua cho ông.

Sắc mặt Cố Trường Xuân khó nén ưu tư, cúi đầu bưng chén trà lên, Tào thị lại quay sang bên Hoàng Thế Anh.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy..” Tào thị nhỏ giọng nói, trên mặt cũng thoáng lo âu, “Ta đã viết thư cho Hải ca nhi, mọi người đã có ý định gì chưa…”

“Vậy phải làm phiền Hải ca nhi rồi..” Hoàng Thế Anh gật đầu nói.

Bên trong hơi trầm mặc một khắc.

“Nhà Nhạc Vân…” Cố Trường Xuân hơi cúi đầu, tựa hồ khó khăn mở miệng nói, “Chuyện trước kia…ủy khuất cho ngươi..”

Đây là…nhận lỗi? Tào thị có chút kích động.

“Không dám, không dám, Đại gia gia quá lời…” Bà vội đứng lên nói.

“Hôm nay ta đến…” Cố Trường Xuân nhìn Hoàng Thế Anh, mấy ngày nay vì chuyện tiền bạc, mặt mũi của ông đều ném đi sạch, trước mặt ai đều có thể cúi người, nhưng trước phụ nhân này, những lời sắp nói quả thật gian nan.

Vì đây chính là thừa nhận sai lầm lúc trước của ông sao?

“Là như vậy…” Hoàng Thế Anh hiểu ánh mắt Cố Trường Xuân nói thay ông, thi lễ với Tào thị, “Chuyến này chúng ta đế đây, chính là muốn mượn một ít hỗ trợ…”

Tào thị vội đứng lên, tránh cái lễ của bà.

“Tam nãi nãi đừng như vậy…” Tào thị vội hoàn lễ nói, lại dời tầm mắt đi.

Tào thị là người thành thật, không phải là ngốc, đương nhiên biết họ đến đây vì mục đích gì, nhưng hiện tại thế nào bà cũng không dám đáp ứng.

Thấy Tào thị như vậy, hai người đều là người thông minh, đương nhiên hiểu ngay đây là ý tứ già, nhất thời đều không biết phải nói gì.

“Đại gia gia, Tam nãi nãi..” Tào thị nhận thấy sự thất vọng của hai người, lời nói mang đầy tiếc nuối lẫn sợ hãi, “Không phải là ta không giúp..mà thật sự…không thể giúp..”

Nói xong nước mắt bà lã chã rơi xuống, trong nội tâm dâng lên những tư vị áy náy lẫn tự trách phức tạp.

Hoàng Thế Anh cùng Cố Trường Xuân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng không khá hơn.

“Ông trời thật sự muốn diệt Cố gia sao?” Cố Trường Xuân suy sụp, sắc mặt ông càng u ám.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, đồng thời màn cũng bị vén lên, Cố Thập Bát Nương bước vào.

Cố Trường Xuân ngạc nhiên nhìn qua.

Hai năm không gặp, tiểu cô nương này đã cao hơn rất nhiều, thân hình vẫn gầy yếu như cũ, khuôn mặt cũng trở nên sắc sảo, bớt đi mấy phần trẻ con trên nét thanh tú, so với trước kia lại càng thêm nhu hòa hơn.

Trong lúc ông đánh giá chính mình, Cố Thập Bát Nương cũng không ngại nhìn ông.

Nhìn đến người mà nàng hận không thể một bước giẫm lên càng già hơn so với trước, tựa hồ như bị rút mất linh hồn, khí thế cao cao tại thượng điều khiển mọi thứ trong lòng bàn tay hoàn toàn không cần, chỉ có thân hình khom xuống vì mục đích, đôi mắt đục ngầu không thần sắc.

Những lời vốn định nói đột nhiên tan biến đi hết.

Oán hận đương nhiên có, nhưng những oán hận này chung quy đời trước kkhoong có, lại trải qua hai năm xa cách, cảm xúc đó cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.

“Thập Bát Nương…” Tào thị vội đi đến trước người nàng, sợ nàng lại nói ra những câu thất lễ, chuyển ánh mắt ý tứ đến.

Cố Thập Bát Nương quay đầu lại, gật đầu với Linh Bảo.

Linh Bảo hiểu ý, bước đến trước mặt Cố Trường Xuân, dâng lên một tấm ngân phiếu.

“Đây là…” Cố Trường Xuân ngẩn ra, lại có mấy phần không tin được, cúi đầu nhìn tấm ngân phiếu.

“Đây là ngân phiếu Ba triệu lượng Dụ Đại Thông(tên ngân hàng)…” Cố Thập Bát Nương nói.

Hai môi Cố Trường Xuân hơi run, nhưng không có đưa tay nhận lấy.

“Con biết chừng này không đủ, nhưng con chỉ xuất ra nhiều nhất chừng này..” Cố Thập Bát Nương nói, “Thật cũng không giấu gì, toàn bộ ngân lượng của con đều đã đổ cho Bảo Hòa đường, mà năm nay thân thể con lại không khỏe, vẫn không thể bào chế dược, cho nên, con không thể xuất ra nhiều bạc như trong dự tính của mọi người..”

Giọng nói Cố Trường Xuân có chút run rẫy,đưa tay từ từ nhận lấy ngân phiếu.

“Đa tạ..” Hắn thấp giọng nói.

“Không dám ạ..” Cố Thập Bát Nương đáp.

Cố Trường Xuân lại nhìn Cố Thập Bát Nương một lần nữa, đột nhiên phát hiện tiểu vãn bối đã từng tỏ ra sắc bén nhìn đến đau mắt đã thu liễm nhuệ khí của mình.

Hai năm qua, nàng đã thay đổi không chỉ về ngoại hình, mà cả tâm tính.

“Thập Bát Nương, chuyện năm đó..” Cố Trường Xuân nhìn nàng, khuôn mặt già nua mệt mỏi cuối cùng tốt hơn một chút, ông hơi khom người trước mẫu tử bọn họ, “Ta sai lầm rồi..”

Nghe được ông nói những lời này, sống mũi Cố Thập Bát Nương không nhịn được cảm giác chua xót dâng lên, năm đó nàng là người gây sự, không tuân quy củ, trong lòng cũng không định đánh cược như vậy, nhưng vì đại ngộ bất công cùng khinh thường xa cách, nàng chỉ muốn chứng minh cho họ thấy là họ sai rồi.

Mà khi ngày này thật sự đến, tư vị trong lòng lại có chút không rõ.

Tào thị vội vàng tránh đi lễ của Cố Trường Xuân, đồng thời cúi người đáp lại.

“Đại gia gia, chuyện cũng đã qua, con người con trí nhớ không được tốt..” Cố Thập Bát Nương cười nói.

Mặc kệ người ta nói thế nào, nàng họ Cố, cho dù gia tộc nghèo hèn, tộc nhân độc ác, nhưng huyết mạch của nàng cùng bọn thủy chung vẫn không thể chia lìa.

“Thập Bát Nương..” Hoàng Thế Anh bỗng gọi nàng.

Cố Thập Bát Nương nhìn bà, bước qua.

“Chúng ta kiếm một chỗ nói chuyện được không.” Bà nhỏ giọng nói.

Tầm mắt Cố Thập Bát Nương đảo nhẹ trên gương mặt bà, Hoàng Thế Anh cũng không tránh đi, mà mỉm cười đối diện trực tiếp với ánh mắt thăm dò của nàng.

“Được ạ.” Cố Thập Bát Nương gật đầu, sau đó xoay người nói nhỏ với Tào thị, “Con đưa Tam nãi nãi đi đổi y phục..”

Tào thị gật đầu, nhìn hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Hai người các nàng cũng không có đi xa lắm, chỉ đến rừng trúc đã khô Hoàng Thế Anh đã dừng chân lại, bọn nha hoàn phía xa thi lễ với bà, thấy bọn họ đứng đó, tự nhiên cũng không lại gần.

“Hiện tại một giây cũng không thể trì hoãn, ta và Đại gia gia ngươi phải đi ngay, cho nên ta sẽ nói ngắn gọn..” Hoàng Thế Anh nói, nhìn Cố Thập Bát Nương ở phía trước xoay người lại.

“Con biết những số tiền này không đủ…Nhưng con đã xuất hết khả năng cũng chỉ có chừng này..” Cố Thập Bát Nương nhàn nhạt nói, “Tam nãi nãi, dù sao, con cũng chỉ là một cái hậu bối không thể so sánh với bà..”

Địa vị Hoàng Thế Anh trong tộc vô cùng lớn, bà được hưởng mọi vinh hoa mà một nhà Cố Thập Bát Nương muốn cũng không dám nghĩ đến, hưởng thụ càng nhiều, đương nhiên cái giá bỏ ra càng lớn, cho nên Cố Thập Bát Nương không nghi ngờ, Hoàng Thế Anh đã góp hết toàn bộ gia sản.

“Con cảm thấy không đến mức đến đây để bán thân con thay mọi người gán nợ…” Nàng cười nói, “Con hôm nay chỉ xuất ra số ngân lượng này, mọi người muốn nghĩ thế nào cũng được, con đều cảm thấy không sao cả…”

Cô nương này quả thật đã thu liễm nhuệ khí bén nhọn, nhưng không có nghĩa là nàng nhu nhược, chỉ là bảo kiếm trong vỏ cho nên kiếm khí ẩn đi, một khi có kẻ nào dám đến gần, thanh kiếm bén nhọn này có thể xuất ra bất kì lúc nào.

Hoàng Thế Anh nở nụ cười, nhưng lại mang một màu buồn đau khổ.

“Chân tướng…” Bà chậm rãi nói.

Cố Thập Bát Nương nhìn bà không nói gì, bình tĩnh đợi bà nói tiếp.

Hoàng Thế Anh đến gần nàng mấy bước, ánh mắt tinh tế lướt qua trên gương mặt Cố Thập Bát Nương.

“Ta vẫn có cảm giác này, trước kia không có cơ hội nhìn kĩ, cũng không gặp con nhiều lần, lúc này gặp, lại có thể nhìn kĩ một lần, các ngươi…” Bà giơ tay lên, nhẹ nhàng chỉ nhẹ đôi mắt tối đen của nàng, “Thật sự rất giống..”

Cố Thập Bát Nương khẽ nhíu mày, Tam nãi nãi này đang lẩm bẩm thần bí nói cái gì vậy?

“Xem ra Tam nãi nãi cũng không thật sự vội..” Nàng cười nói, còn rãnh rỗi đến đánh đố.

“Đôi mắt của các ngươi đều bất đồng với niên kỉ, trong veo mà lạnh lùng, đạm mạc, phẫn hận, càng nhiều tuyệt vọng..” Hoàng Thế Anh cũng không để ý đến lời trêu chọc của nàng, mà tiếp tục nói, “Bên trong tuyệt vọng, lại có mấy phần, không cam lòng, loại tâm tình này dĩ nhiên không phải trời sinh, mà trải qua, vùng vẫy vượt bao chuyện sinh tử từ nóng phỏng da đến lạnh thấu xương mà thành, nguyên nhân của hắn chính là xuất thân lúc nhỏ bị ngược đãi mà thành, nhưng tại sao con cũng giống vậy?”

Trong lòng Cố Thập Bát Nương hơi run lên, nhưng vẻ mặt nàng vẫn như cũ, còn nở nụ cười lạnh nhạt, “Tam nãi nãi cuối cùng đang nói gì? Hắn? Hắn là ai? Con lại làm sao?”

“Cố Ngư…” Hoàng Thế Anh đáo, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Thập Bát Nương, con là người thông minh, ta cũng không gạt con, ta cảm thấy chuyện Cố Gia đột ngột gặp đại nạn, Ngư nhi hắn…”

Trong lòng Cố Thập Bát Nương vừa động, tựa như cảm thấy cái kết có chút rối, rồi lại đột nhiên gút mắt được gỡ bỏ, Cố Ngư Cố Ngư, Cố Thuận An, ngân hàng tư nhân bị ép nhìn như không có liên quan, như bên trong nội bộ như chân như tay, rút dây động rừng, nghĩ đến đây, thật không giống như là binh bại như núi đổ, ngược lại giống như thế cục trăm phương nghìn kế được bày ra.

“Thập Bát Nương, các con đều hận Cố Gia, đúng không?” Hoàng Thế Anh chợt hỏi.

Tinh thần Cố Thập Bát Nương đang không đặt trên người, miệng chợt dạ vâng một tiếng, lời thốt ra suýt một cái cắn phải đầu lưỡi của chính mình.

“Tam nãi nãi hỏi thật lạ, con đương nhiên hiểu chính con, nhưng Ngư nhi của người thì không nên hỏi con nha.” Nàng cười nói.

Hoàng Thế Anh thu hồi tầm mắt, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

“Ngư nhi là đứa bé tốt, hắn được trời phú thông minh, tâm tư lại trong sáng, chăm chỉ hiếu học, ý chí kiên định, người như hắn, giống như một con diều hâu, bay lượn trên không trung, không vướn bận hư tình tiểu ái ở đây..” Hoàng Thế Anh nhìn lên bầu trời, bởi vì mấy ngày nay gió bắc thổi về, khiến bầu trời trở nên trong vắt, không có một áng mây, ánh mắt của bà lại nhìn về phía Cố Thập Bát Nương, “Ta không hi vọng hắn như vậy lại hủy đi chính mình..”

“Có mẫu thân như người dạy bảo, Ngư thiếu gia tất nhiên tiền đồ vô lượng…” Cố Thập Bát Nương cười nói.

“Ta dạy bảo hắn không được.” Giống như không nghe câu của Cố Thập Bát Nương đùa, Hoàng Thế Anh nghiêm túc đáp, nhẹ nhàng lắc đầu, “Cho nên, ta mới nhờ đến con.”

Cố Thập Bát Nương ngạc nhiên, “Con? Con thì có thể làm gì?”

“Thập Bát Nương, ta cũng không giấu gì con, không có ngàn lượng bạc, lần này nguy nan, trừ phi…” Thần sắc Hoàng Thế Anh nghiêm túc nhìn nàng, “Trừ phi quan phủ không thúc lấy ngân lượng, cùng với, tìm được thuyền hàng của Cố Lão Thường, chỉ có như vậy, cộng thêm ngân lượng của con, thì còn có một đường hi vọng…”

“Vậy thì đi tìm đi.” Cố Thập Bát Nương nói.

Hoàng Thế Anh nhìn nàng không nói gì.

Nụ cười trên mặt Cố Thập Bát Nương từ từ tan đi, hiển nhiên trong lòng đối phương đều hiểu lẫn nhau.

“Tam nãi nãi hẳn không muốn ta đi tìm bọn hải tặc cướp thuyền chứ, hay là tìm quan phủ không đòi ngân lượng.” Nàng nói đùa.

“Đương nhiên là không rồi.” Hoàng Thế Anh lắc đầu cười nói.

“Vậy người nói với con điều này có ích gì..” Cố Thập Bát Nương cười khổ.

“Ta muốn con đi ngăn cản hắn.” Hoàng Thế Anh nhìn nàng đáp.

“Cố Ngư.” Hoàng Thế Anh đáp.

Cố Thập Bát Nương cười.

“Tam nãi nãi nói thật lạ, “ Nàng cười nói, mang theo mấy phần trêu tức, “Tại sao lại là con?”

Hoàng Thế Anh nhìn nàng liếc mắt một cái, cũng không trả lời.

“Thập Bát Nương, một lần Liễu Nhiên đại sư giảng kinh, tại sao chỉ mời Ngư nhi cùng con?” Nàng đột nhiên hỏi, “Vì sao lại là con mà không phải khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.