Quận Chúa Sủng Thê

Chương 32: Tình cảm nam nữ




Edit: Quan Vũ.

Quân Khởi La liếc nhìn Long Túc Vân trông như tên ngu si, đầu ngón tay nhỏ nhắn lia qua xung quanh rồi noi: “Đầu tiên, những người đang ngồi dùng bữa đều trông thấy bản tiểu thư và hắn không liên quan gì đến nhau, nếu như có lòng tốt cho người ta một bữa cơm cũng coi như là sai, vậy ta nhận; tiếp theo, ta cũng không biết các ngươi dùng cơm ở chỗ này, cũng không hề có ý định đi đối phó ngươi; vả lại, ngươi phải tìm hiểu cho kỹ càng, nếu lệnh muội không gọi ta lại, thì ta đã rời khỏi. An, Vương, điện, hạ!”

Long Túc Vân cười lạnh, xem thường nói: “Có cái loại tình huống gọi là “diễn trò”! Bản vương đâu có biết có phải các ngươi đang diễn trò hay không hả?”

“Ha.” Quân Khởi La bị lời của hắn làm cho bật cười.

“Ngươi cười cái gì?” Long Tiêu Tiêu khẽ ngẳng đầu phẫn uất hỏi ngược lại. Chuyện hôm nay, Long Tiêu Tiêu nàng nhớ kỹ!

“Ta cười đó……”

Quân Khởi La hơi dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: “Ta cười rằng có người tự cho mình tới cửa để cho ta đối phó, ta cũng mơ màng luôn rồi.” Vừa nói vừa không có ý tốt, tà mị liếc Long Túc Vân: “Ta cũng muốn hỏi An Vương điện hạ một chút, lệnh muội chưa từng gặp mặt ta, tại sao lại biết ta đây? Chẳng lẽ là An Vương xúi giục lệnh muội đến gây sự với ta hả?”

Mọi người xung quanh nghe nàng nói như thế, rối rít cảm thấy lời của Quân Khởi La rất là có lý, cho nên ánh mắt nhìn hai huynh muội Long Túc Vân thay đổi một tý.

Sắc mặt Long Túc Vân trông có vẻ càng ngày càng khói coi: “Nếu như bản vương muốn đối phó ngươi, thì cần thiết gì phải xúi giục người khác?”

Hắn phát hiện, mỗi lần gặp phải Quân Khởi La, hình tượng hoàn mỹ của mình trong cảm nhận của bách tính luôn luôn trở nên sụp đổ từ từ.

“Quân #Guānyǔtiểu thư, không phải là như ngươi nghĩ.” Sau lưng, giọng nói dịu dàng của Thẩm Uyển Tâm vang lên, vô cùng dễ nghe.

“Ô?” Ả này còn chưa có gả cho Long Túc Vân đâu đấy, không phải là lo lắng cho thanh danh của hắn đấy chứ?

Quân Khởi La từ từ xoay người nhìn về dáng người thướt tha, đội mũ trùm thoải mái đi đến đây của Thẩm Uyển Tâm, cười như không cười hỏi: “Thẩm tiểu thư còn muốn nói gì, sự thật là như thế nào đây?”

Người xung quanh bị cách gọi của hai người Quân Khởi La và Thẩm Uyển Tâm làm cho hồ đồ, hai người này không phải là tỷ muội sao? Mặc dù không cùng một mẹ sinh ra, nhưng mà cũng là nữ nhi của Thẩm Cẩm Thành cả mà, sao lại xưng hô với nhau xa lạ như vậy?

“Aiiii!” Thẩm Uyển Tâm nhẹ nhàng thở dài ra, giống như oán hận liếc nhìn Long Tiêu Tiêu rồi nói: “Lúc ta vừa dùng bữa thì tay bị dơ, đến hậu viện rửa tay, tới khi về thì vô tình thấy Quân tiểu thư dùng bữa ở đây, sau khi về đến lầu, thuận miệng nói một câu, thế là Tiêu muội muội lập tức lao xuống…… Cũng do ta lắm mồm, mong rằng Quân tiểu thư không nên áp bức người ta, bỏ qua cho An Vương điện ha và Kim  Ngọc công chúa đi.”

“Lời này của Thẩm tiểu thư dường như khiến cho người ta không nghe lọt tai lắm thì phải? Là ta áp bức người ta hay là các ngươi khinh người quá đáng?” Lúc này Quân Khởi La không nể nang ai, phản bác: “Nếu như ngươi cũng chỉ là thuận miệng nói ra một câu, thì sao ta và Kim Ngọc công chúa vốn dĩ không hề quen biết nhau, nàng lại có thể nhận ra là là Quân Khởi La ngay lập tức hả? Để ta coi nào, chắc chắn là ngươi có dụng ý khác, muốn lợi cụng Kim Ngọc công chúa đối phó ta! Ha ha, còn ngươi ấy, thì bị người ta thao túng mà còn không biết cái gì đấy!”

Trong lòng Long Tiêu Tiêu hồi hộp, bỗng ngẩng đầu lên từ trong lòng của Long Túc Vân nhìn Thẩm Uyển Tâm.

Ban nãy đúng là Thẩm Uyển Tâm lôi kéo nàng ở khúc quanh trên lầu hai kia, chỉ vào Quân Khởi La cho nàng biết, chẳng lẽ đúng như lời của Quân Khởi La đã nói, mình bị nàng ta thao túng hả?

“Tiêu Tiêu muội muội, ta không có……” Nhận thấy tầm mắt Long Tiêu Tiêu bắn tới, Thẩm Uyển Tâm vội vàng chối bỏ.

Hay cho tiện nhân lợi hại, đã nắm được điểm mấu chốt trong vấn đề!

Ban đầu nàng [|]qddon định bỏ qua chuyện này, vậy mà cái miệng cái mồm quá nhanh nhảu, lại dồn mình vào đường chết.

“Tiêu Tiêu muội muội, muội đừng để nàng ta lừa bịp, chắc là nàng ta ngứa mắt mối quan hệ của chúng ta quá tốt……” giọng nói của Thẩm Uyển Tâm cũng chứa đầy sự nghẹn ngào, giống như là bị Quân Khởi La khi dễ vậy, lại còn nhìn Long Túc Vân: “Điện hạ……”

Long Túc Vân vội vàng quát lên: “Quân Khởi La, ngươi đừng có mà ở đây châm ngòi li gián!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.