Quận Chúa Sủng Thê

Chương 27: Xinh đẹp hơn hoa




Giọng Lâm Chiêu Hoành vô cùng thiếu tôn trọng vị tiên sinh kia, nhưng Đàm Trọng An không để ý mà tỏ ra ao ước: "Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Lâm lão gia đối với đứa con trai là ngươi cũng coi như nhọc lòng."

Nghe vậy, đáy mắt Lâm Chiêu Hoành lướt qua tia trào phúng, ngoài mặt lại uể oải: "Quả thật lão đầu tử rất coi trọng việc thi cử lần này của ta, nhưng vừa nghĩ tới việc phải ở thành Dương Phong một mình, không ai nói chuyện, ta đã thấy chán phát hoảng rồi."

"Tại sao Lâm lão gia không mời tiên sinh đến huyện Hoài Đường?" Đàm Trọng An hỏi.

"Ngươi nghĩ lão đầu tử nhà ta không tính vậy sao?" Lâm Chiêu Hoành bĩu môi khinh thường: "Tiên sinh kia tính tình cổ quái, muốn ở thành Dương Phong, chúng ta đành phải mua cho ông ta ba tòa nhà, lão đầu tử đã thông báo ta phải ở đó cho đến khi vào trường thi, tức chết ta." 

Lâm Chiêu Hoành nghiến răng nghiến lợi nói câu cuối, hận không thể đâm cho tiểu nhân Hạng Tử Nhuận mấy phát!

"Cha ngươi cũng muốn tốt cho ngươi thôi!" Tô Khả Bân thấy hắn bày bộ dạng đại khổ cừu thâm, hơi buồn cười. 

Làm sao Tô Khả Bân biết được những lời này vốn dành cho một người hoàn toàn khác!

"Đúng vậy, chúng ta hâm mộ còn không kịp đấy" Đàm Trọng An cảm khái nói.

Bỗng dưng, Lâm Chiêu Hoành ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Tô Khả Bân và Đàm Trọng An.

Tô Khả Bân bị hắn nhìn đến mức cả người đều nổi da gà: "Lâm đại thiếu, sao tự nhiên ngươi nhìn bọn ta kinh vậy?"

"Khả Bân huynh, Trọng An huynh, hai người nói xem, chúng ta có phải bằng hữu không?" Mắt Lâm Chiêu Hoành sáng quắc nhìn bọn họ.

Tô Khả Bân nhíu mày: "Đương nhiên."

Khỏi cần phải nói, ân đức Lâm Chiêu Hoành mời đại phu chữa bệnh cho Hạo Nhi, cả đời Tô Khả Bân hắn trả không hết.

Đàm Trọng An gật đầu theo, tuy rằng giao tình của hắn ta và Lâm Chiêu Hoành không sâu, nhưng dù sao cũng là đồng học, nói là bằng hữu cũng không quá đáng.

"Vậy hai người theo ta tới thành Dương Phong đi!" Lâm Chiêu Hoành kích động nói.

"Đi với ngươi tới thành Dương Phong?" Đáy mắt Đàm Trọng An lướt qua tia sáng không rõ, trên mặt lại đắn đo: "Lâm đại thiếu, như vậy không được. Tiên sinh kia là Lâm lão gia cố ý mời tới cho ngươi, chúng ta đi không thích hợp đâu."

"Có gì không thích hợp?" Lâm Chiêu Hoành xem thường nói: "Ta nói với lão đầu tử nhà ta, hai người là thư đồng ta tìm là ổn."

Tô Khả Bân có chút tâm động, nhưng nghĩ tới thành Dương Phong cách thôn Phong Quả quá xa, hắn lại chần chờ: "Nếu không để Trọng An đi với ngươi là tốt rồi, ta thì không đi được."

"Tại sao lại không đi?" Nụ cười trên mặt Lâm Chiêu Hoành thu lại, mất hứng nói: "Khả Bân huynh vừa mới nói coi ta là bằng hữu, chưa gì đã thay đổi?" 

Trên thực tế vị tiên sinh tính tình cổ quái này là do muộn tao sư huynh cố ý mời về cho đại cữu ca của huynh ấy, hắn chỉ mượn cơ hội này kéo Đàm Trọng An đi luôn, nếu Tô Khả Bân không đi, muộn tao sư huynh không bổ chết hắn chứ?

"Lâm đại thiếu nghĩ nhiều!" Tô Khả Bân cười bất đắc dĩ: "Sắp phải thu hoạch lúa nước rồi, ta thật sự không yên lòng việc trong nhà."

"Không phải thu hoạch lúa nước thôi sao?" Lâm Chiêu Hoành thu quạt lại, quyết định thật nhanh nói: "Đến lúc đó mời mấy người giúp là được!"

"Khả Bân đại ca, chúng ta bao năm nay đêm ngày khổ học, không phải vì để có ngày trở nên nổi bật sao? Lần này nếu thi cử đạt thành tích tốt, thu ít một quý lúa nước thì có làm sao?" Đàm Trọng An cân nhắc, mở miệng khuyên nhủ.

Đàm Trọng An nhìn ra được, thật ra Lâm Chiêu Hoành hi vọng Tô Khả Bân tới thành Dương Phong cùng hơn, mình chẳng qua là bổ sung thêm, nếu như Tô Khả Bân không đi, hắn ta cũng không tiện mặt dày mày dạn đi cùng Lâm Chiêu Hoành, nên hắn ta nhất định phải khuyên Tô Khả Bân đi cùng.

Lâm Chiêu Hoành và Tô Khả Bân không biết, lúc Đàm Trọng An nghe vị tiên sinh kia từng dạy mấy vị đạt giải nguyên đã động tâm, lần thi đồng sinh này đối với hắn ta vô cùng quan trọng, bắt buộc hắn ta phải thi đỗ. 

Tô Khả Bân cúi đầu trầm ngâm một lát mới nói: "Lâm đại thiếu, việc này ta phải suy nghĩ một chút đã."

Đối với lần đồng sinh này Tô Khả Bân có mấy phần nắm chắc, nghĩ tới cơ thể nhi tử và ngày mùa sắp đến, Tô Khả Bân không muốn đi tới thành Dương Phong lắm.

Nhưng Đàm Trọng An nói đúng, hắn học hành gian khổ nhiều năm chính là vì một ngày nào đó có thể lấy được công danh, nếu như đi thành Dương Phong học tập có thể gia tăng phần thắng, cũng đáng để suy nghĩ.

"Ta mặc kệ, dù sao ta coi như huynh đã đáp ứng rồi! Ta phái người đưa tin đến thành Dương Phong, để bọn họ chuẩn bị nơi ở trước." Lâm Chiêu Hoành nói xong liền kêu tùy tùng của mình ra ngoài nhỏ giọng dặn dò vài câu, mới trở về dưới hiên.

Thấy thế, Tô Khả Bân có chút bất đắc dĩ, trước kia hắn cảm thấy Lâm đại thiếu gia chính là tiếu diện hồ ly, nhưng khi thật sự tiếp xúc sau lại cảm thấy Lâm Chiêu Hoành rất hay tùy hứng giống trẻ con.

Đàm Trọng An nhìn thoáng qua Tô Khả Bân, thấy hắn không mở miệng cự tuyệt thì hiểu rõ hắn đã đồng ý cùng nhau đi tới thành Dương Phong rồi, không khỏi âm thầm thở ra.

Mọi người trong nhà biết việc này thì vô cùng kích động, đây là kỳ ngộ ngàn năm có một, đương nhiên cả nhà đều ủng hộ.

Để tránh Tô Khả Bân đổi ý, ngày hôm sau Lâm Chiêu Hoành vội dẫn Tô Khả Bân và Đàm Trọng An rời khỏi thôn Phong Quả.

Tiễn Tô Khả Bân xong, Tô Khả Phương ra ruộng xem, thấy hai người Phó Thần Tường và Phó Nhậm Phi chăm sóc khoai lang và đậu phộng rất tốt, liền mang đồ chơi đã điêu khắc đến huyện thành Hoài Đương.

Vì hai ngày trước Triệu Kính Tân truyền tin đến, nói rằng tiệm đồ chơi đã trùng tu xong, lúc nào cũng có thể bày hàng khai trương.

Lúc Tô Khả Phương đến "Khách mãn lâu", Lý Trì đã đến huyện Tuần kiểm tra sản nghiệp gia tộc, Dương Thành truyền tin cho hắn, chạng vạng tối ngày hôm sau hắn mới chạy về huyện Hoài Đường.

Khi thấy Tô Khả Phương mang đến hai mươi món đồ chơi mới lạ, hàng lông mày rậm của Lý Trì hơi nhướn lên, vẻ mặt phát sáng, cười rạng rỡ: "Tô công tử, tay nghề điêu khắc của ngươi thật đúng là xuất thần nhập hóa, toàn bộ nước An Tấn chỉ sợ không tìm ra nghệ nhân điêu khắc gỗ thứ hai có tay nghề giỏi như vậy."

"Nhị thiếu gia quá khen, chẳng qua là kiếm miếng cơm mà thôi." Tô Khả Phương mỉm cười không để ý.

"Tô công tử, lời này không phải nịnh nọt ngươi, nếu không phải ngươi nói không thể lộ ra thân phận, ta đã muốn bảo đại ca ta mời ngươi đến cửa hàng trang sức nhà chúng ta tọa trấn rồi!" Đối với người mình coi trọng Lý Trì nói chuyện chưa từng quanh co lòng vòng.

Nghe vậy, Tô Khả Phương bật cười: "Nhị thiếu gia, ta chỉ biết điêu khắc gỗ, chứ không biết điêu khắc trang sức."

"Điêu khắc trang sức không được, thì chúng ta còn bán đồ trang trí bằng gỗ và đồ gia cụ bằng gỗ nữa." Lý Trì nghiêm túc nói.

Tô Khả Phương không nóng không lạnh cười: "Nhị thiếu gia, chúng ta vẫn nên trở lại chuyện chính đi."

Lý Trì yêu tài, cũng rất thưởng thức Tô Khả Phương, nhưng không thích ép buộc, thấy Tô Khả Phương không có suy nghĩ này liền không nhắc lại nữa, cùng nàng nói đến công việc cụ thể của tiệm đồ chơi.

Tô Khả Phương chỉ phụ trách chuyện sau màn, vốn dĩ chuyện trang hoàng, bài biện tiệm đồ chơi và khai trương các loại đều do Lý Trì phụ trách, nhưng Lý Trì rất tôn trọng Tô Khả Phương, tất cả các chi tiết đều thương lượng với Tô Khả Phương trước rồi mới quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.