Quận Chúa Sủng Thê

Chương 25: Vô lễ với bề trên (2)




Tuy Tô Khả Bân động tâm, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, nhẹ giọng nói: "Đúng là đáng tiếc, nhưng dù thế nào thì muội muội ta cũng là người đã thành thân, Lâm Gia có thể diện đại tộc, sao có thể đồng ý cưới một nữ tử từng thành thân?"

"Khả Bân huynh, do huynh không biết đấy thôi, nhị đệ ta luôn miệng nói cả đời không thành thân, cha ta và di nương sầu lo đến mức bạc cả tóc, di nương lấy cái chết bức bách bao nhiêu lần mà nhị đệ ta không chịu thoả hiệp, nếu nhị đệ thật sự coi trọng lệnh muội khăng khăng muốn kết hôn với nàng, vậy sẽ không ai ngăn cản." Lâm Chiêu Hoành đã dự tính trước đáp. 

Lâm Chiêu Hoành biết, Tô Khả Bân có thể nói ra lời này, chứng tỏ hắn có chút động tâm, mừng rỡ thiếu tí nữa thì nhảy dựng lên.

Không biết sau khi sư huynh biết chuyện đại cữu ca của mình đang có ý để tiểu nương tử nhà huynh ấy tái giá, sẽ lộ ra biểu tình gì?

Quá chờ mong  ~~

Thấy Lâm Chiêu Hoành lộ ra nụ cười tính kế, Tô Khả Bân cảnh giác nhìn hắn, bất động thanh sắc cười nói: "Lâm đại thiếu nói đùa, muội muội ta đã gả cho Phó Gia, không thích hợp nhắc đến chuyện này."

Nghe vậy, Lâm Chiêu Hoành nhíu mày, sao đột nhiên Tô Khả Bân lại thay đổi thái độ nhỉ, không phải hắn phát hiện ra cái gì chứ? 

Lâm Chiêu Hoành hơi ngừng một chút, rồi híp mắt cười nói: "Khả Bân huynh chớ để ý, ta chỉ thuận miệng nói một chút thôi, không phải muốn làm tổn hại thanh danh lệnh muội." 

"Ta hiểu." Tô Khả Bân cười.

Tô Khả Phương và Giả Thị xử lý gà vịt thịt cá phơi lên xong đâu đấy, định quay lại phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, đúng lúc này, đại phu trong phòng gọi Giả Thị vào, ông ấy muốn thi châm, nên kêu nàng ấy vào trấn an Hạo Nhi. 

"Đại tẩu, đừng để lỡ việc châm cứu của Hạo Nhi, tẩu mau vào đi, ở đây mình muội lo được hết." Tô Khả Phương nói.

Nếu không phải vội vàng chuẩn bị cơm trưa, nàng cũng muốn vào xem Hạo Nhi thế nào.

Giả Thị chân trước bước vào phòng, chân sau Lâm Chiêu Hoành đã thừa dịp mọi người không chú ý chạy vào bếp.

Thấy Lâm Chiêu Hoành đi vào, Tô Khả Phương sững sờ, sau đó vội cười nói: "Lâm đại thiếu gia, phòng bếp vừa bẩn vừa nóng, ngài vẫn nên đến sảnh phòng ngồi thì hơn, cơm trưa sẽ xong ngay."

"Không sao!" Lâm Chiêu Hoành cười khẽ, đôi mắt đào hoa hơi cong, nói: "Ta một mình ngồi đó nhàn rỗi rất buồn chán. Ở đây còn có thể nói chuyện với cô mấy câu."

Tô Khả Phương ngẩng đầu nhìn hắn, trêu ghẹo: "Lâm đại thiếu vẫn tò mò chuyện vị đồng môn kia tự thiêu đúng không?"

Lâm Chiêu Hoành tròn mắt, cười tủm tỉm nói: "Bị cô đoán ra rồi."

Tô Khả Phương nhìn hắn: "Không phải Lâm đại thiếu gia đã làm thí nghiệm sao?"

"Thử rồi, nhưng vẫn không hiểu lý do vì sao giấy tuyên có thể bốc cháy?"

Tô Khả Phương nhếch môi cười: "Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ lắm."

Nói nhiều sai nhiều, Lâm đại thiếu gia này vừa nhìn đã biết là kẻ có trí tưởng tượng phong phú, Tô Khả Phương không muốn bị hắn hoài nghi.

Mặt Lâm Chiêu Hoành thất vọng: "Thì ra Khả Phương cô nương cũng không biết."

"Lâm đại thiếu gia, ta đã thành thân rồi." Tô Khả Phương nhắc nhở.

Ở ngoài người khác gọi thế nào nàng không để ý, nhưng ở trong thôn, tất cả mọi người đều biết nàng đã thành thân, nếu để người khác gọi "Cô nương" thì không thích hợp.

"Đúng rồi, ta nhớ nhà chồng cô họ Phó đúng không?" Lâm Chiêu Hoành tránh nặng tìm nhẹ, nhìn nàng, nói thẳng không kiêng kỵ: "Chuyện của cô ta đều nghe nói rồi, tiểu tử Phó Gia kia đối xử với cô như vậy, thật đáng hận." 

Tô Khả Phương hơi nhíu mày, có chút phản cảm.

Lâm Chiêu Hoành mời đại phu chẩn trị cho Hạo Nhi, nàng cảm kích hắn, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn được phép can thiệp vào chuyện riêng của nàng.

"Phương Nhi cô nương, ta biết chuyện của cô không đến phiên người ngoài như ta lắm mồm, nhưng nhìn Bân huynh cả ngày vì chuyện của cô và Hạo Nhi mà lo lắng, là bằng hữu, ta thấy rất khó chịu, giờ bệnh của Hạo Nhi có hy vọng chữa khỏi, ca ca cô coi như giải quyết một phần tâm sự, hôn sự của cô vẫn là tâm bệnh của ca ca cô, tuy huynh ấy không nói, nhưng ta biết nội tâm huynh ấy hy vọng cô có một cuộc hôn nhân tốt đẹp."

Lâm Chiêu Hoành vừa nói vừa quan sát thần sắc Tô Khả Phương, thấy sắc mặt không vui ban nãy của nàng chậm rãi chuyển thành bất đắc dĩ, Lâm Chiêu Hoành biết mình đã đoán đúng.

Tô Khả Bân quả thật có tâm tư để Tô Khả Phương tái giá.

Hơn nữa, tiểu nương tử của sư huynh cũng biết suy nghĩ của ca ca nàng.

Hôm đó ở sơn động mình mới nghe lén bọn họ nói chuyện mấy câu, đồ muộn tao sư huynh đó đã đánh mình thiếu chút nữa ngay cả cha nương cũng nhận không ra, nếu sư huynh biết tiểu nương tử của huynh ấy muốn tái giá, không biết sẽ phản ứng thế nào?

Lâm Chiêu Hoành nở nụ cười xấu xa. 

"Phương Nhi cô nương, cô có từng nghĩ tới việc nếu tiểu tử Phó Gia kia không trở lại, cô phải làm sao không?" Lâm Chiêu Hoành quá hưng phấn, không e dè hỏi.

Tô Khả Phương ngẩng đầu nhìn hắn, uyển chuyển nói: "Đa tạ Lâm đại thiếu gia quan tâm, ca ca ta có bằng hữu như Lâm đại thiếu gia đúng là phúc khí, hy vọng tình cảm hai người có thể trường tồn vĩnh viễn. Về phần ta, nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, sẽ không khiến ca ca ta phải bận lòng." 

Tuy nàng uyển chuyển, nhưng Lâm Chiêu Hoành không phải người ngu, hắn hiểu nàng nói ý ở ngoài lời.

Ngay cả ca ca nàng còn không cần quan tâm, người ngoài như hắn ở đây quan tâm cái quỷ gì?

Lâm Chiêu Hoành nghẹn lời, thấy nàng cúi đầu thái thức ăn, tỏ rõ không muốn tiếp tục để ý mình, Lâm Chiêu Hoành đành phải ngượng ngùng ra khỏi bếp.

Rõ ràng mọi người nói nông dân chất phác, thật thà, không tâm cơ mà, vì sao hắn cảm thấy tiểu nương tử của sư huynh còn khó đối phó hơn cả mấy nữ nhân tâm tư thâm trầm ở nhà hắn vậy?

Lâm Chiêu Hoành đi đến giữa sân ngẩng đầu, híp mắt nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, rất muốn thét to một tiếng.

Thôi xong rồi, đời này hắn đã bị muộn tao sư huynh bắt nạt, dẫm đạp dưới chân. Giờ nhìn Tô Khả Phương mới biết đúng là vật họp theo loài mà.

Trong phòng, đại phu thi châm cho Hạo Nhị xong, Tô Khả Bân mới phát hiện không biết Lâm Chiêu Hoành ra khỏi phòng từ khi, vội đứng dậy tìm, không ngờ vừa ra khỏi phòng liền thấy Lâm Chiêu Hoành đang ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt bi phẫn, bộ dạng kỳ quái.

"Lâm Đại Thiếu, ngươi đang làm gì thế?" Tô Khả Bân khó hiểu nhìn hắn.

Nghe giọng Tô Khả Bân, Lâm Chiêu Hoành vội che dấu tâm tình lộ ra ngoài, cười tủm tỉm: "Hạo Nhi châm cứu xong nhanh vậy à?"

"Đại phu nói Hạo Nhi quá nhỏ, lần đầu chỉ đâm vào mấy huyệt vị chủ đạo." Tô Khả Bân tò mò híp mắt nhìn bầu trời, cũng không thấy có gì khác thường.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Chiêu Hoành cứ có cơ hội là nói bóng nói gió với Tô Khả Phương, hoặc hữu ý vô ý ly gián nàng và Phó Thần Hoằng, nhưng bởi vì có chuyện hôm đầu tiên, Tô Khả Phương vô cùng phòng bị hắn.

Lâm Chiêu Hoành chẳng những không moi ra được suy nghĩ thật sự của Tô Khả Phương, mà còn bị Tô Khả Bân đề phòng, Lâm Chiêu Hoành đành phải tạm thời thu liễm.

Mỗi ngày Tô Khả Phương nấu xong đồ ăn sẽ về Phó Gia ngay. Hôm nay cũng vậy, nàng về nhà cơm nước xong xuôi ngủ cái trưa một giấc liền đến nông trại.

Vừa vào nông trại, nàng liền thấy mấy người ngồi câu cá bên hồ nước.

Nhìn thấy Tô Khả Phương, Lưu Đại Minh cười đi tới: "Phương Nhi, ca muội dẫn Lâm đại thiếu gia và Trọng An huynh đệ đến câu cá, huynh đang muốn đi báo với muội một tiếng đây."

Tô Khả Phương mới là chủ nhân chân chính của nông trại, điểm này Lưu Đại Minh không hồ đồ, nên nông trại xảy ra bất kỳ chuyện gì, Lưu Đại Minh sẽ báo cáo cho Tô Khả Phương ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.