Quận Chúa Sủng Thê

Chương 01: Tuyệt thế vô song (Không ai sánh bằng)




Edit: Nấm

Hạ Nhược Tâm cắn môi, tiếp nhận đau đớn lan truyền khắp thân thể, cô sợ làm chuyện như vậy, thật là rất sợ, bởi vì, thật sự rất đau.

Cô vô lực nhắm hai mắt lại, yên lặng thừa nhận người đàn ông tàn nhẫn chiếm hữu cơ thể cô.

“Lần đầu tiên hình như là chúng ta không dùng bao?” Giọng nói lạnh nhạt của Sở Luật vang lên bên tai cô, mà Hạ Nhược Tâm thì cứng đờ cả người.

Cô cắn chặt mu bàn tay của mình, đau đớn nơi hạ thân càng tăng thêm một ít.

Rất đau, thật sự rất đau.

“Nếu có, liền xoá sạch, cơ thể ti tiện của cô không được phép mang thai đứa bé của Sở gia.” Hạ Nhược Tâm mở to hai mắt, không dám tin anh lại nói như thế, quả nhiên là cô không xứng có con của anh.

“Chỉ có vợ của tôi mới có thể sinh con cho tôi, cô chẳng qua là một người phụ nữ hèn hạ mà thôi.” Giọng nói vô tình của anh tiếp tục truyền đến, vẫn còn thấy cô bị tổn thương chưa đủ, chỉ là, cô cũng không hề phát hiện người đàn ông lãnh khốc này cũng đang giãy giụa.

Cuối cùng thì anh cũng dừng lại sự tàn sát bừa bãi của mình, lúc này mới rời khỏi cơ thể cô. “Cô biết tôi sẽ mang bao sao?” Sở Luật kéo quần của mình lên, ngoại trừ đôi mắt đen có chút cảm xúc khác biệt thể hiện ra ngoài, cả người không hề giống như vừa mới làm mấy chuyện kịch liệt cùng một người phụ nữ.

Hạ Nhược Tâm từ dưới đất đứng lên, cúi đầu, dùng ngón tay run rẩy của mình mặc lại quần áo xong, đôi mắt dưới hàng lông mi của cô đã có chút chán nản, hiển nhiên, lời Sở Luật nói thật sự làm cô hoàn toàn bị tổn thương thêm lần nữa.

“Cô thật sự rất dơ bẩn, cho nên đối với cô tôi chỉ có dùng bao,” anh ngồi ở mép giường, lấy ra một điếu thuốc, lại nói ra một câu lạnh băng vô tình.

“Nhớ, cô đừng vọng tưởng dùng đứa bé tới để uy hiếp tôi cái gì.” Trong mông lung, anh mắt sắc bén của anh phát hiện ra thân thể Hạ Nhược Tâm run nhè nhẹ.

“Nếu, đứa bé đã sinh ra thì sao?” Hạ Nhược Tâm đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia bi thương, nếu đã sinh ra rồi thì làm sao bây giờ, hơn nữa cô bé cũng đã ba tuổi.

“Sinh, tôi cũng sẽ tự tay bóp chết nó, bởi vì, nó cũng chỉ là một đứa con hoang, một đứa dã chủng chảy trong người loại máu dơ bẩn của cô mà thôi.” Sở Luật ném điếu thuốc trong tay, đứng lên, duỗi tay nắm lấy cằm Hạ Nhược Tâm. “Nhớ kỹ lời tôi nói, không nên vọng tưởng dùng đứa trẻ tới uy hiếp tôi cái gì, bởi vì, cái gì cô cũng không thể có được, nếu cô tính sinh nó ra, nó cũng sẽ cùng cô xuống địa ngục.”

“Hơn nữa……” Câu chuyện của anh đột nhiên xoay chuyển, tay đặt tay lên bung của cô, “Hình như là tôi không cần bận tâm lo lắng cái này, bởi vì, cô căn bản là không thể có con, cô chính là một người phụ nữ không thể sinh con.”

Anh lấy ví tiền của mình ra, móc từ bên trong lấy ra mấy tờ tiền giá trị lớn, ném lên người Hạ Nhược Tâm, giống như đối một lần bao gái, có lẽ ở trong mắt anh, Hạ Nhược Tâm đã là một người phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng.

“Cút ra khỏi nơi này, đừng dùng thân thể dơ bẩn của cô làm ô uế nhà tôi,” Sở Luật nói xong lại tiếp tục cầm một điếu thuốc lên, Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, ở trước mặt anh, nhặt từng tờ tiền rơi trên mặt đất lên, vứt hết toàn bộ tự trọng của bản thân đi rồi.

Chỉ là, đôi mắt của cô vẫn luôn bị một tầng sương trắng che phủ, lúc thì rõ ràng, khi thì mông lung.

Mà dường như tay cô không có cách nào nắm chặt bất kỳ đồ vật gì, cô cẩn thận đặt những tờ tiền đó vào trong áo của mình, rồi mới xoay người đi ra ngoài, không ai nhìn thấy nước mắt lưu lại ở trên mặt cô đã sớm thành dòng, không ngừng rơi xuống.

Anh nói, anh sẽ làm cho con gái cô xuống địa ngục, cùng với cô, nhưng đứa bé vô tội mà, anh thật sự máu lạnh như vậy sao? Đó chính là con của anh, là con ruột của anh. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.