Quận Chúa, Đừng Náo Thiên Hạ Nữa!

Chương 47




Cơ thể cô dạo gần đây có chút khó chịu, cô nhìn thấy thứ gì cũng không muốn ăn, ăn vào lại nôn ra ngoài hết. Đã một lần mang thai, lần này triệu chứng giống hệt lần trước nhưng bác sĩ mà Trí Văn gọi đến khám cho cô một mực khẳng định cô không hề mang thai chỉ là dạ dày có chút vấn đề. Hằng ngày đều có người mang thuốc đến tận bàn ăn, họ nói là thuốc dạ dày… nhưng cô càng uống thì càng buồn nôn khó chịu…

Trí Văn từ phía xa nhìn bóng dáng cô ngồi trên chiếc xích đu đung đưa, mái tóc cô theo từng cơn gió mà thổi bay nhè nhẹ, anh từng mong ước Ngọc Hân không phải là Ngọc Hân, là một cô gái xa lạ nào khác, không phải là con mồi trong kế hoạch mà anh đã vạch ra, nhưng sự thật không thể nào thay đổi được.

- Thiếu gia, điện thoại của cậu. - Người giúp việc mang điện thoại đến cho Trí Văn.

Trí Văn nhìn qua điện thoại liền cười khẩy, nhanh chân bước ra xe không quên quay đầu lại nói: “Chăm sóc cô ấy cho tốt, phụ nữ mang thai phải thật cẩn thận.”

Lái chiếc xe ra khỏi căn biệt thự sang trọng, Trí Văn lúc này mới nhấc điện thoại mà đáp lại đầu dây bên kia đang nóng lòng mà gọi vào số máy của anh liên tục.

- Tôi nghe. - Trí Văn đáp.

- Trần thiếu gia, tôi muốn gặp cậu. - Uy Phong gằng giọng.

- Tôi và Uy tổng có chuyện gì cần bàn bạc ư? - Trí Văn nhếch môi.

- Tôi e là có rất nhiều điều phải nói. - Uy Phong đáp. - Tôi để anh chọn địa điểm.

Trí Văn nhếch môi cười: “The Red bar, đêm nay.”

Màn đêm buông xuống, bên ngoài không gian yên lặng tĩnh mịch bao nhiêu thì bên trong khu ăn chơi trác táng của các cậu ấm cô chiêu thác loạn và náo nhiệt bấy nhiêu. Duy chỉ ở một góc khuất của The Red, Uy Phong đang một mình tựa lưng vào chiếc ghế nệm đỏ, trên tay lắc lư một ly rượu thơm nồng.

- Uy tổng, sao ngồi một mình như vậy… kêu các em lại ngồi chung cho có không khí một chút chứ. - Trí Văn bước đến bàn Uy Phong đang ngồi, vẫy tay cho quản lý gọi các em chân dài nóng bỏng đến phục vụ rượu cho họ.

Trí Văn vừa ngồi vừa khoát tay qua hai cô gai xinh đẹp, trang điệm đậm nét và ăn mặc quá hở hang, bọn họ uốn éo bên cạnh Trí Văn không chút e ngại. Uy Phong từ chối tiếp rượu khiến hai cô gái còn lại chán nản bỏ đi.

- Hôm nay Uy tổng ăn chay ư? - Trí Văn châm chọc. - Tôi đã gửi thiệp mời đến nhà họ Uy, cậu đã đọc chưa?

Uy Phong gật đầu: “Vì sao cô ấy lại đang ở bên cạnh anh?”

Trí Văn ôm sát cô gái bên phải vào lòng, sau có hôn đầy cuồng bạo vào khe ngực cô ta liền đáp: “Cô ta là vợ sắp cưới của tôi, không ở bên tôi thì ở bên ai.”

Anh lao tới nắm lấy cổ áo của Trí Văn, đôi mắt hằng lên cơn lửa giận dữ nói như thét: “Mày xem cô ấy là gì, mày dám vừa ôm nữ nhân khác vừa nói cô ta là vợ sắp cưới của mày.”

Lần này Trí Văn không đáp trả, chỉ bật cười thành tiếng… sau đó đẩy Uy Phong ra vửa chỉnh lại trang phục vừa nói: “Cậu nghĩ tôi có hứng thú với cô ta ư, lật bài ngửa thôi Uy Phong.”

- Mày muốn gì? - Uy Phong hét lên.

- Muốn gì ư? Mày còn nhớ người trong bức ảnh này. - Trí Văn đưa ra một bức ảnh.

- Cô ta là ai? - Uy Phong lắc đầu, không một chút ấn tượng.

Trí Văn hằng lên trong tức giận: “Con bé đã phải tự sát vì mày, còn mày lại không có một chút ấn tượng về nó ư?” - Trí Văn uống một hợp rượu mạnh mà nói tiếp: “ Thứ tao muốn, chính là mạng của mày Uy Phong.”

Uy Phong vẫn ngẩng người nhìn vào bức ảnh, cố gắng nhớ ra nhưng không có chút ấn tượng nào… Cô ta vì sao vì anh mà tự sát.

- Ngày mai 9h sáng tại căn nhà hoang ở ngoại ô, một mình mày đến đó mà đón Ngọc Hân và đứa bé trong bụng cô ta. - Trí Văn cười khẽ. - Không được mang vũ khí, không được nói với bất cứ kẻ nào… nếu không cô ta và đứa con của mày sẽ không còn mạng sống.

Trí Văn rời đi, Uy Phong vẫn bất động ngồi tại chỗ… Hắn ta vừa nói Ngọc Hân đã mang thai ư, là đứa trẻ của anh và cô ư… Không được, anh không thể để cô gặp nguy hiểm.

*****************

Sáng hôm sau mà một ngày mưa rả rít từ lúc sáng sớm, cô mệt nhoài không muốn nhấc chân ra khỏi giường. Thời gian gần đây cô hệt như một con heo nái, cứ ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn không hoạt động chân tay gì cả. Cũng tại Trí Văn kia dùng bao nhiêu lời lẽ thuyết phục để cô ở lại nơi này không đòi đi nữa. Ở lại đây cũng tốt, cô có nhiều thời gian suy tâm về mọi chuyện…

Nhìn thấy Trí Văn đang ăn sáng, cô liền hỏi: “Đêm qua anh về đây ư?”

Trí Văn gật đầu: “Hôm nay anh được nghĩ nên sẽ ở nhà cả ngày.”

Cô à một tiếng rồi ngồi vào bàn mà bắt đầu ăn sáng.

- Thiếu gia, bên thiết kế Venus đã thông báo họ đã chuẩn bị xong vay cưới. - Cô giúp việc nói.

NGọc Hân đang ăn bánh mì thì ngẩng lên: “Anh sắp kết hôn ư?”

Trí Văn gật đầu không đáp.

- Cô gái nào lại xấu số như vậy. - Cô trêu chọc.

- Hôm nay anh sẽ đưa em ra ngoài mua sắm vài thứ. - Trí Văn nói. - Em ăn đi rồi chúng ta đi.

Cô có chút vui mừng, đã từ rất lâu rồi cô chưa được chạy nhảy trên khắp các con đường.

Trí Văn lái xe đưa cô vào trung tâm thành phố, anh mua rất nhiều thứ linh tinh trong nhà, sau đó là mua rất nhiều quần áo và váy… chỉ ướm qua người cô nên cô nghĩ rằng anh mua cho người vợ sắp cưới kia, chắc tạng người cũng giống cô mà thôi.

- Khi nào thì anh sẽ kết hôn? - Cô hỏi.

- Không lâu.

- Tôi sẽ giúp anh chuẩn bị. - Cô mỉm cười.

- Không cần, em chỉ cần thật đẹp trong ngày hôm ấy. - Trí Văn đáp.

- Như vậy, tôi sợ mình sẽ đẹp hơn cô dâu. - Ngọc Hân trêu chọc.

Trí Văn không đáp, lắc đầu.

- Có chắc cô ấy thích không, anh mua nhiều quá rồi. - Ngọc Hân đã không thể đếm xuễ.

- Đây chẳng phải là những món khi bước vào nơi này em đều nhìn qua sao. - Trí Văn đáp. - Lấy hết cho tôi.

Cô hơi ngỡ ngàng… cô thích thì có liên quan đến vợ anh ta ư?

Hai người ra xe, mang rất nhiều túi sách nặng nề đặt vào phía sau cốp xe. Sau khi lên xe anh mới nhớ ra thẻ ngân hàng vẫn còn để ở shop thời trang chưa lấy lại, anh nhìn về phía NGọc Hân mà nói.

- Tôi vào trong lấy lại thẻ ngân hàng, em nhất định không được ra khỏi xe, hiểu không?

Cô gật đầu: “Tôi đâu phải là trẻ con.”

Trí Văn vừa rời khỏi xe không lâu, bên ngoài xảy ra một vụ ẩu đã… một đám thanh niên cao to đang ức hiếp một ông lão. Nhìn ông ta co rúm người vì sợ hãi mà Ngọc Hân bất bình, không màn đến lời căn dặn của Trí Văn mà mở xe bước xuống. Không ngờ xừa bước xuống xe thì đã bị một người đàn ông từ phía sau bịt miệng lại bắt đi… Cô nhận ra phía trước chỉ là cái bẫy, cho đến khi chìm vào hôn mê.

Chiếc xe hơi màu bạc nhanh chóng chạy đi trước khi Trí Văn ra ngoài.

Không thấy cô đâu nữa, hỏi mọi người xung quanh cũng không ai hay biết… Trí Văn tức giận đá vào thành xe mà hét: “Chết tiệt.”

- Chính bà đã bắt cô ấy? - Trí Văn hét lên trong điện thoại.

- Trần thiếu gia, giết người phải giết tận gốc… cậu muốn nuôi con của kẻ thù để lớn lên nó báo thù cho cha nó ư. - Mẹ Minh Minh cười lớn.

- Bà dám động tới Ngọc Hân, tôi không tha cho bà. - Trí Văn hét lên.

- Vậy mời Trần thiếu gia đến đây một chuyến, để cô ta chết đi cũng biết bộ mặt thật của cậu.

Uy Phong đúng giờ hẹn, anh lái xe một mình đến căn nhà hoang theo bản đồ mà Trí Văn gửi đến. Đùng là nơi thuận tiện làm tội ác, chỉ có một căn nhà cũ kĩ nằm khuất bên trong, nếu không để ý kĩ sẽ không thể nhìn thấy.

- Đúng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như Phong Vũ, cậu thật đúng giờ. - Mẹ Minh Mih bật cười bước ra.

- Dì… dì là mẹ của Minh Minh… vì sao dì lại ở đây? - Uy Phong bất ngờ. - Ngọc Hân, cô ấy đâu?

Mẹ Minh Minh cũng không ích kỉ gì mà không cho đôi trẻ gặp nhau lần cuối. Bà cho người mang Ngọc Hân ra ngoài. Cô hiện tại vị trói hai bàn tay lại, dưới chân vẫn còn vết lằn do dây trói.

- Ngọc Hân. - Uy Phong thốt lên, nhìn cô ốm đi rất nhiều.

- Uy Phong, anh có thể bỏ mặc em mà. - Cô lắc đầu nói, nhìn bọn chúng trên tay cầm vũ khí còn anh thì không mà lo lắng.

- Dù em có đối với anh ra sao, anh sẽ mãi mãi không bỏ mặc em. - Uy Phong chạy đến ôm chầm lấy cô.

Mẹ Minh Minh nhìn thấy cảnh tượng này liền chướng mắt mà nói: “Cậu ta làm sao có thể để mặc cho đứa bé trong bụng cô, là cốt nhục của cậu ta. Yên tâm đi, tôi sẽ cho các người đi cùng một lúc.”

Lời mẹ Minh Minh nói khiến cô bất ngờ… đứa con trong bụng và cốt nhục của Uy Phong. Cô đã mang thai đứa trẻ của Uy Phong ư.

- Anh sắp làm cha, còn em sắp làm mẹ rồi. - Uy Phong ôm chặt cô không buông.

Cô mang thai… ai cũng biết chỉ một mình cô không hay không biết. Nhưng trong tình cảnh này, có phải là quá nguy hiểm cho đứa trẻ chưa thành hình yếu đuối.

- Giữ cô ta lại… - Mẹ Minh Minh ra lệnh tách bọn họ ra. - Còn chờ gì nữa… ra tay đi.

Bọn người của mẹ Minh Minh khống chế Ngọc Hân nhào đến đánh tới tấp Uy Phong, anh ra tay chống trả khiến bọn chúng ngã nhào ra ngoài từng lên… không ai có thể động vào anh huống hồ chi là đánh chết. Bà ta cầm một con dao bấm sắc nhọn, chính con dao đã từng đâm vào tay cô, bà đưa lên phần bụng của Ngọc Hân mà thách thức: “Còn dám đỡ đòn.”

- Không được. - Uy Phong hét lên.

Từ phía sau, một khúc cây trong tay tên côn đò đập vào đầu anh khiến anh té ngã xuống sàn… Ngọc Hân chỉ cò thể hét lên: “Cẩn thận phía sau.” nhưng đã muộn.

Thắng thế, bọn chúng càng hăng máu hơn mà tấn công Uy Phong… Ngọc Hân chứng kiến từng tên một đá vào người anh rất mạnh mà trong lòng đau nhói, cô khóc không ngừng cảm thấy chính bản thân đã làm hại đến anh.

Uy Phong không trả đòn chỉ nằm yên chịu trận, anh biết bản thân anh trả đòn thì Ngọc Hân và đứa bé kia sẽ gặp nguy hiểm.

- Uy Phong, em xin lỗi… em hại anh rồi. - Ngọc Hân hét lên.

Ánh mắt anh hướng về cô… từng cú đá giáng trời lên người anh chỉ khiến anh hơi nhíu cặp chân mày rậm… đôi môi vẫn khẽ mỉm cười nhìn cô.

Mẹ Minh Minh mang con dao thần thánh trong tay bà ta hướng về phía Uy Phong đang nằm gục dưới đất. Máu từ trên người anh thấm qua chiếc áo sơ mi một màu đỏ tươi… bà ta rê rê con dao trên bờ ngực anh: “Giết chết mày, xem lão già ta có đau lòng không?”

- Đừng mà, đừng giết anh ấy… tôi van xin bà mà. - Ngọc Hân hét lên trong hoảng loạn, con dao kia đang nằm trên bờ ngực anh.

- Bà vẫn mù quáng như vậy sao, Minh Minh chết đi không phải lỗi của ông nội tôi. - Uy Phong nhắm mắt lại mà nói. - Bệnh tình của cô ấy không thể nào qua khỏi, dù là tốn bao nhiêu tiền của.

- Mày… mày biết hết mọi chuyện ư? - Mẹ Minh Minh bất ngờ.

- Tôi biết Minh Minh hiện tại là em gái của cô ấy… Tôi cũng biết âm mưu bà muốn gả con gái vào nhà họ Uy vì bà muốn phá hoại Phong Vũ. - Uy Phong nói. - Cái ngày bà bắt cóc Ngọc Hân, ông nội đã kể hết đầu đuôi sự việc.

- Mày biết mà vẫn đồng ý đính hôn với con bé ấy. - Bà ta nói.

- Vì tôi đã có lỗi với cô ấy. - Uy Phong đáp. - Để cô ấy những năm tháng cuối đời sống trong cô đơn đau đớn.

- Con gái tao… đáng ra vẫn còn có thề sống nếu tao có tiền đê trị liệu hóa trị cho con bé. Tao đã đến cầu xin ông ta cứu sống con bé, dù sao con bé và mày cũng đang yêu nhau… cuối cùng ông ta đã từ chối giúp đỡ… khiến con bé chết đi vì không còn tiền cứu chữa. - Mẹ Minh Minh phẫn uất. - Tao phải giết chết mày, cho ông ta nếm mùi mất đi người thân là như thế nào.

- Uy lão gia có lý do riêng của ông ấy, ông ấy không phải loại người đó. - Cô hét lên khi con dao trên tay bà ta đưa lên.

Từ phía xa, bóng dáng Uy lão gia bước vào bên trong ngôi nhà hoang, người của ông cũng đã khống chế toàn bộ những tên côn đồ lâu la. Ông nhìn mẹ Minh Minh mà nói: “Chính con gái bà đến gặp ta, yêu cầu ta không viện trợ tiền hóa trị nữa… vì bác sĩ nói rằng con bé sẽ không thể qua khỏi.”

- Vị mạnh thường quân đang giúp gia đình tôi nhưng ngưng lại… là ông ư? - Mẹ Minh Minh nói.

- Con gái bà là một đứa con gái ngoan ngoãn và rất yêu thương bà. Con bé sợ bà đau lòng nên luôn cho bà hy vọng cho đến giây phút cuối cùng. Thật ra bác sĩ đã nói con bé không thể qua khỏi, càng điều trị càng nhiễm trùng nên đã ngưng điều trị. - Uy lão gia trầm ngâm. - Tôi tự hỏi một người phụ nữ như bà, vì sao có thể sinh ra một đứa con gái như con bé ấy.

Mẹ Minh Minh khóc ngất… bà ngồi thừ xuống đất, con dao cũng không còn cầm nỗi trên tay.

Uy Phong và Ngọc Hân được đưa đến bệnh viện… Uy Phong nằm trên xe dù mắt vẫn còn nhắm lại nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt bàn tay cô.

- Hứa với anh, đừng buông tay anh ra nữa. - Uy Phong nói nhỏ.

Cô gật đầu, nước mắt tuông rơi: “Em hứa, sẽ không buông anh ra dù một lần nào nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.