Quận Chúa, Đừng Náo Thiên Hạ Nữa!

Chương 167




Lò nướng cỡ lớn ở không gian ngoài trời sum suê đầy hoa và cây cảnh, có vẻ không phù hợp, còn phía sau khu vườn nhỏ này là lưng chừng núi cao, sát bên vách núi đá đen, xa xa chính là nơi đóng quân của Cố Lăng Vi, bóng đêm dày đặc, không khí trên núi rất trong lành, còn có thể nhìn cả trời đầy sao, lấp lánh trong đêm là ngọn đèn dầu nơi xa, yên tĩnh lạ thường.

Cố Lăng Vi thì chả biết gì, Chu Tử Phong lại vô cùng thuần thục, đặt thịt lên lò nướng, mùi bay ra làm người khác thèm nhỏ dãi, nhìn thì có vẻ rất đơn giản, nếu không Cố Lăng Vi còn tưởng để thoải mãn nhu cầu ăn uống cũng là một sự nghiệp nặng nề..Chu Tử Phong cho thịt đã nướng vào đĩa, lấy dao nĩa cắt thành miếng nhỏ, động tác rất đẹp mắt, Cố Lăng Vi nhìn mà nuốt nước miếng cái ực, lấy một miếng thịt, ăn thử, oa ngon!Mềm trơn, hương vị ngon tuyệt, ăn một miếng lại muốn thêm miếng nữa, rất nhanh một dĩa thịt đã bị cô tiêu diệt sạch sẽ.

Ăn xong mới phát hiện hình như mình ăn nhiều quá thì phải, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Phong một cái, ngại ngùng nói: "Haha, anh, tài nghệ của anh thật tốt, thật tốt quá!"Chu Tử Phong bật cười, xoa xoa mái tóc ngắn của cô: "Cho nên sau này em thích thì đều có cơ hội ăn, đừng ăn một lần nhiều như thế, tiêu hóa không tốt.Nếm thử miếng này đi!"

Nói xong đưa một giỏ trúc sang, mứt hồng đỏ sắc, loại thức quà này Cố Lăng Vi cũng không xa lạ, cũng là một đồ ăn vặt truyền thống của thành phố B, hạt hồng được sao với đường phèn, thêm ít nước rồi rang khô, cho nên được gọi là mứt hồng, cũng là món ăn ưa thích của Cố Lăng Vi trước đây, cho nên bây giờ lúc nào đến năm mới, bà ngoại đều làm một bàn cho cô.

Nhưng không ngờ ở chỗ Chu Tử Phong cũng có, cô cầm thìa múc một miếng cho vào miệng, hương vị cũng thật tuyệt, cô chợt nghĩ tới một ý nghĩa kì lạ: "Cái này cũng là anh làm sao?"

Chu Tử Phong gật đầu: "Đương nhiên, buổi chiều tranh thủ làm, ban ngày cho vào tủ lạnh, sao nào, ngon không?"

Cố Lăng Vi gật đầu: "Ngon lắm, anh làm thế nào thế?"

Chu Tử Phong đặt dao nĩa xuống, uống một ngụm rượu, mới nói: "Là mẹ anh dạy làm, mẹ anh cũng là người thành phố B".

Cố Lăng Vi không khỏi ngẩn ra, đây là lần thứ hai Chu Tử Phong nhắc tới mẹ trước mặt cô, không biết có phải do cô nhạy cảm quá hay không, tuy chỉ có hai lần nhưng mỗi lần cô đều cảm nhận một vẻ thương cảm mơ hồ nhưng mãnh liệt, sự căm hận này nếu chú ý thì không dễ bỏ qua.

Nói thật, tuy Cố Lăng Vi và Chu Tử Phong rất thân nhau, thân như một người thân thực sự, cũng vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là cha mẹ, vùa là anh trai, trong cuộc đời Cố Lăng Vi, Chu Tử Phong đã chiếm một vị trí rất quan trọng, dường như tất cả mọi chuyện của Cố Lăng Vi đều cho anh biết, từ tình cảm đến huấn luyện, mục tiêu lí tưởng của cô, hơn nữa anh luôn im lặng nghe cô nói, thời khắc mấu chốt còn có thể cổ vũ cô, Cố Lăng Vi mới có thể kiên trì đến ngày hôm nay, vai trò của Chu Tử Phong là rất lớn.

Mà Diệp Bành Đào không thích Chu Tử Phong cũng là có nguyên nhân, đàn ông hầy như đều có tính độc chiếm mạnh, đừng nói tới Diệp Bành Đào bá đạo thế nào nữa, nhưng cô vẫn hi vọng, tình cảm của mình được người anh này chúc phúc.

Còn chuyện của Chu Tử Phong, Cố Lăng Vi lại không biết nhiều lắm, thân chí so với người qua đường còn biết ít hơn, chỉ mơ hồ biết anh rất giàu, là đại công tử của phó tỉnh trưởng Chu, mà phu nhân hiện tại của phó tỉnh trưởng Chu không phải là mẹ của Chu Tử Phong, hơn nữa Chu Tử Phong rât ít khi nói đến ba và mẹ kế.

Mỗi nhà đều có những khó khăn riêng, bên ngoài thì có vẻ Chu Tử Phong luôn ung dung tự tại kiêu kiêu ngạo ngạo nhưng đáy lòng cũng có một phần kí ức đau thương, những kí ức này là vết sẹo yếu ớt nhất trong lòng anh, chỉ hơi chạm vào sẽ máu chảy đầm đìa đau không chịu nổi, cho nên Cố Lăng Vi trước nay đều không hỏi, huống chi anh cũng không thích nói đến, lần trước nhắc tới cũng vội bỏ đi.

Không ngờ hôm nay Chu Tử Phong không biết làm sao lại tiếp tục nói chuyện đó: "Mẹ anh là một người cực kì xinh đẹp, bởi vì xinh cho nên cũng làm cho cuộc đời bà khổ cực, bà từ núi xuống vùng nông thôn Vân Nam thì gặp ba anh, sau đó ba anh về thành phố, mẹ anh lại muốn ở quê nhà, rồi sinh ra anh, chắc trong quá trình mang thai hay buồn bực, lại thiếu thốn vật chất, cơ thể anh rất yếu ớt, quê nhà gần biên cương, vùng núi cực kì hẻo lánh, muốn chữa bệnh cũng không được, mẹ anh vì thế phải mang anh về thành phố B..."

Giọng điệu Chu Tử Phong nhẹ nhàng bình thản, nhưng Cố Lăng Vi có thể cảm nhận ra được, sự bất đắc dĩ và tuyệt vọng bên trong, một người phụ nữ độc thân mang theo con nhỏ, ở thời đại còn bảo thủ như thế, cuộc sống khó khăn nhường nào chứ, Chu Tử Phong châm một điếu thuốc, khói lượn lờ vây quanh, anh nói tiếp: “Khi đó em cũng biết ,không có hộ khẩu thì không có cơm ăn, không có gì cả, mà anh còn có bệnh, vì sinh tồn, mẹ anh hầu như việc gì cũng phải làm, thậm chí..."

Nói tới đây anh trầm mặc hồi lâu mới bật ra từng chữ: "thậm chí bán đứng linh hồn và thân thể". Ánh mắt Cố Lăng Vi ánh lên, trong lòng hỗn loạn, tuy cô biết quá khứ của anh không vui, nhưng như thế thì làm sao chịu nổi, cô thật không ngờ đến, cúi đầu nói: "Vậy ba anh đâu?"

Chu Tử Phong châm chọc cười: "Ba anh, phó tỉnh trưởng Chu vĩ đại, khi ấy đang theo đuổi con gái lãnh đạo, để có thể thăng chức nhanh mà tấn công dồn dập, làm sao rảnh để quan tâm đến nợ phong lưu chứ?"

Cố Lăng Vi thoáng buồn, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt hiện ra vẻ ôn hòa, lại còn mở miệng an ủi: "Không cần buồn cho anh, dù sao cũng là quá khứ rồi, anh giờ cũng nên buông tha".

Tối Cố Lăng Vi không về ,ở lại đây ngủ tạm, bởi vì mai cũng đã đồng ý với Chu Tử Phong đi mua vài thứ, căn phòng lớn vậy mà đều trống trải, hầu như không có chút sáng sủa nào, đơn điệu, lại lạnh lẽo.

Có lẽ do lạ chỗ, cũng có lẽ là do quá khứ cảm động mà đau khổ của Chu Tử Phong, cho nên dù giường mềm mại Cố Lăng Vi vẫn mất ngủ như cũ, lăn qua lăn lại cả buổi cũng không ngủ được, cuối cùng đành đứng lên đi ra ngoài, ban công màu trắng được chạm khắc khéo léo tinh xảo, nhìn qua góc độ này lại thấy giống căn nhà nhỏ bé của cô và Diệp Bành Đào.

Vừa định đẩy cửa ra thì chợt nghe giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Chu Tử Phong từ phòng bên truyền tới: "Chu Tử Nhạc, mày có tư cách gì mà đòi tiền tao, ha, anh trai, Chu Tử Nhạc mày quên à, năm đó mày còn mắng tao là tạp chủng mà, giờ lại muốn nhận thằng tạp chủng này làm anh à....công ty của mày có quan hệ gì với tao....không phải mày còn một người cha thần thông quảng đại và ông ngoại sao..."

"Chu Tử Phong mẹ nó đừng có giả bộ" Chu Tử Nhạc luôn không có kiên nhẫn, nói mấy câu đã bị Chu Tử Phong làm điên lên: "Công ty tao không phải mày gian lận thì có thảm như thế không, mày không sợ tao nói với ba sao?"

Chu Tử Phong khẽ cười: “Nói đi, em trai, anh chờ, anh giờ nói cho em biết, muốn lấy tiền từ anh à, đừng mơ, nhưng mà thực ra anh có thể cho em một ý kiến hữu dụng, ông ngoại em không phải năm 40% cổ phần Hoa Khang sao, có thể bán cho anh, anh cho em gấp đôi giá thị trường, khi đó đủ cho em tiêu cả đời, em cứ nghĩ đi".

Nói xong cũng tắt máy, thuận tay ném lên mặt đất.Tuy cô nghe không hiểu hết nhưng giọng nói lạnh tanh ngoan độc của Chu Tử Phong cũng làm cho Cố Lăng Vi sợ hãi, Chu Tử Nhạc, cô nghe Diệp Bành Đào nói qua, là đứa con thứ hai của phó tỉnh trưởng Chu, cùng cha khác mẹ với Chu Tử Pong, Cố Lăng Vi đang nắm tay cầm cửa ban công lại bỏ xuống, lặng lẽ quay về giường nằm.

Trong đầu đầy hỗn loạn, chuyện của Chu Tử Phong, tính cách của Chu Tử Phong, anh tuyệt không phải người nén giận, rõ ràng anh muốn chỉnh cho công ty em mình suy bại, ngay cả nhà mẹ kế cũng không tha, chuyện năm đó như bóng ma trong lòng anh, anh dùng tất cả thủ đoạn để trả thù, nhưng mà đối phương dù sao cũng có quan hệ huyết thống với anh mà, thế thì tàn khốc quá.

Chỉ là Cố Lăng Vi cũng không có tư cách phê phán hay bình luận, điều duy nhất cô có thể làm là tiếp tục giả vờ không biết, dù sao cũng là việc nhà của Chu Tử Phong.

Trằn trọc một đêm đến sáng mới ngủ được một lát.Hôm sau, Cố Lăng Vi dùng nửa ngày cùng Chu Tử Phong đi xem thị trường đồ gia dụng, đi bộ một vòng lớn, mua một bể nuôi cá lớn, chủ quán còn đề nghị mua thêm hải quỳ rồi san hô, còn mấy chục loại cá cảnh khác, cá thì không quý nhưng bể nuôi và san hô thì giá cũng làm cho Cố Lăng Vi lắp bắp.

Nhưng mà đồ quý thì luôn đắt tiền, người ta cũng phục vụ tốt, đúng giờ mang tới cửa, đặt trong phòng khác lớn, nhìn náo nhiệt hơn trước nhiều, những con cá nhiều màu bơi qua bơi lại, lay động hải quỳ tới lui trêu chọc, nghịch ngợm đáng yêu, biệt thự này lớn như thế, nhìn cũng có cảm giác gia đình ấm cúng hơn.

Buổi chiều Cố Lăng Vi về nhà, vừa vào cửa đã thấy dì út Nghiêm Thuận THuận cực kì không có hình tượng nằm trên sô pha, cầm túi khoai tây chiên vừa ăn vừa xem TV, nhàn nhã đích thực, thấy Cố Lăng Vi đến cũng chỉ quét mắt nhìn cô một cái.

Cố Lăng Vi đổi dép trong nhà, nhìn một vòng không thấy ai mới đá đá chân dì nói: "Sao chỉ có mình dì, Tiểu Kiều Kiều đâu, ba mẹ, bà ngoại ông ngoại đâu?"Nghiêm Thuận Thuận đẩy cô ra, hàm hồ nói: "Ừ, đều mang Kiều Kiều ra công viên chơi rồi, đi chỗ khác đừng đụng dì".

Cố Lăng Vi ngồi xuống sô pha, nhìn một bàn toàn đồ ăn vặt, nhíu mi: "Nghiêm Thuận Thuận, dì không phải lại mang thai chứ, lần trước dì mang bầu Kiều Kiều cũng thế, giống như chuột ăn mãi mấy thứ này".

Nghiêm Thuận Thuận thân thể cứng đờ, kinh ngạc nhìn bụng mình.A! một tiếng rồi nhảy lên như thỏ, lao ra ngoài, Cố Lăng Vi cũng hoảng, cùng Lưu Thiếu Quân kết hôn xong, dì út hình như có xu hướng phát triển không bình thường nha.

Ngày hôm qua cả đềm không ngủ, cos chút mệt mỏi, Cố Lăng Vi xoay người về phòng ngủ bù, chỉ là mới mông lung lại bị lay cho tỉnh: "Vi Vi, Vi Vi..."

Cố Lăng Vi mơ màng mở mắt, Nghiêm Thuận Thuận sợ hãi nhìn cô, Cố Lăng Vi hốt hoảng day day huyệt thái dương: "Dì nhỏ ,dì gặp quỷ à?

“Vi Vi, Vi Vi ơi, miệng cháu đúng là quạ đen, dì thật sự có rồi".

Đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Thuận Thuận giờ ánh đầy nước mắt, đáng thương cực kì."Có, có cái gì?"

Cố Lăng Vi còn chưa tỉnh ngủ, hỏi lại một câu.

Nghiêm Thuận Thuận run run đưa que thử thai: "Có con, Vi Vi, Lưu Thiếu Quân cái tên đáng chết kia, tính toán cả đời, đúng là đê tiện mà, hạ lưu, không biết xấu hổ..."Liên tiếp những từ ngữ công kích từ miệng dì út phóng ra, phỉ nhổ Lưu Thiếu Quân, Cố Lăng Vi chớp mắt mấy cái, hơn nửa ngày mới hiểu được, dì lại bị Lưu Thiếu Quân tính kế rồi.

Chắc dì nhỏ náo loạn một trận đòi đi làm cho nên Lưu Thiếu Quân ý thức được nguy cơ, đừng nói Lưu Thiếu Quân, ngay cả CỐ LĂng Vi cũng không cách nào yên tâm, dì của cô rất hám làm giàu, ham hư vinh, hễ thấy đẹp là dễ dàng mê mẩn, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt chết không đền mạng, trêu hoa ghẹo nguyệt đều mạnh mẽ hơn người ta, còn trang điểm, ăn mặc, nếu đi ra ngoài, chắc chắn là tai họa.

Tốt nhất phải đem tai họa này nhốt lại trong nhà mới đúng, hiển nhiên Lưu Thiếu Quân dùng cách hơi ti bỉ, nhưng cũng là cách tốt nhất, cho dì nhỏ lại sinh, xem dì có thời gian mà đòi đi không.Nghĩ đến đây Cố Lăng Vi không khỏi cúi đầu cười trộm, ngẩng đầu thấy dì đang muốn bóp chết cô, vội đặt tay che miệng ho khan: "Vậy dì ít, thực ra Kiều Kiều một mình cũng buồn, chuyên gia đã nói, con một thường hay bị thiếu hụt, cần phải cho Kiều Kiều một đứa em trai hoặc em gái, đúng là lựa chọn không tồi, cháu tán thành hai tay".

Nghiêm Thuận Thuận khẽ cắn môi: "Cháu ấy, cùng với Diệp Bành Đào sao không sinh một đứa, Kiều Kiều nhà dì không phải sẽ có chị em sao, cháu xem dì là heo à, không ngừng sinh".

Cố Lăng Vi nhìn dì mới khôi phục được dáng người, tự nhiên thấy vui khi người ta gặp họa, ai bảo dì ấu suốt ngày đi bộ giữ dáng, với truyền thống của Diệp gia, Lưu Thiếu Quân an tâm mới là lạ.Nghiêm Thuận THuận nắm chặt tay: "Hừ, dì không sinh, dì phải trộm phá thai".

Cố Lăng Vi hoảng sợ, nghĩ tới Lưu Thiếu Quân nham hiểm vội nhắc nhở: "Dì đừng nói cháu không cảnh cáo trước ,nếu dì mà lén lút làm gì đứa nhỏ thì trừ khi dì biến mất, còn không hậu quá không cần cháu nói, dì cũng tự biết đi".

Nghiêm thuận Thuận nghĩ tới tên Lưu Thiếu Quân bỉ ôi dám thủ đoạn với cô kia, tự nhiên lại giật mình, tuy hắn bình thường yêu chiều cô nhưng mà đụng tới thì sợ bị chỉnh đến chết, cũng phải chuyện đùa, nếu cứ thế mà sinh Nghiêm Thuận Thuận cũng không cam tâm, cắn móng tay oán hận ngồi cả buổi.

CỐ Lăng Vi lặng lẽ nhìn dì, biết dì sợ, cho nên lén lút xuống giường đến phòng khách lấy điện thoại báo tin.Một lát sau Lưu Thiếu Quân tươi cười vì gian kế thực hiện được vào nhà, xoa đầu cô nói: "Vi Vi đúng là không tồi, dượng sẽ thưởng con".

Nói xong bước vào phòng trong, sau tiếng đóng cửa là một loại âm thanh bùm bùm bụp bụp vang lên, sau đó lại là tiếng làm người ta mặt đỏ tim đập, CỐ Lăng Vi thở phào, vào phòng bà ngoại ngủ tiếp, dù sao dì của cô cũng như Tôn Ngộ Không, còn Lưu Thiếu Quân chính là Phật Tổ vậy đó. Cố Lăng Vi cảm thấy, dì nhỏ thực sự quá hạnh phúc, dù Lưu Thiếu Quân có cường thế, có năng lực, lại chăm sóc cho gia đình, quan trọng là yêu thương lẫn nhau, tuy có mâu thuẫn thường xuyên cãi vã nhưng đó không phải là cuộc sống chân chính sao, CỐ Lăng Vi đột nhiệt phát hiện ít ra có hai ngày nghỉ, Diệp Bành Đào lại không ở bên mình, đúng là không quen, cảm giác nhớ nhung lại trào lên mãnh liệt,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.