Quân Chủ: Ngươi Là Ai?

Chương 2




Tại sao Nic lại hôn cô?

Khi câu hỏi đó hiện lên trong cô đến lần thứ bốn nghìn trong ngày hôm đó, cô thấy mình vẫn không thể tiến gần đến được với câu trả lời. Cô không biết tại sao anh lại hôn cô, và cô, chắc rồi, cũng không biết tại sao cô lại để anh làm vậy. Ngu ngốc. Anh là... Cô ngập ngừng. Không phải là đối tác làm ăn, mà là gì đó khác. Một người đàn ông đã cho cô vay một số tiền lớn. Cô không nên hôn anh. Mối quan hệ giữa họ phải là thuần túy chuyện làm ăn thôi. Mà thực sự, tốt nhất là giữa họ không nên có bất kỳ mối quan hệ nào cả. Họ có thể gật đầu chào nhau mỗi khi gặp ở cửa hàng bách hóa, không gì nữa.

Nhưng đêm qua, cô đã làm còn nhiều hơn là một cái gật đầu. Nếu cô không kịp tỉnh lại lúc đó, thì chắc cô đã tự cởi bỏ quần áo ra và cầu xin anh đến với cô rồi.

Cô đi đến chỗ cái bình ủ rượu lớn trong tòa nhà chính của Marcelli Winery và kiểm tra nhiệt độ của thứ chất lỏng màu xanh xám bên trong. Cô ghi lại con số lên bảng theo dõi và đi đến chiếc bình tiếp theo.

Nó chả có ý nghĩa gì cả, cô tự nhủ. Nó không thể. Chuyện giữa cô và Nic là quá khứ rồi. Đêm qua chỉ là... một cảnh báo, cô quyết định. Nó đấy. Anh đã hôn cô, cô hôn lại anh, và đó chắc chắn là chuyện họ lẽ ra không thể để xảy ra. Không, nếu cô còn định sống cho đúng mực, nếu không muốn nói là sống một cách an toàn. Đối với cô, Nic Giovanni vẫn rất nguy hiểm. Nghe thì ủy mị, nhưng đúng là như vậy. Cô sẽ tránh xa anh ra, và nhờ vậy, sẽ tránh được rắc rối. Và nếu như cô có phải tiếp xúc với anh - vì cô sẽ phải làm việc nhiều bên chỗ anh mà - cô sẽ đối xử với anh như với một đồng nghiệp. Sẽ không có những kiểu trò chuyện thân mật, không có trò khóa môi hay bất cứ cái gì tương tự vậy, và đặc biệt không có chuyện hai thân thể trần đụng chạm vào nhau theo cái cách khiến cả hai người cảm thấy như họ...

“Bỏ ngay cái lối suy nghĩ đó đi,” cô lẩm bẩm, đi đến bình rượu tiếp theo. “Công việc. Tập trung vào công việc.”

Nói vẫn cứ dễ hơn làm, khi mà mùi men rượu tràn ngập căn phòng vẫn đang gợi cô nhớ đến chuyện làm tình với Nic. Cô thở dài. Tại sao anh lại không làm một thợ sửa chữa xe? Nếu vậy, họ có thể đã làm tình ở đằng sau một chiếc xe thay vì trong một nhà máy rượu. Cô có thể dễ dàng sống cho đến hết đời mà tránh không ngửi thấy mùi xăng dầu, nhưng tránh rượu vang và những mùi hương của nó có trong suốt quá trình làm rượu, điều đó là không thể.

Vậy, tại sao anh lại hôn cô?

Cô suýt hét lên khi nhận ra mình lại đang quẫn trí quanh cái nụ hôn chết dẫm ấy.

“Brenna? Cháu có trong đấy không?”

“Có ạ, thưa Nội.”

Có chuyện giúp cô xao lãng rồi đây, cô nghĩ.

Cô lách qua những bình ủ rượu đồ sộ để đi về phía cửa. Nội Lorenzo đã đi vào đến phòng ủ rượu. Ông cầm mấy giấy tờ trên tay. Cô nhận ra cái logo sáng màu ở góc trên tờ giấy và cảm thấy nhu cầu được hét lên của cô đang gia tăng. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Marcelli Lớn cũng biết là sắp có chuyện chả dễ chịu gì rồi.

“Ta đang có mấy mẫu thiết kế nhãn hiệu mới đây,” ông cụ nói khi cô đi đến đứng đối diện ông. “Cho vang Reserve Chardonnay.”

Cô cất cái bảng ghi dấu nhiệt độ đi, và thề là cô sẽ không có bất cứ phản ứng nào hết, dù cho nội có nói gì.

Dù đã ở vào cái tuổi hơn bảy mươi, nội vẫn có dáng đứng thẳng và cao, cao hơn cô đến vài inche. Tóc nội có thể đã sang màu muối tiêu, nhưng đôi mắt thì vẫn rất linh hoạt và sắc nét. Chúng vẫn có thể lóe lên những tia giận dữ và thách thức. Rồi, thực ra thì chúng đang như vậy đúng lúc này đây. Cô tự khích lệ mình để chống chọi được với trận càm ràm sắp đến.

“Cái gì đây?” nội hỏi, đưa ra cái thiết kế đầu tiên. “Con ngựa? Hay là con dê? Giờ ta lại còn cho cả gia súc lên trên nhãn hiệu của ta nữa à?”

Những hình vẽ trừu tượng trên gam màu trầm cuộn xoáy tròn vào nhau ở chính giữa, rồi lan dần thành màu xanh rêu đến tận hết lề giấy.

“Nó không phải là con dê,” cô nói. “Nó chả là con gì cả. Chỉ là những màu sắc và hình khối hòa vào nhau thôi.”

Ông cụ xoay xoay tờ giấy để có thể nhìn nó từ mọi phía, rồi lắc đầu. “Không phải là những con dê.”

Nội giở một lượt cá sáu mãu thiết kế còn lại. “Lòe loẹt quá. Tân thời quá. Mà tại sao chúng ta lại phải thay đổi nhãn hiệu vang Reserve Chandonnay? Cái nhãn hiệu cũ vẫn ổn. Mọi người biết trông nó thế nào rồi. Đơn giản. Với chữ Marcelli Wines viết hoa. Chứ không phải thế này.”

“Chúng ta dùng nhãn hiệu cũ đã năm năm rồi, Nội à. Đến lúc thay đổi rồi.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh, “Chúng ta đã bàn bạc về chuyện này, và nội đã đồng ý.”

Nội khoát tay, ngắt lời cô. “Ta sẽ không đồng ý với những cái vô dụng thế này đâu. Ta ghét tất cả những mẫu này. Cháu thuê ai làm mấy cái này thế?”

Hai hàm răng cô đang muốn được nghiến vào nhau đến phát đau lên được. “Một công ty ở Los Angeles. Cháu chọn họ bởi họ sáng tạo, và họ lại có tâm huyết với dự án này nữa.” Cô cầm lấy đám giấy trên tay nội. “Cháu thì lại rất thích những gì họ đã làm.”

Nội chau mày. “Không phải cái hình con dê.”

“Nó không phải cái cháu thích nhất, nhưng cháu thấy những mẫu còn lại đều rất xuất sắc mà. Hiển nhiên là nội không nghĩ vậy rồi. Cháu sẽ gọi cho họ và nói họ gửi thêm những mẫu khác cho chúng ta chọn.”

“Nói họ làm nhãn hiệu mới giống như cái ta đang có ấy.”

“Nếu nội vẫn muốn cái nhãn hiệu giống hệt cái cũ, thì nhọc công thiết kế cái mới để làm gì?” Cô hít một hơi thật sâu. “Cháu biết, những khách hàng thân tín của chúng ta quen với nhãn hiệu cũ rồi, nhưng họ sẽ vẫn nhận ra chúng ta nếu có thay nhãn hiệu mới, và chúng ta lại có thể thu hút thêm những khách hàng mới nữa.”

“Vậy là bây giờ cháu lại còn bận tâm đến cả việc khách hàng nghĩ gì, phải không?”

“Cháu đang đọc thêm về marketing. Cháu có đưa cho nội một vài bài rồi mà. Nội không đọc qua một chút sao?”

Nội nhún vai. “Ta bận. Mà thêm nữa, họ thì biết gì chứ? Cha ta đã gây dựng Marcelli Winery từ con số không. Ông đã đến mảnh đất này và tạo ra tất cả những gì cháu đang thấy quanh đây. Khi nào chúng xứng đáng với cơ nghiệp này, ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Brenna không còn dám chắc “chúng” ở đây là cái gì nữa. Trước khi cô có thể hỏi, nội cô đã thở một hơi dài và ném đống giấy xuống sàn nhà.

“Cháu cần phải biết tôn trọng cái cũ.”

Một cái tin chả mới mẻ gì, cô nghĩ, ước lượng khoảng cách đến cánh cửa ra vào và tự hỏi, chạy ra ngoài trời trưa và gào lên liệu có giúp cô dễ chịu hơn không nhỉ. Tất nhiên nó không thể nào bằng việc chạy ra ngoài và gào lên lúc buổi đêm rồi, nhưng một phụ nữ phải biết cách chọn lựa cái gì tốt nhất từ những cái có thể chứ.

“Cháu tôn trọng những cái cũ,” cô nói, cố gắng thật bình tĩnh. “Cháu cũng quan tâm đến việc những cái mới có thể mang lại điều gì nữa.”

Nội lắc đầu với một sự chán ghét thấy rõ. “Anh trai cháu, nó sẽ nghe lời ta.”

Brenna quá choáng váng, cô gần như đánh rơi cái máy. “Sao cơ? Anh trai cháu? Con người nội chưa gặp bao giờ? Làm thế nào mà nội biết được anh ấy sẽ làm hoặc sẽ không làm gì? Nội nói như vậy thật không công bằng với cháu. Nếu anh Joe có chút quan tâm nào đến cái nhà máy này, thì cũng chỉ về mặt tiền bạc thôi.”

Cô biết chắc vậy. Khi cô và Francesca đi gặp Joe Larson, người anh trai thất-lạc-đã-lâu của họ, anh cũng đã thể hiện anh có rất ít, mà đúng hơn là không có chút nào, mối bận tâm đến gia đình Marcelli, cho đến khi anh nghe thấy chuyện nhà máy rượu đáng giá đến bốn mươi triệu dollar.

Hai hàng lông mày của nội Lorenzo xích lại gần nhau. “Rượu vang đã ngấm vào máu nó rồi.”

“Cháu không nghĩ vậy. Nội không thể nào thực sự nghiêm túc nghĩ đến chuyện giao lại nhà máy cho anh ấy được.”

Nội cô nhún vai. “Ta sẽ làm những gì mà ta phải làm thôi.”

Nội quay người bỏ đi.

Brenna ngồi bệt xuống sàn nhà, chống cằm lên hai đầu gối. “Chuyện này sẽ không xảy ra đâu,” cô lẩm bẩm. Mắt cô nóng bừng, ngực cô đau nhức. Không thể nào nội cô lại có thể giao lại nhà máy cho một người nội chưa bao giờ gặp mặt được. Máu mủ hay là không cũng vậy. Và nội làm vậy chỉ bởi vì Joe là con trai?

“Thất vọng,” cô thì thầm.

Còn hơn cả thất vọng nữa. Nó khiến cô đau đến tận xương tủy. Tất nhiên, cô vẫn biết, có thêm một người anh trai sẽ thay đổi mọi chuyện, nhưng cô đã vẫn cứ hy vọng là cô sai.

Mấy mẫu thiết kế vẫn nằm trên sàn, nơi Nội Lorenzo ném chúng xuống.

Chuyện bất đồng của cô với nội về mấy mẫu thiết kế nhãn hiệu chỉ là một rắc rối cỏn con của cô. Mọi chuyện đã quá khó khăn rồi, và cô với nội không thể cùng làm việc với nhau một ngày mà không tranh cãi về bất cứ một chuyện gì. Phân nửa số lần cãi vã đó, cô đã nghĩ nội hẳn sẽ sa thải cô. Nhưng cô là người nhà của nội, và nội không làm vậy.

Nhưng nội cũng không để cho cô được quyết định chuyện gì hết. Nếu nội ghét tất cả mọi thứ cô làm đến thế, sao nội không đi thuê một người khác, người nào biết ôm khư khư từng từ nội nói và làm theo đúng như những gì nội muốn? Nội cũng có thể thay đổi di chúc, nếu như nội vẫn chưa thay đổi nó.

“Chỉ là thêm một lời nhắc cho thấy tại sao việc gây dựng nhãn hiệu mới của riêng mình lại là một việc làm đúng đắn,” cô tự nhủ, đứng dậy. “Những gì nội làm chả quan trọng gì hết. Mình có xưởng rượu của mình để mà lo lắng rồi.”

Nhưng những lời tự an ủi đó cũng không khiến cô dễ chịu được nhiều như cô mong muốn. Không có gì trong cuộc đời cô diễn ra đúng như cách cô muốn cả. Cả quá khứ của cô, và chắc là, cả tương lai của cô nữa.

* * *

“Những con số cuối cùng đây,” Nic nói, bước vào văn phòng của Maggie và đặt tập tài liệu lên mặt bàn cô. “Đọc chúng cung kính vào.”

Cô nhướng mày, rồi lướt qua đống giấy tờ. “Chỉ cần anh không ngủ quên với thành công là được.”

“Anh làm vậy à?”

“Trả lời theo cái cách mà em muốn sẽ không chuyên nghiệp chút nào.” Cô đóng tập tài liệu lại. “Em sẽ lên kế hoạch dựa trên những con số này. Sáng mai anh sẽ có báo cáo.”

“Tuyệt lắm.” Anh ngồi xuống cái ghế đặt trước bàn cô. “Thế còn những con số cho Marcelli Winerry?”

Cô lật chồng giấy tờ để cạnh máy tính, lấy ra cho anh mấy tờ. Anh đọc những con số ước tính về doanh thu, khi xâm nhập được hết các thị trường.

“Đó là những gì tốt nhất ta có thể tính được mà không nhìn vào sổ sách kế toán của họ,” Maggie nói. “Em có cho người đi lò la quanh đấy, nhưng họ cũng chỉ tìm được đến vậy thôi.”

“Thế này là tốt rồi,” anh nói.

Kế hoạch kinh doanh còn tốt hơn là anh nghĩ. Sẽ có thêm rất nhiều lợi nhuận. Một khi anh có thể tân trang lại mọi thứ và tổ chức lại công việc, anh sẽ...

Anh ngẩng lên và thấy Maggie đang nhìn anh. “Gì vậy?”

Cô nhún vai.

“Em vẫn phản đối những gì anh đang làm,” anh nói.

“Nói vậy thì hơi quá. Em không thích việc đó chút nào cả, nhưng 'thích' với cả 'không thích' không phải là công việc của em. Em vẫn cứ nghĩ đến khoản vay của Brenna Marcelli. Anh sẽ làm gì với cô ấy? Phá hủy cô ấy?”

“Nói vậy hơi kịch tính quá, em không nghĩ vậy sao?”

Maggie lắc lắc đầu. “Thôi đi, Nic, anh cho cô ấy vay một triệu dollar, cho cô ấy một cơ hội để gây dựng xưởng rượu của riêng cô ấy. Cô ấy đang thẳng tiến với niềm tin là tất cả những ước mơ của cô ấy sắp thành sự thật. Và rồi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể thu hồi lại món nợ và hất chân cô ấy. Em đoán là lúc việc đó xảy ra, cô ấy hẳn sẽ phải đổ vỡ chút ít. Anh sẽ gọi đó là cái gì, nếu không phải là 'phá hủy'?”

“Câu hỏi thú vị đấy.”

“Thế anh đã có câu trả lời chưa?”

“Vẫn chưa.”

Tờ giấy biên nhận nợ có thể thu hồi trước hạn cho anh nhiều lựa chọn. Giờ, khi anh đã chứng kiến cách Brenna làm việc, anh biết, chỉ cần cho cô thời gian, cô sẽ làm nên chuyện với Bốn Chị Em Gái. Có lẽ, anh nên ngồi yên và thu gom lãi suất từ cô như một gã tử tế. Cũng có lẽ không. Chỉ có một điều duy nhất mà anh biết chắc chắn, đó là quyến rũ cô không phải là một phần trong kế hoạch của anh, nhưng, kể từ sau cái nụ hôn quỷ quái ấy, anh không còn khả năng để tập trung suy nghĩ được về bất kỳ chuyện gì khác nữa cả. Có lẽ đến lúc có một kế hoạch khác rồi.

“Trông anh lúc này cứ như một con thú săn mồi vậy,” Maggie nói. “Em không muốn biết được anh đang suy tính cái gì đâu.”

Anh cười nhăn nhở. “Em nghĩ đúng đấy.”

Mắt cô nheo lại. “Có lẽ em nên đến gặp Brenna Marcelli một lần và tự mình xem cô ấy là người thế nào. Nếu em thấy ghét cô ấy, em sẽ không cảm thấy quá tội lỗi như thế này khi tham dự vào vụ này.”

“Em không làm gì khác ngoài công việc của mình cả. Em không có tội lỗi gì trong chuyện này hết.”

“Nói như anh thì dễ rồi.”

Anh biết, anh không thể làm gì để thay đổi được cảm giác của Maggie. Cô vẫn luôn là một người dễ mềm lòng như vậy. “Cứ làm gì em muốn.”

“Anh không định cảnh báo em không được hở một lời nào về thương vụ bí mật thu mua công ty của gia đình cô ấy à?”

Anh đứng dậy. “Không. Em làm việc cho anh. Em chưa bao giờ không thận trọng trong ăn nói cả. Làm vậy tức là phá luật. Đó là loại chuyện mà em không bao giờ làm.”

“Còn anh thì làm thường xuyên.”

“Anh biết. Bởi vậy mà anh mới luôn giành được phần thắng.”

“Trước đây, anh vẫn giành phần thắng mà không cần phải phá luật. Điều gì đó mách bảo em là lần này sẽ khác đấy. Hãy cẩn thận, Nic ạ.”

“Luôn luôn.” anh hứa với cô khi họ đi ra phía cửa.

Cả hai đều biết anh đang nói dối, nhưng Maggie sẽ không nói gì thêm nữa đâu. Giá Brenna mà biết được cuộc nói chuyện này, cô chắc sẽ đến gặp anh ngay lập tức. Tất nhiên, nếu mà biết kế hoạch của anh với Marcelli Wines, cô hẳn sẽ phải làm thế nào đấy để treo được cái đầu anh lên hàng rào ngăn giữa hai mảnh đất nhà họ mất.

Không phải là chuyện anh muốn nghĩ đến. Chỉ cần Brenna không biết được sự thật cho đến khi đã quá muộn để dừng anh lại, anh sẽ ổn.

* * *

Một đêm làm việc tốt đẹp, Brenna nghĩ khi nhìn những quả nho cuối cùng đang được đưa lên máy ép. Giờ đã quá nửa đêm rồi. Mẻ nho thứ hai của cô đã được đưa đến đúng hẹn. Chất lượng nho đúng như những gì cô vẫn trông đợi - mỗi chùm nho đều chín tới và căng mọng, thơm nức. Cô đã cố gắng để gạt bỏ cuộc chiến mới nhất của cô và nội ra khỏi đầu. Cô không muốn nghĩ đến chuyện nội cô hay là anh trai cô sẽ xuất hiện và yêu sách này nọ nữa. Còn hơn cả vậy, cô chỉ đang nghĩ đến Nic cứ bốn-mươi-tám giây một, một sự tiến triển đáng kể so với hồi đầu tuần đến giờ. Chỉ trong một hoặc hai ngày thôi, cô chắc sẽ dần dần nghĩ đến Nic mọi phút mọi giây mất.

Là do cái nụ hôn quái quỷ ấy. Cô biết vậy. Anh quá lôi cuốn. Nếu như chuyện đó không xảy ra, cô còn có thể tự thuyết phục mình là những gì mà cô vẫn nhớ chỉ đơn giản là trò chép lại và tô hồng lịch sử của thời gian thôi. Thật không may, sự thật bây giờ còn hơn cả những gì có trong trí nhớ của cô. Chỉ trong chưa đầy năm giây, cô đã đi từ không-gì-cả đến chiếm-lấy-em-ngay-đi. May mắn cho cô làm sao - cô còn cháy nóng hơn cả một cái Ferrari nữa.

“Rồi mình sẽ thoát được,” cô tự bảo mình, bước lui khỏi cái máy ép.

Cô sẽ phải làm được như vậy. Giữa cô và Nic, tất cả đã là quá khứ rồi, và đó là nơi mà cả cô và anh đều không muốn quay lại. Cuộc sống của cô là ở đây, là hiện tại.

Cô bước qua cánh cửa mở, hít lấy không khí mát mẻ ngoài trời. Cô có thể nghe thấy tiếng dế kêu, và cả những âm thanh khác nữa của buổi đêm. Bầu trời trong và nhìn như thể cô có thể với tay lên là nắm được một hay hai ngôi sao vậy. Liệu ngôi sao đó có ban cho cô một điều ước không nếu cô hứa sẽ thả nó ra? Mà cô sẽ ước gì đây?

Cô quay trở vào với máy móc của mình. Không phải thành công, ước vậy thì dễ dàng quá. Không phải tình yêu. Bây giờ, cô có thể đang một mình, nhưng cô không hề cô độc. Bình yên, cô nghĩ. Hay có lẽ là sự yên lòng.

Cô còn chưa đưa ra được quyết định cho điều ước của mình, thì đã nghe thấy tiếng động lách cách, theo sau đó là một tiếng sủa và có cái gì đó lướt vào. Cô nhìn về phía cánh cửa mở và thấy Max đang men men theo góc phòng rồi chạy thẳng vào căn phòng rộng. Nó nhìn quanh, thấy cô, và sủa lên vui mừng.

Cô còn chưa có đủ thời gian để mà tự nhắc mình rằng Max mà có mặt ở đâu, thì Nic, chóng thôi, sẽ xuất hiện ngay đấy, thì con chó con đã phi về phía cô. Cô bật cười, cúi xuống bế nó lên. Nó ngọ nguậy không yên, liếm mặt cô, cả người nó rung lên vì cái đuôi nó cứ vẫy tròn không ngừng.

“Hey, anh chàng đẹp trai,” cô nói, ôm con chó con lại gần, “Mày thế nào?”

“Không tồi.”

Cô phải nuốt vào trước khi có thể ngẩng lên nhìn Nic đang bước vào phòng. Cô đã không gặp anh mấy hôm rồi, và cô ghét cái thực tế là cô thực sự thấy nhớ anh. Anh vẫn mặc trang phục bình thường của mình, quần jeans và T-shirt, thứ trang phục làm nổi bật lên bờ vai rộng và căp chân dài của anh. Mọi tế bào trong cô đều rung lên cảnh báo, trong khi đó một cái máy bay nhỏ bỗng từ đâu bay lơ lửng trong đầu cô, nó giăng ra một tấm banner với dòng chữ: “Tôi muốn nhiều hơn thế nữa.”

Thề có thánh Peter, cô thực sự cần phải có một cái phanh để ghìm mình lại.

“Thực ra không phải em đang nói với anh đâu,” cô nói. “Max và em đang có một cuộc chuyện trò nho nhỏ.”

“Cái con vật này, nó sống thế mới là sống chứ.”

Cô đặt con chó con xuống đất. Max bỏ đi để khám phá những mùi hương thú vị, còn Brenna đang cố để không chú ý đến cái miệng của Nic. Có phải là cô tưởng tượng, hay thực sự cô đã nhìn thấy những tia lửa đang cháy lên giữa họ?

“Thế mọi chuyện thế nào?” anh hỏi, tiến đến gần cái máy ép.

“Tốt lắm.” Cô không thể không cười. “Thôi được, mọi thứ đang diễn ra tuyệt vời luôn.”

“Lại khiêm tốn như mọi khi rồi.”

Cô gật đầu.

“Đây là đêm thứ tư rồi em làm muộn thế này. Em có ngủ chút nào không vậy?”

Anh lại còn để ý cả chuyện cô đã ở đây mấy đêm? Cô tự bảo mình đừng có cố mà suy diễn bất cứ điều gì từ lời nói đó của anh. Cũng như cô không nên cho phép mình nghĩ đến chuyện anh đang đi vòng qua cái máy ép để đến đứng ngay cạnh cô. Những tia lửa vẫn tiếp tục phát sáng, nhưng cô quyết tâm phớt lờ chúng đi. Nếu Nic cũng cứ giả vờ được là không hề có chuyện gì đã xảy ra cả, thì cô còn có thể giả vờ tốt hơn anh đến năm lần ấy chứ.

“Em chỉ ở lại thêm một, hoặc hai tiếng nữa thôi. Đây là mẻ nho Chardonnay cuối cùng của em. Sau đó em sẽ được nghỉ ngơi chút ít trước khi bắt đầu đến vụ thu hoạch nho Pinot, rồi sau đó là nho Carbenet.”

Max chạy qua chỗ họ, tiến đến phía góc phòng tối, đúng kiểu nơi thu hút mấy con cún con. “Nó thức muộn thế,” cô nói.

“Anh mới làm xong mấy công việc giấy tờ, anh muốn cho nó đi lại một chút trước khi anh đi ngủ.”

A, là cái chữ “ng” đấy. Cô mất đến một giây để xua đi những hình ảnh thật gợi cảm bỗng nhiên nhảy đến trong đầu cô. Hầu như là cô và Nic đã làm tình ở những chỗ không theo thông lệ dành cho việc ngủ gì cả, nhưng họ cũng đã từng ở trên giường, đủ để cho trí nhớ của cô có thể đưa ra cả một chuỗi những hình ảnh gợi cảm.

“Em đã cho là anh sẽ là một người chủ tồi cho con chó con,” anh nói. “Em sai rồi đấy.’

“Em chưa bao giờ nghĩ vậy cả.”

“Nói dối.”

Cô không thể ngăn được tiếng cười của mình. “Okay, có lẽ là em đã hơi quá đà khi lo đến chuyện anh chưa sẵn sàng cho những trách nhiệm.”

“Anh có nên nhắc em là anh vẫn đang điều hành Wild Sea không nhỉ?”

“Công việc làm ăn và thú nuôi là hai chuyện rất khác nhau.”

“Anh biết chứ. Ít ra thì công việc làm ăn cũng chưa bao giờ gặm nhấm giầy của anh cả.”

Anh đang cười với cô. Bất chấp cái sức hút vẫn đang có giữa họ, và cái nụ-hôn-sớm-hay-muộn-cũng-sẽ-phải-nhắc-đến, cô vẫn cảm thấy bớt căng thẳng hẳn đi. Tại sao việc ở bên Nic lúc nào cũng mang đến cảm giác quá ổn với cô thế này?

Anh hất đầu về phía cái thùng rượu. Dòng nước ép nguyên chất đang chảy vào một cái thùng chứa to bằng thép không gỉ. “Anh thử được không?”

Cô gật đầu. Anh lấy một chiếc cốc nhựa từ trong túi cốc cô để trên sàn và hứng nó dưới dòng nước. Với một vị giác chưa được rèn luyện cho chuyện thử rượu, thứ chất lỏng đó có thể sẽ gắt hơn nhiều so với thứ nước ép nho bình thường, nhưng với Nic, anh chắc sẽ nếm được sự tinh tế và nồng độ của nó.

Anh nhấp một ngụm, chau mày, rồi lại một ngụm nữa. Rồi anh nhìn cô và khẽ chửi thề. “Em đã làm gì vậy?”

“Thu gom nho từ nhiều đồng nho khác nhau. Thay vì lấy từ một ruộng nho cho mỗi lần ép, em lấy nho từ năm nhà cung cấp khác nhau. Em đã sắp xếp để có thể lấy được nho từ tất cả bọn họ trong cùng một ngày. Làm vậy thì tốn kém hơn, nhưng em lại có thể pha trộn ngay từ giai đoạn ép nho thay vì phải đợi đến khi ép xong. Những loại nho khác nhau đã kết hợp được ngay với nhau. Làm vậy là tốt nhất còn gì?”

Anh nhấp một ngụm nữa. “Em chọn nho thế nào?”

Cô kể lại cho anh cô đã dùng cả hai tháng vừa rồi để lái xe đi khắp thung lũng như thế nào, tính toán xem mỗi ruộng nho đón nhận được bao nhiêu lượng ánh sáng mặt trời.

“Tháng trước, em đã phải lén thử mỗi ở mỗi ruộng một, hai quả nho,” cô thừa nhận. “Rồi sau đó em đặt hàng. Số lượng đặt hàng của em rất nhỏ, nên kể cả những người chả bán nho ra ngoài bao giờ cũng sẵn sàng để lại cho em một đến hai tấn. Trong đó có cả một đốc công của anh đấy.”

Anh nheo mắt lại. “Em dùng cả nho của Wild Sea à?”

“Chỉ một phần rất nhỏ trong số những quả nho tốt nhất của anh thôi.”

“Hừ, quỷ thật.”

Cô cố để không cảm thấy tự mãn, nhưng làm vậy khó quá. “Anh có đầy đủ hết nguyên liệu, Nic ạ. Anh nên sử dụng chúng tốt hơn nữa.”

“Cám ơn. Có muốn một công việc không?”

“Em đã có rồi. Nhưng nếu có sự thay đổi, em sẽ nói với anh.”

Cô biết, anh không hề nghiêm túc về cái đề xuất một công việc cho cô, nhưng vẫn thật dễ chịu khi biết cô đã gây được ấn tượng với anh.

“Em nghĩ mình cao giá lắm đấy,” anh cằn nhằn. “Giống như cái lần em lên lớp anh về chất lượng loại gỗ sồi bọn anh đã dùng để ủ rượu. Hồi đấy em bao nhiêu nhỉ, mười sáu?”

“Chắc vậy. Nếu anh đã định ủ rượu bằng thùng gỗ, thì đừng có dùng gỗ rẻ tiền. Nếu không, thà cứ ủ bằng bình thép không gỉ còn tốt hơn.”

Anh uống nốt chỗ nước ép và ném cái cốc nhựa vào thùng rác. “Em chắc sẽ rất hạnh phúc đấy, khi biết là anh đã nghe theo những gì em nói. Nhờ có em, anh đã có thêm kha khá thay đổi cho Wild Sea.”

Cô cảm kích khi biết chuyện đó. “Giá mà em cũng có thể nói được như vậy về nội em.”

Nic tiến về phía chồng ghế và rút một cái ra. Brenna ngồi xuống và anh đến ngồi đối diện cô.

“Lorenzo vẫn cứ làm khó à?”

“Nói ‘làm khó’ là còn nói giảm đi rồi đấy. Em và nội tranh cãi về mọi chuyện. Đầu tiên là nội kêu ca những nhãn hiệu cũ lỗi thời quá rồi. Chúng em cần cái gì đó mới mẻ hơn. Cái này thì em đồng ý với nội. Vì thực ra, em cũng đã nói với nội về chuyện đó lâu lâu rồi. Nên em cho thiết kế nhãn hiệu mới. Rồi đột nhiên, nội lại nói rằng những cái nhãn hiệu cũ chẳng sao hết cả, rằng chúng em không nên bỏ những cái cũ đi, cứ kiểu thế đấy.”

“Ông cụ có lẫn cẫn không? Hay là do chuyện tuổi tác?”

“Không. Nó là chuyện-làm-cho-Brenna-phát-điên. Nội vẫn luôn là một người thô lỗ, nhưng như bây giờ thì còn tệ hơn bao giờ hết. Nội xía vào mọi thứ em làm. Rồi giờ nội lại còn nói về anh trai em nữa. “Joe nó sẽ biết nghe lời ta về những cái cũ,” cô nói, thấp giọng xuống cho giống với giọng nội Lorenzo. “Em vẫn biết, việc có thêm một anh người anh trai nữa xuất hiện sẽ chẳng giúp ích gì cho tình trạng của em, nhưng em đoán...”

Cô nuốt vào và nhìn thẳng vào anh. “Giờ thì em thấy việc thừa kế của anh Joe là thực sự rồi. Em không thích chuyện này chút nào.”

Nét mặt Nic đanh lại. “Nhưng ít nhất, nếu anh ấy thừa kế, thì nhà máy vẫn là của gia đình em. Lorenzo sẽ không bán nó nữa.”

“Chả tốt hơn là mấy. Em không thể tin được nội lại có thể giao lại nhà máy cho một người hoàn toàn xa lạ như vậy. Làm vậy chẳng khác gì giết em. Em thà để nội bán nhà máy đi còn hơn.” Cô cố gượng cười. “Em chắc anh cũng muốn vậy. Nội bán nhà máy đi thì em còn được thừa kế một chút tiền mặt thay vì một mảnh của nhà máy rượu, và em có thể trả nợ cho anh.”

“Anh không quá lo về chuyện đó đâu.”

Phải là thánh thì mới không quá lo về một triệu dollar. Cô nghĩ. Rồi bỗng nhiên cô chợt có một ý tưởng.

“Anh có đủ khả năng để mua Marcelli mà.”

Nic nhướng mày. “Đó có phải là một lời mời không?”

“Không. Nội em sẽ không bao giờ bán cho anh đâu.” Cô lắc đầu. “Thật điên rồ. Em biết, anh sẽ không muốn mua Marcelli đâu, nhưng còn có ai có khả năng mua nó nữa chứ? Kệ đi. Em không muốn nghĩ đến nữa. Mọi chuyện đã đủ rắc rối lắm rồi.”

“Cứng rắn lên,” Nic nói với cô. “Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Em vẫn luôn rất quan trọng với ông nội em mà. Rồi ông sẽ nhận ra thôi”

Cô ngọ nguậy trên ghế của mình, rồi dựa lưng lên thành ghế, bỗng nhiên cảm thấy cảnh giác. Gia đình cô không phải là một chủ đề an toàn để trò chuyện.

Nic giơ tay lên, làm bộ đầu hàng. “Anh nói vậy với ý tốt mà. Em và ông vẫn luôn bất đồng, nhưng có thế nào em vẫn là cháu gái mà cụ quý nhất.”

Cô gật đầu. “Em đoán là em vẫn được như vậy. Em biết, một phần của vấn đề là bởi hồi em đã bỏ ra sống ở bên ngoài.” Cô ngập ngừng, không muốn đi sâu vào phầm đời đó. Là những người đã không gặp nhau trong nhiều năm trời, chắc chắn có những chuyện mà cô và Nic không thể kể cho nhau nghe được.

“Ông em có tức giận vì vụ li dị không?”

Brenna không biết nói gì. Nói chuyện về cuộc hôn nhân của cô với Jeff - dù là chỉ nói về sự đổ vỡ của nó thôi - cũng khiến cô thấy chả dễ dàng gì.

Nic nhún vai. “Em không cần phải trả lời đâu nếu em không muốn.”

“Em không sao đâu.” Cô không đâu. Không hẳn là như vậy. “Nội em khá là bình tĩnh trước toàn bộ chuyện đó. Mọi người trong nhà cũng vậy. Ai cũng kêu là rất mến Jeff, cho đến khi anh ta đòi li hôn, thì ngay lập tức mọi người quay sang thú nhận là vốn đã ghét anh ta ngay từ đầu. Em biết, mọi người chỉ bẻ cong sự thật đi như vậy để giúp em thấy dễ chịu hơn, nhưng em chẳng bận tâm. Mà thêm nữa, cái trò đó cũng có tác dụng đáng kể.”

“Gia đình em đúng là một gia đình Ý mẫu mực điển hình. Anh ngạc nhiên là không có ai đòi khử anh ta đấy.”

Cô bật cười. “Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó cả. Mà anh nói đúng. Lẽ ra mọi người nên nghĩ đến chuyện đó chứ.”

Màn đêm trở nên yên tĩnh quá. Brenna không chắc nữa, tại sao Nic lại đến đây đêm nay, hay tại sao họ lại đang nói chuyện về vụ li dị của cô, nhưng cô không muốn hỏi, để rồi lại phá hỏng mất một buổi đêm thú vị như thế này. Cảm giác ngồi nơi đây như lúc này thật sự rất tuyệt. Nhận thức ấy làm cho máu chảy trong cô theo cái cách khiến cô thấy mình đang sống, đang hít thở thực sự. Trong khi cái phần ngốc nghếch trong cô đang mong muốn một sự lặp lại của nụ hôn họ đã có hôm trước, thì phần tri giác của cô lại đang thấy dễ chịu vô cùng chỉ bởi một cuộc chuyện trò vô hại.

“Đến giờ, em cảm thấy thế nào về chồng cũ?” Anh hỏi.

Cô cựa quậy, hơi cảm thấy không dễ chịu với cuộc chuyện trò vô hại. Anh muốn nói chuyện về Jeff? Nghĩa là sao?

“Em không biết chắc nên trả lời câu hỏi này thế nào đây.”

“Em có còn bực tức với anh ta không?”

“Không. Em tức giận và đau đớn một thời gian, nhưng rồi nó cũng dịu đi. Em còn thấy giận mình vì đã đâm đầu vào làm một công việc em căm ghét chỉ để có thể nuôi anh ta ăn học trường Y. Em đã trả phí cho anh ta học được lên bác sĩ, và rồi sau đó anh ta bỏ em. Một tấn trò đời kiểu vậy chẳng bao giờ là vui vẻ cả.”

Nic nhìn cô chăm chăm. Có cái gì đó cháy lên trong mắt anh, nhưng cô không biết anh đang nghĩ gì nữa.

“Anh ta không giàu à?”

Câu hỏi của anh như một cái tát vào mặt cô vậy. Xét một cách logic, thì cô biết, cô không nên thấy bất ngờ vì anh đã hỏi câu đó, nhưng cô vẫn bất ngờ. Sau ngần ấy năm, anh thực sự cho rằng tất cả những gì cô đã làm chỉ là vì tiền ư?

“Jeff chỉ là một kẻ bần cùng thôi. Em không bao giờ kết hôn với anh ta vì anh ta có của cải cả.”

Cô chờ đợi Nic sẽ hỏi cô vậy tại sao cô lại kết hôn với Jeff, nhưng anh không hỏi vậy. Thay vì thế anh hỏi, “Có ai đó khác à?”

“Với anh ta thì có. Thực tế là, anh ta sẽ cưới cô ta ngay khi vụ li hôn của bọn em hoàn tất.”

“Em có ổn với chuyện đó không?”

“Giờ thì em không còn tưởng tượng đến chuyện anh ta sẽ mắc phải một thứ bệnh tật khiến đời anh ta xuống đáy nữa rồi, làm vậy em nghĩ sẽ khiến em thành một người độ lượng và người lớn hơn. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là em mong muốn cho anh ta có được một cuộc sống yên ổn. Phần lớn thời gian, em không còn nghĩ đến anh ta nữa. Em hối hận vì đã cưới anh ta, nhưng em cũng không thể thay đổi quá khứ được.”

“Chuyện li dị có thể là một cái ung nhọt lắm.”

Đó không phải là cái phản ứng mà cô trông đợi. Cô đã nghĩ Nic có thể sẽ nói về quá khứ... của họ. Mà thực ra thì, rồi họ sẽ phải nói về chuyện đó thôi. Chỉ là không phải đêm nay. Cô đã phải chịu đựng quá đủ cho một ngày rồi.

“Anh chưa bao giờ kết hôn cả,” cô nói, rồi nhận ra anh có thể sẽ nhìn nhận câu hỏi đó theo hướng nào, và cô hy vọng anh sẽ không như thế.

Nic nhướng mày, “Em nói đúng. Anh chưa.”

Cô muốn giải thích là câu hỏi của cô không hề có ý ám chỉ đến bất cứ chuyện gì đâu. Làm như quyết định không kết hôn của anh có liên quan gì đến cô không bằng. Mặc dù họ đang nói đến chủ đề đó lúc này đây, cô vẫn muốn hỏi anh tại sao anh không chọn lấy một người làm vợ trong suốt những năm rồi. Không thể nào vì chuyện ít hứng thú với phái nữ được.

Nhưng cô không đủ dũng cảm để hỏi anh, và anh cũng không chịu tiết lộ gì thêm nữa. Thay vì vậy, anh ngồi đó, trông vừa thư giãn, vừa nguy hiểm, đúng là một cái bẫy.

Trạng thái căng thẳng lại quay lại. Cô cố chống lại cái thôi thúc được ném mình vào anh, và anh..., uhm, cô chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa.

Hiển nhiên là không phải về nụ hôn của họ rồi, cô nhận ra vậy khi thấy anh nhìn đồng hồ và nói anh phải về nhà thôi.

Cô đứng dậy và nhìn quanh kiếm con chó con. Max đang nằm cuộn mình trên cái áo khoác của cô để ở góc phòng. Nic đi đến và nhấc nó lên. Max chỉ hơi động đậy một chút.

“May mắn nhé,” Nic nói, hất đầu về phía cái bình rượu. “Đừng quên là em đã hứa sẽ để cho anh hai lô rượu đấy.”

“Em tin là chỉ một thôi chứ, nhưng em sẽ xem em có thể làm được đến đâu.”

“Ngủ ngon.”

Cô nhìn anh đi về phía cửa.

Nic là một sự kết hợp thật khó cưỡng giữa nguy hiểm và lôi cuốn. Cái con cún nhỏ đang ngủ trên tay anh chỉ càng làm anh hấp dẫn thêm. Một kẻ săn mồi quyến rũ, một anh chàng tử tế. Đám phụ nữ hẳn phải sẵn sàng bán linh hồn mình đi để có được một người gần được đến như vậy.

Brenna muốn nghĩ rằng cô đủ thông minh để học được từ những sai lầm của mình trong quá khứ. Phải lòng Nic nhiều năm trước đã chỉ làm cho cuộc sống của cô phức tạp thêm. Những rắc rối có giữa họ từ trước đến giờ vẫn còn tồn tại, cộng thêm với cả tá rắc rối mới nữa. Không, hành động khôn ngoan nhất là phải ứng xử như một-mối-quan-hệ-công-việc-thuần-túy. Không có chuyện cá nhân, không có chuyện thân mật. Không có chuyện ngốc nghếch.

Nhưng mà thật bất hạnh, cô chưa bao giờ làm được cái gì đúng đắn khi dính đến Nic cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.