Quá Yêu - Lê Tư

Chương 9




“Ngươi dậy thật sớm a!” Liễu Húc cười cười nói nói, đi từ từ đến bên nàng.

“Sớm sao…. Này, những cây ở đây… đã đi hết nơi nào rồi?” Lòng nàng đầy tò mò, không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Đã cho người chở đi.”

“Chở đi?” Ngay trong một đêm sao? Chẳng lẽ hắn nói đêm qua có việc gấp phải làm là chỉ việc này sao?

“Đúng vậy. Dù sao cũng đã tới thời điểm thu hoạch, nên sớm chở đi nơi khác, sau đó tiếp tục gieo trồng một đám khác thật tốt.” Thần sắc hắn vẫn bình thản trả lời.

“Ngươi nói cái gì? Còn tiếp tục gieo nữa sao? Như thế ngươi thấy vẫn chưa đủ à? Lúc này, giọng nàng đã vang rất lớn, biểu hiện không còn chút kinh sợ.

“Chỉ sợ không phải là một lượt, mà còn phải trồng nhiều đợt nữa, ngươi chuẩn bị tâm lý đi.”

Nghe vậy, nàng không nhịn được, liền trực tiếp hỏi, “Ngươi rốt cuộc trồng nhiều tân la diệp thế để làm gì?” Ngữ khí không một chút kiêng dè.

Biết rõ tân la diệp là hàng cấm, mà vẫn muốn vận chuyển giấu giếm làm của riêng tư, nếu có người nào phát hiện được, dù cho hắn có là Vương gia đi nữa, chỉ sợ tội cũng không hề nhẹ nhàng gì, nàng nghĩ rằng mình cũng sẽ bị xử tử cùng hắn. Hắn không trả lời ngay, chăm chú nhìn nàng hồi lâu rồi mới mở miệng, “Bổn vương biết nếu gieo trồng lượng lớn như vậy sẽ rất vất vả, bằng không ngươi đem bí quyết nói cho bổn vương biết, ta sẽ phân phó hạ nhân đi làm, về sau ngươi chỉ cần phụ trách giám sát bọn họ là được, ngươi thấy như vậy có được không?”

“Đây không phải là vấn đề chính, điều ta cần biết là…”

Hắn liền ngắt lời nàng, lạnh lùng nói, “Cứ quyết định như vậy đi, Nhuận Ngọc, nhóm người phụ giúp trồng trọt tiếp theo sẽ lập tức đến đây, ngươi chuẩn bị trước một chút.”

“Nhóm người tiếp theo?” Nàng chợt cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi dọc xương sống.

“Đúng vậy, bổn vương đã ra lệnh cho Thái Bình mời một nhóm người mới đến đây giúp việc.”

“Vậy còn đám người kia đâu?”

“Người nào?”

“Vậy còn đám phụ tá trước kia đâu? Chẳng lẽ ngươi đã đem bọn họ….” Đáy mắt nàng tràn ngập tia sợ hãi.

Hắn lập tức đọc thấu được ý nghĩ của nàng, nhẹ giọng quở trách, “Ngươi lại nghĩ lung tung gì thế hử, bổn vương đã sớm cho bọn hắn đi rồi.”

“Như vậy a!” Trong lòng nàng có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như nghĩ ra được điều gì đó, nàng thất kinh hỏi, “Chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ nói ra sao?” Nếu thật bọn họ đem chuyện này truyền ra ngoài, thì nàng với hắn cũng khó bảo toàn mạng sống.

“Nói ra? Hừ! Bọn hắn không thể…. Cũng không còn cơ hội để nói đâu.” Giọng điệu của hắn hoàn toàn lạnh lùng.

Trong chốc lát nàng lại tự hỏi những điều hắn nói có nghĩa gì, không thể nói? Cái gì gọi là không có cơ hội? Họ cũng không phải câm điếc…Bỗng nhiên nàng trừng mắt thật lớn.

Câm điếc? Chẳng lẽ hắn đều làm cho bọn họ…..Ách, thật là quá độc ác! Nàng nhất thời cảm thấy toàn thân phát lạnh, nỗi sợ hãi làm trái tim non nớt của nàng run lên từng hồi, đập nhanh hơn, vội hơn.

Nam nhân này quả nhiên thật ngoan độc, có lẽ sau này nàng cũng sẽ bị………

Dường như cảm giác ra được những điều nàng đang lo lắng, Liễu Húc nghiêm mặt nhìn nàng, “Nhuận Ngọc, ngươi nghe đây, mặc kệ bổn vương đối với người khác thế nào, chỉ riêng ngươi là đặc biệt, sẽ hoàn toàn khác họ.”

Lời này của hắn mang ý tứ gì đây? Tim nàng đập thình thịch, linh cảm mách bảo nàng có điều gì thật không ổn.

Thấy sắc mặt nàng vẫn cứng đờ, trong lòng biết rằng nhất thời nửa khắc nửa giờ nàng không thể lập tức tiếp nhận tâm ý của hắn, chỉ sợ mọi việc không hề dễ dàng, hắn bỗng nở nụ cười, “Ngươi đói bụng chưa? Đã dùng điểm tâm rồi chứ?”

“Đói? Điểm tâm?” Nàng giương mắt nhìn ngược lại hắn.

“Đúng vậy, nếu ngươi còn chưa ăn qua thì cùng bổn vương thưởng thức đi.” Hắn nhã nhặn mời nàng.

Nàng sáng sớm đã ra vườn, nào có cơ hội dùng bữa chứ. Cho nên đương nhiên hiện tại bụng đã kêu vang, “Ta…còn chưa ăn qua, nhưng mà ngươi………”

Trên mặt nàng đầy vẻ nghi ngờ – nam nhân này tuy đối với nàng rất ân cần chu đáo, nhưng trước đây hắn từng xem nàng như cỏ dại ven đường, tùy ý giẫm đạp, tùy ý áp bức, cho dù nàng có chết đói ven đường thì hắn cũng chẳng buồn để mắt đến, sau đó sẽ sai người đem xác nàng đến bãi thây ma và miệng hắn sẽ bảo rằng như vậy mới không ô uế mắt hắn. Làm sao lại trở nên giống như bây giờ – vẻ mặt tràn đầy ấm áp, còn rất nhỏ nhẹ hỏi han nàng, “Đã đói chưa?” Căn bản người này thật không giống hắn a.

Ánh mắt của hắn thay đổi, thái độ cũng thay đổi, nàng cũng không phải là ngốc tử, tự nhiên phát giác được sự tình không đơn giản thế, nhưng nó có thể phức tạp đến đâu thì nàng vẫn chưa tưởng tượng được.

“Nếu còn chưa có ăn, thì đến đây ăn cùng bổn vương đi.”

“Chờ một chút.”

“Như thế nào? Ngươi không muốn sao?” Hắn liếc nàng.

“Không phải, như thế nào lại không muốn chứ,” nàng cười giả lả, “chẳng qua là tiểu nữ đã quen ăn những món đơn giản thô tục, như là bánh mì, sữa đậu nành, tùy tiện chọn món rồi tùy tiện ăn, chỉ sợ ngài ăn không quen a.” Nói đùa gì vậy, có hắn ở bên cạnh, nàng có thể nuốt trôi sao? Chỉ sợ hệ tiêu hóa lại thêm phần rối loạn.

“Ngươi nói gì thế, bánh mì với sữa đậu nành có thể gọi là thức ăn thô tục sao? Nếu ngươi thích ăn những món như đã nói, thì bổn vương ăn cùng ngươi là được. Ngươi không cần để ý, bổn vương tuy là quý tộc sang trọng nhưng ăn uống không kiêng dè kén chọn.” Trong vòng ba câu hắn đã đem những lời phản bác của nàng trả lại hết.

Nàng nhất thời trở nên trì độn, khi lấy lại được tinh thần, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được hắn.

Liễu Húc trong lòng cười thầm, “Tốt lắm, quyết định như vậy, chúng ta đi thôi. À trước tiên thì đợi đã, ta cho Thái Bình đi chuẩn bị xe.”

“Chuẩn bị xe? Không phải chúng ta dùng bữa tại phủ sao?” Nàng kinh ngạc hỏi.

“Không, chúng ta sẽ đi ra ngoài; ngươi cứ bị nhốt trong phủ không thấy nhàm chán sao? Bổn vương tháp tùng ngươi cùng ra ngoài hít thở không khí một lát.”

Nàng trong lòng không khỏi than khổ.

Đi đến cửa Tây Sương viện, quả nhiên đã thấy Thái Bình đứng chờ sẵn.

Liễu Húc liền ra lệnh, “Ngươi đi chuẩn bị xe, bổn vương muốn cùng nàng xuất môn.” Nói xong hắn liền nhìn về phía nàng, trong ánh mắt thoáng hiện chút nhu tình ấm áp thật khó nhận biết.

“Tuân lệnh, nô tài lập tức đi chuẩn bị.” Thái Bình phục mệnh, lập tức lui đi.

Bên ngoài Nhuận Ngọc ra vẻ thuận theo hắn, nhưng trong lòng thầm nghiến răng kêu gào – bữa tiệc này chỉ sợ ăn vào mà không thể nhận biết được mùi vị a…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.