Qua Vạn Năm Ánh Sáng Mới Gặp Được Anh

Chương 5




Edit: Cải Trắng

[ Q2 ] Chương 13: Cơm vịt quay và bánh bao chiên

Chúc An Sinh vừa dứt lời liền cúi đầu nhìn thi thể lạnh băng không có phần đầu kia, rồi cô lại nhìn tới vết sẹo lưu lại sau khi sinh con của nạn nhân.

Trì Trừng yên lặng hít một hơi sâu, sau đó anh một lần nữa cẩn thận đem thi thể này vào lại tủ bảo quản.

" Tuy rằng suy luận của cô thiếu chứng cứ trực tiếp xác nhận nhưng không phải là không có lý, tôi đoán không nhầm thì tiếp theo cô sẽ trở về thành phố Hộ Thủy để điều tra về nó. Nhưng mà liệu cô có nghĩ tới, tuy rằng phạm vi điều tra đã được thu hẹp lại đáng kể, nhưng mật độ dân số ở thành phố rất lớn, để điều tra được nó cần rất nhiều nỗ lực, lỡ như sự thật khác với những gì cô đã suy luận, vậy không phải công sức cô hiện tại đều là công cốc sao. "

" Dù có như vậy thì tôi cũng muốn thử một lần, chỉ cần tôi tìm được đứa bé nào có tên như vậy mà đã qua đời thì tốt rồi, căn cứ vào tin tức tử vong có thể tìm ra thông tin người mẹ, cuối cùng tiến hành so sánh với nạn nhân. Nếu như suy luận của tôi không sai thì như thế sẽ biết được thân phận nạn nhân. "

" Vậy chúc cô may mắn. "

Trì Trừng nở một nụ cười ấm áp để cổ vũ cô, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, vì nụ cười đó mà cô nhìn tới xuất thần, mãi tới khi anh xoay người tiếp tục công việc đang dang dở thì Chúc An Sinh mới hoàn hồn.

Chúc An Sinh nhận ra được trái tim cô dưới lồng ngực đang đập vô cùng mãnh liệt, trong chốc lát hơi thở của cô trở nên dồn dập, một nghi hoặc bỗng nảy ra trong đầu cô.

Bản thân cô đang làm gì thế này? Chúc An Sinh không hiểu, không lẽ bản thân cô đã bị Trì Trừng mê hoặc rồi? Tuy rằng Trì Trừng khi cười lên đúng là rất đẹp trai, nhưng chỉ có vậy mà cô đã rung động, không nên không nên.

Chúc An Sinh càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, cho dù cô đúng là rung động trước anh, thì không nên rung động ở một nhà xác như này chứ, khẩu vị của cô từ bao giờ đã nặng như này?

Cố gắng áp chế cảm xúc của mình xuống, Chúc An Sinh lặng lẽ an ủi chính mình, cô chỉ là đang bị tài năng và dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của anh che mắt mà thôi, cô không thể vì chuyện này mà phân tâm được.

Mà nói đi cũng phải nói lại, hiện tại Trì Trừng chính là ông chủ của cô, cô cần phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người, Chúc An Sinh không muốn làm mất đi công việc mà cô yêu thích này.

" Anh muốn trong tối nay sẽ hoàn thành lắp lại khung xương sao? " Chúc An Sinh tận lực rời sự chú ý của mình sang chuyện khác.

" Có hơi khó một chút nhưng chắc không có vấn đề gì. Căn cứ vào tình trạng xương cốt của nạn nhân có thể thấy, Quý Hồng Mai hiện là nạn nhân thứ ba của vụ án. Cô cũng biết, ngày Quý Hồng Mai tử vong là 17 ngày trước, mà hiện tại hung thủ đang rút ngắn thời gian gây án của mình lại, như vậy thì rất nhanh hung thủ sẽ tiếp tục gây án, chúng ta cần phải nắm chắc thời gian. "

" Thật là đáng tiếc, cổ trấn Hà Giác là cổ trấn khá truyền thống, vẫn chưa có trang bị hệ thống mạng lưới bảo vệ, nếu như ở đây chỗ nào cũng lắp camera như trong nội thành thì việc bắt hung thủ sẽ dễ dàng hơn nhiều. " Chúc An Sinh cảm thấy hơi tiếc nuối.

Trì Trừng dừng động tác trong tay lại, gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với ý nghĩ của cô: " Cô cũng không cần quá lo lắng, tôi trước đó đã hỏi qua đội trưởng đội hình sự rồi, hiện tại bên cảnh sát đang bí mật tiến hành lắp đặt hệ thống camera ở đây, chỉ là giờ sợ nếu công bố ra thì hung thủ có khả năng biết, cho nên việc này phần lớn mọi người cũng chưa biết đâu. "

Chúc An Sinh nghe xong ngạc nhiên, Trì Trừng ở sống ở Mỹ lâu như vậy mà cũng biết ở Trung Quốc hiện tại dùng hệ thống mạng lưới để theo dõi.

" Anh cũng biết hệ thống này hả? " Chúc An Sinh tò mò hỏi.

" Đương nhiên biết, ở Mỹ cũng đã có người đưa ra ý kiến như này, nhưng Mỹ và Trung Quốc tình hình trong nước khác nhau, mật độ dân số ở Mỹ không cao bằng, hơn nữa có những cái ở đấy cho phép được sử dụng, rồi còn nhiều cái khác ảnh hưởng tới làm cho đề án này không thể thực hiện được. Vì thế tỉ lệ phạm tội ở Mỹ cao hơn ở nước ta nhiều. "

" Nếu cái viện nghiên cứu kia của anh mà thành lập ở Trung Quốc, dựa vào hệ thống mạng lưới hiện đại ở đây, tới lúc đó chỉ sợ anh thất nghiệp rồi. "

Nghe ra được sự trêu chọc trong lời nói của Chúc An Sinh, anh cũng chỉ cười, muốn để anh thất nghiệp sao, đâu có dễ như vậy? Tâm của con người quá đỗi phức tạp, có mặt sáng thì sẽ có mặt tối, mỗi khi mặt trời lặn xuống là lại mở ra một con đường đen tối, cứ thế luân phiên nhau không tìm thấy điểm cuối con đường.

" Cũng không hẳn là như thế. " Trì Trừng vừa nói vừa tiếp tục lắp khung xương: " Ví dụ như vụ án lần này, thành phố Hộ Thủy hiện nay vẫn chưa thành lập tổ chuyên án, chính là vì họ sợ để lộ ra bên ngoài sẽ khiến xã hội hỗn loạn. Hơn nữa nếu để lộ ở đây ra ngoài thì nền kinh tế ở cổ trấn Hà Giác sẽ bị một đòn trí mạng, cho nên tôi mới được mời tới đây, sức ảnh hưởng càng bé càng tốt, nhanh chóng phá án. "

Chúc An Sinh tán đồng gật đầu, đồng thời ánh mắt cô chăm chú nhìn đôi tay của anh. Cô thấy mỗi lần anh cầm một khối xương lên, chỉ suy tư một lúc rồi thoải mái đặt nó vào vị trí, từng động tác của anh đều thuần thục, nhẹ nhàng hoàn thành, cô càng nhìn càng cảm phục hơn.

" Cô không về đi ngủ sao? "

Anh chuyên tâm làm lại khung xương, tới khi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì thấy đã nửa đêm rồi, anh liền chủ động nhắc nhở người đang đứng bên cạnh xem tới mê mẩn.

" Tôi chỉ xem thêm một chút nữa thôi, Trì tiên sinh không cần để ý tới tôi đâu. "

" Cô cũng không cần phải gọi tôi là Trì tiên sinh, lần sau cứ gọi tên tôi đi. Còn về cái này, cô yên tâm đi, về sau khẳng định còn cơ hội, chờ sau khi giải quyết xong vụ án này trở về Mỹ, tôi sẽ cho cô mượn bộ xương cốt đồ chơi để cô luyện tập. " Trì Trừng rất hào phóng mà hứa hẹn luôn.

" Đây không phải là không biết xấu hổ sao. " Cô trả lời cho có lệ nhưng sau đó lại nói thêm như sợ anh sẽ đổi ý: " Tôi mà từ chối ý tốt của anh thì không hay cho lắm. "

Hành động nhỏ của Chúc An Sinh đều bị anh nhìn thấy cả rồi, trên mặt anh hiện lên sự tươi cười, mà đúng lúc này thì cửa phòng bị đẩy ra, cả hai người đồng thời quay đầu lại nhìn. Hóa ra người tới đây vào giờ này là pháp y Mã Tân Văn.

" Có người. "

Mã Tân Văn xách một cái túi đi tới, ánh mắt hắn rất tự nhiên nhìn lướt qua Chúc An Sinh, dù sao hai người cũng chưa gặp nhau bao giờ.

" Để tôi giới thiệu một chút, đây là trợ lý của tôi – Chúc An Sinh, còn đây chính là pháp y được bên thành phố Hộ Thủy phái tới để hỗ trợ phá án – Mã Tân Văn. "

Trì Trừng ngay lập tức giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, hai người cũng khách sáo nói vài câu, nhưng lúc sau lại ngồi nói chuyện phiếm với nhau mới biết hóa ra Mã Tân Văn sợ anh làm việc tới nửa đêm sẽ đói nên chạy đi mua đồ ăn khuya. Hắn đặc biệt mua đặc sản của cổ trấn Hà Giác mang tới, là món sủi cảo nhân tôm.

Sắc mặt Chúc An Sinh hơi kỳ lạ, trong lòng cô âm thầm cảm thán một câu, quả nhiên pháp y không phải người bình thường. Ở trong nhà xác cũng có thể ăn uống như bình thường.

Đợi tới khi cô nghe xong Trì Trừng và Mã Tân Văn thảo luận về vụ án thì mới phát hiện ra đã qua 12 giờ đêm rồi, cô liền chủ động đứng dậy rời đi. Ngày mai, cô còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành, cho dù nó có nhàm chán đi chăng nữa.

...

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Tiểu Lý liền lái xe đưa cô về thành phố Hộ Thủy, đồng thời trên đường về hai người cũng nhờ người tra trước xem từ năm ngoái tới năm nay có bao nhiêu đứa trẻ tầm khoảng dưới 7 tuổi đã qua đời. Theo trí nhớ của cô thì hình xăm trên người nạn nhân chưa có dấu hiệu bị phai hay mờ, cho nên cô nghĩ con của nạn nhân cũng mới qua đời cách đây không lâu.

Hai tiếng sau, cô và Tiểu Lý về tới cục cảnh sát thành phố Hộ Thủy.

Tiểu Lý đưa cô tới một văn phòng khá yên tĩnh, bên trong có máy tính, trong đó đã có tài liệu mà cô cần rồi.

Công việc nhàm chán lại bắt đầu rồi, cách thức làm công việc này vô cùng đơn giản, Chúc An Sinh cứ dán chặt hai mắt vào danh sách trong máy tính, hai mắt cô cũng muốn hoa lên. Cô nhanh chóng tìm kiếm những tên trong sách có chứa từ " Nam ", mà công việc này đã chiếm hết cả thời gian của cô.

Tra tới cái tên cuối cùng, cô có ảo giác rằng hai mắt mình như muốn rớt ra tới nơi rồi. Cô nhìn thoáng qua một tập văn kiện ở trong bàn máy tính, đây chính là tài liệu mà cô vừa tra được qua tên, tổng cộng có 117 người.

Làm xong, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn như mình vừa đạt được thành tựu nào đó to lớn, cô đi tới chỗ ghế sofa, thoải mái nhắm mắt lại thư giãn. Nằm nghỉ ngơi một lúc bất tri bất giác Chúc An Sinh ngủ lúc nào không hay, tới lúc cô tỉnh lại là lúc Tiểu Lý sau khi hoàn thành xong việc của mình thì tới đánh thức cô.

" Chúc tiểu thư, cô đã tìm hết rồi sao? " Tiểu Lý click chuột mở file tài liệu trong máy ra, bên trong có hơn trăm tên, cậu hơi giật mình, Chúc An Sinh lúc này ở trên sofa dần dần tỉnh lại.

" Đúng vậy, tôi ngủ bao lâu rồi? " Chúc An Sinh theo thói quen xoa xoa đầu mình, khi nói chuyện còn không thèm chú ý hình tượng mà ngáp một cái thật lớn.

" Tôi không biết, nhưng bây giờ đã là 6 giờ tối rồi. "

Nghe Tiểu Lý nói cô mới thầm nhủ trong lòng một chút, cô mới ngủ được khoảng 1 tiếng thôi.

" Cảnh sát Lý, giờ làm phiền cậu cùng tôi liên hệ với người nhà những đứa bé này để xác nhận thân phận nạn nhân. Nếu như tìm được một người mẹ mất tích, có thể chúng ta sẽ tìm được thân phận nạn nhân. "

Chúc An Sinh đang vô cùng hưng phấn nói, bỗng từ bụng cô truyền tới tiếng kêu kỳ quái.

" Chúc tiểu thư, không phải cả ngày hôm nay cô chưa ăn cơm đấy chứ? " Tiểu Lý nghe thấy tiếng bụng cô réo liền kinh ngạc hỏi.

" Hình như là tôi quên ăn rồi. "

Chúc An Sinh cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng có lẽ vì đói nên cô như được kích thích bản năng tìm thức ăn vậy, liếc mắt liền nhìn thấy túi giữ ấm màu đem mà Tiểu Lý mang tới.

" Cảnh sát Lý, đây là mang cho tôi hả? "

Chúc An Sinh nói còn chưa nói xong đã tiến tới chỗ túi đen đó, tới khi cô tới gần mới phát hiện cái túi đen này là một phần cơm hộp.

" Ừm, cô mau ăn nhanh đi. "

Có được đáp án trong tay, bỗng dưng cô cảm thấy có chút cảm động, không những thế cô còn cảm thấy hốc mắt mình hơi nóng, cô cảm thấy Tiểu Lý quả thật là một người đàn ông rất biết cách chăm sóc người khác. Cho tới khi cô mở phần cơm đó lên thì lại ngây ngẩn cả người.

Bên trong túi đen đó có hai hộp, một hộp là cơm vịt quanh còn hộp còn lại chính là bánh bao chiên nhân thịt.

Tiểu Lý không nhận ra được sự thay đổi của Chúc An Sinh, cô không những hốc mắt ửng đỏ mà nước mắt dường như sắp chảy ra rồi.

Chúc An Sinh cắn một ngụm thịt vịt quay, hương vị của nó dần lan tỏa trong miệng cô, đây chính là hương vị vô cùng quen thuộc.

" Cảnh sát Lý, phần cơm vịt quay này là cậu chạy tới quán Thanh Hòa ở thành bắc mua hả? "

Tiểu Lý nghe cô nói có hơi mơ màng, nhưng cũng gật gật đầu.

Chúc An Sinh nhớ rõ, ở quán Thanh Hòa không phục vụ cơm hộp, bởi vì làm ăn tốt cho nên quán luôn đông khách, muốn mua phải tới xếp hàng.

Chúc An Sinh cũng nhớ rõ, quán nằm ở thành bắc, cùng với cục cảnh sát thành phố là ở hai hướng trái ngược nhau. Khoảng cách giữa hai nơi rất xa, vậy mà mang được món này về đây, nó vẫn còn rất ấm.

Chúc An Sinh nhớ rõ, kể từ sau khi bố mẹ cô qua đời, chỉ có Phương Trọng Bình mới biết cô thích ăn cơm vịt quay và bánh bao chiên ở quán Thanh Hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.