Quá Trình Trưởng Thành Của Cô Gái Mập

Chương 116: Phiên ngoại Lý Thổ Căn




Tô Mộc đã phân phó Đoạn Bằng đi xử lý công việc, hắn ngay từ đầu đã phân phó hai chuyện, chuyện đầu tiên là những chiến hữu của Đoạn Bằng đến đây, thời điểm bảo an Càn Long chưa chính thức thành lập, bọn họ thuận tay làm một ít chuyện. Chuyện đó liên quan tới thường ủy huyện ủy hôm nay, bí thư đảng ủy trấn trấn Dương Tân Phùng Thiên Hào; Chuyện thứ hai là gián điệp bổng tử quốc, nhưng mà không rõ Đoạn Bằng nói là chuyện nào.

- Lãnh đạo, kỳ thật hai chuyện chỉ là một chuyện thôi!

Đoạn Bằng nói ra câu sau đã làm nội tâm Tô Mộc run lên.

- Anh nói cái gì?

Tô Mộc cả kinh nói.

Đoạn Bằng nhanh chóng đỗ xe lại, hắn lấy ra một túi hồ sơ có ảnh chụp chứng cớ, nói:

- Lãnh đạo, vốn chúng ta suy đoán mặc dù Phùng Thiên Hào là thường ủy huyện ủy, làm ra chuyện như vậy là do không có biện pháp, cũng không có khả năng mang nhiều tiền tham ô đưa ra ngoài như vậy. Về sau trong khi giám thị hành động của Hoa Đào, chúng ta trong lúc vô tình phát hiện hai người có liên quan tới nhau.

- Phùng Thiên Hào biết rõ thân phận chân chính của Hoa Đào, bởi vì biết rõ cho nên hắn dùng chuyện này làm uy hiếp Hoa Đào, nhờ Hoa Đào giúp đỡ hắn tẩy trắng số tiền kia đi. Mà Hoa Đào vốn có thể giết chết Phùng Thiên Hào nhưng nàng không có làm như vậy, mà xem đây là trụ cột quan hệ sâu hơn với Phùng Thiên Hào. Không khoa trương chút nào dâu, Phùng Thiên Hào hôm nay đã thành gián điệp của bổng tử quốc rồi.

Thì ra là như vậy!

Phùng Thiên Hào thật sự là lang tâm cẩu phế, hắn tham ô số tiền kia, trong đó thậm chí có tiền lương giáo sư, có quỹ ngân sách dưỡng lão, thậm chí còn có tiền an gia phí của những lão binh... Nhưng những số tiền này Phùng Thiên Hào phải nghĩ biện pháp tẩy trắng nó đi, xem ra Hoa Đào đã giúp đỡ hắn hoàn thành mục đích này. Thậm chí Tô Mộc còn nghĩ tới, Phùng Thiên Hào có thể mượn chuyện này trực tiếp tiến trốn đi bổng tử quốc cũng không chừng.

Huyện Hoa Hải xảy ra chuyện gì? Trước kia xuất hiện một Bạch Trác, thân là gián điệp đã làm người ta không nói được lời nào. Nhưng bây giờ lại toát ra một Hoa Đào, còn có Phùng Thiên Hào. Chẳng lẽ nói huyện Hoa Hải còn cất dấu cái gì hay sao? Nếu như vô lý, vì sao bọn họ tập trung vào nơi này như vậy?

Càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý!

Nơi này có một ít sở nghiên cứu, một ít cơ cấu quân đội bí mật, Tô Mộc không có tiếp xúc tới. Nhưng trước mắt chuyện đã biến thành trọng yếu, nếu như không làm rõ những chuyện này, còn lại sẽ biến thành chê cười.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc quả quyết nói:

- Hai người đi ra ngoài một lát đi.

- Vâng!

Đoạn Bằng cùng Sở Tranh không chần chờ, bọn họ nhanh chóng ra khỏi xe chừa không gian cho Tô Mộc, bọn họ biết rõ Tô Mộc làm như vậy chính là bảo hộ bọn họ. Có chút chuyện, dù sao cũng ít người biết càng tốt.

- Phương thúc!

Tô Mộc gọi điện thoại cho Từ Trung Nguyên, nhưng mà người nghe chính là Phương Thạc, Phương Thạc cười nói:

- Tiểu tử vì sao lại không gọi điện tới, chẳng lẽ nói sợ thủ trưởng dậy không nổi sao?

- Phương thúc, ngài nói giỡn, cháu có chuyện muốn hỏi gia gia, không biết gia gia hiện tại có thuận tiện hay không?

Tô Mộc vốn có thể hỏi trực tiếp Phương Thạc, nhưng mà nghĩ tói thân phận Phương Thạc dù sao không có trong quân đội, không nên nói nhiều về chuyện này.

- Tô Mộc, chuyện gì?

Từ Trung Nguyên nhanh chóng nhận điện thoại.

- Gia gia, là như thế này, cháu muốn hỏi dưới mặt đất huyện Hoa Hải chúng ta có cơ cấu bí mật của chính phủ hay không, như là viện khoa học, như là quân đội, công nghệ cao các loại?

Tô Mộc hỏi.

- Vì sao cháu lại hỏi chuyện này?

Từ Trung Nguyên hiếu kỳ nói.

- Gia gia, chẳng lẽ nói có liên quan đến cơ mật quân sự sao? Nếu như nói thật sự thì ngài có thể nói cho cháu biết được hay không? Bởi vì cháu hiện giờ gặp một chuyện cần phải kiểm chứng mới được.

Tô Mộc hỏi.

- Chờ một lát!

Từ Trung Nguyên nói xong liền cúp điện thoại, cũng không trì hoãn bao lâu, điện thoại Tô Mộc vang lên, bên kia có giọng nói nghiêm túc của Từ Trung Nguyên.

- Tô Mộc, cháu đoán đúng, ở huyện Hoa Hải đúng là tồn tại cơ cấu như vậy, hơn nữa là ở trong núi lớn, vị trí địa lý rất bí mật, nằm ở giao hội huyện Hoa Hải và các huyện còn lại, đã xảy ra chuyện gì?

- Gia gia, là như thế này...

Sau đó Tô Mộc nói về Bạch Trác, thời điểm nói đến Hoa Đào và Phùng Thiên Hào, thần sắc Từ Trung Nguyên thật sự trở nên cực kỳ nghiêm túc. Thời điểm hắn vừa nói rõ ràng, huyện Hoa Hải bên kia đúng là vì vị trí địa lý có một cơ cấu nghiên cứu, nghiên cứu không phải cái gì khác, mà là tài liệu đối chiến quân sự. Nếu như chân tướng thật như lời Tô Mộc theo đã nói, vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

- Chuyện này gia gia đã rõ, gia gia sẽ an bài. Cháu cứ tiếp tục giám thị đi, sau đó sẽ có người đi qua liên hệ với cháu!

Từ Trung Nguyên nói ra.

- Vâng!

Tô Mộc nói.

- Tiểu tử cháu bây giờ cũng đã biết, như vậy chuyện có thể đã có người phát hiện.

Từ Trung Nguyên cười nói.

- Gia gia, cháu thật oan uổng mà, nếu có khả năng thì ai nguyện ý dính vào chuyện này, việc này có nhiều phiền toái.

Tô Mộc im lặng nói.

- Tốt, gia gia biết phải làm sao, cứ như vậy đi, cuối tuần này nên về kinh thành một chuyến, đến lúc đó Long Tước cũng sẽ quay về!

Từ Trung Nguyên nói ra.

- Tước ca cũng trở về? Được, cháu biết rồi, cháu sẽ đi qua đúng giờ.

Tô Mộc nói.

Đợi đến lúc Từ Trung Nguyên cúp điện thoại, Tô Mộc biết chuyện này từ giờ trở đi không cần phải chú ý tới nữa. Phùng Thiên Hào chỉ có kết quả là chết thôi, Hoa Đào cũng không giữ được, về phần lúc nào bắt thì không phải do hắn rồi.

Đương nhiên Tô Mộc cũng rõ ràng, chuyện như vậy chính là bắt gián điệp, nó cũng không phải không có nửa phần quan hệ với quân đội.

- Đi thôi!

Đợi đến lúc Đoạn Bằng tiếp tục lái xe, Tô Mộc phân phó Đoạn Bằng cần phải tiếp tục giám thị nghiêm ngặt hơn nữa, càng phải cẩn thận, tuyệt đối không được để đối phương nhìn ra mánh khóe gì đó. Việc này không cần phải báo cáo, hiện tại đã có Từ Trung Nguyên biết rõ, chuyện này không cần hắn nhọc lòng, Tô Mộc chỉ hy vọng không xuất hiện thêm chuyện gì khác. Thời điểm này nếu có ngoài ý muốn xảy ra, trách nhiệm cũng rất lớn.

Quán rượu Hồng Lư thành phố Tây Phẩm!

Quán rượu này dám đặt tên là Hồng Lư, nó vốn là biểu tượng bất phàm. Phải biết rằng tại cổ đại, Hồng Lư tương đương với chức quan, nhưng mà trong xã hội hiện tại cấm kỵ này đã biến mất, đầu năm nay đừng nói là đặt tên, cho dù quá phận hơn nữa cũng có thể có. Nhưng mà lại nói tiếp, đặt cái tên Hồng Lư này cũng không có sai, lắp đặt thiết bị xem như cao cấp.

- Tô chủ tịch huyện!

Thời điểm Tô Mộc xuất hiện ở cửa ra vào quán rượu Hồng Lư này, bên trong có một đạo thân ảnh đi ra, nhanh chóng đi xuống thang, tươi cười với Tô Mộc. Nam tử này đeo mắt kính màu vàng, là loại hình hào hoa phong nhã, dung mạo cũng không phải xuấ chúng, căn bản không cùng cấp bậc với Tô Mộc. Nếu thật sự thả vào trong đám người, tuyệt đối sẽ bị xem nhẹ.

Nhưng cả thành phố Tây Phẩm này không ai dám bỏ qua hắn, bởi vì hắn chính là thư ký của Tương Hoài Bắc, Dương Thái.

Tướng mạo có thể dùng cơm để ăn hay sao? Nam nhân có bổn sự chân chính không cần dùng tướng mạo kiếm cơm, người có bổn sự sẽ tự tỏa sáng riêng mình, giống như Dương Thái hiện tại. Trên người treo thân phận thư ký Tương Hoài Bắc, cho dù hắn muốn ít xuất hiện cũng không có khả năng.

- Thư ký Dương!

Tô Mộc mỉm cười đi tới.

Tô Mộc không có khả năng gọi là Dương ca, cho dù hắn xưng hô như vậy thì phải xem người ta có đáp ứng hay không. Dù sao Tô Mộc có thể xưng huynh gọi đệ với Tương Hoài Bắc, điểm ấy Dương Thái hiểu rõ. Nếu thật sự đối đãi Tô Mộc như một chủ tịch huyện bình thường, vậy mười phần sai.

- Tô tịch huyện, chủ tịch Tương ở bên trong, đi theo tôi!

Dương thái cười nói.

- Tốt, vậy phiền toái dẫn đường.

Tô Mộc nói ra.

- Khách khí!

Dương Thái nói.

Trong gian phòng.

Thời điểm Tô Mộc ngồi trước mặt Tương Hoài Bắc, trong phòng chỉ có hai người, Tương Hoài Bắc châm thuốc lá, hỏi:

- Anh ngày hôm qua đã gọt mặt mũi của Bàng Hải Triều đúng không?

Đã biết rõ Tương Hoài Bắc sẽ không đùa giỡn gì đó, có cái gì sẽ nói cái gì, Tô Mộc cũng rất dứt khoát.

- Chuyện này với tông không có vấn đề gì, Bàng Hải Triều tự mình không may, chọc tới Mai Đóa Nhi cùng Trần Bích Loa. Đúng rồi, lão ba Mai Đóa Nhi là Mai Tự Hàn của tỉnh Kiến Hành, lão ba Trần Bích Loa là cục trưởng công an tỉnh Trần Tĩnh Chi. Tôi không nên nói chen vào, nhưng mà việc này tôi phải cho Tương ca biết mới được.

- Tôi cũng nói cho lão ca biết, cho dù Mai Đóa Nhi các nàng động thủ cũng là xuất đầu cho tôi. Bởi vì tiểu tử Bàng Hải Triều này quá không biết chuyện, lại dám nói bậy sau lưng tôi, cho nên mới bị Mai Đóa Nhi các nàng quét mặt mũi. Như thế nào? Chẳng lẽ có người tới tìm lão ca sao? Là Bàng Hải Triều sao? Không được, hắn không có mặt mũi lớn như thế, có thể để lão ca làm như vậy chắc là Bàng Chấn Kỳ?

Bàng Chấn Kỳ!

Tô Mộc lại gọi thẳng tên!

Hành vi như vậy cũng làm cho Tương Hoài Bắc có chút ngoài ý muốn, Tô Mộc không phải một người hung hăng càn quấy, vì sao nói lời chắc chắn như thế? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tương Hoài Bắc khẽ nhíu mày.

- Đúng, việc này là Bàng bí thư gọi điện thoại cho tôi ám chỉ này nọ, anh cũng biết Bàng bí thư đi theo sau Trịnh bí thư, anh làm như thế rõ ràng là đang dẫn phát mâu thuẫn. Việc này nếu thật vở lỡ ra, đối với ai cũng không tốt, hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Người một nhà sao?

Tô Mộc đã biết rõ Tương Hoài Bắc nói như thế, cho dù nói như thế nào, Bàng Chấn Kỳ đứng về đội của Trịnh Vấn Tri. Về phần nói hiện tại Trịnh Vấn Tri vì cái gì không động thủ đối phó Bàng Chấn Kỳ, tự nhiên là có cân nhắc của hắn.

Nhưng Tương Hoài Bắc nếu thật cho rằng Trịnh Vấn Tri biết rõ Bàng Chấn Kỳ có nhị tâm, còn không muốn động thủ đó chính là giả. Thành phố Tây Phẩm này mắt nhìn huyện Hoa Hải phát triển không ngừng, trọng yếu là người đứng đầu thành thị, Trịnh Vấn Tri tuyệt đối không buông tha.

- Không có ý nghĩa sao?

Nghĩ tới điểm này, khóe miệng Tô Mộc nở nụ cười thần bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.