Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh Đế

Chương 2




Những lời này đã không phải là lần đầu tiên Lý Kỳ nói.

Cũng không phải Ngô Giới lần đầu tiên nghe thấy, nhưng y suy nghĩ kỹ nửa ngày, vẫn không hiểu rõ ý tứ lời này của Lý Kỳ, bởi vì trong tay y tốt xấu cũng có bốn năm vạn binh lính, hơn phân nửa cũng đều là người sinh ra và lớn lên ở địa phương Đại Lý, ngươi có thể sử dụng tiền thu mua một người, nhưng không thể dùng tiền thu mua bốn vạn người a, phương diện này có mối quan hệ là rất phức tạp.

Kỳ thật về vấn đề này, cũng là vấn đề mà y đang lo lắng, nhưng đến nay vẫn không nghĩ ra được một phương pháp xử lý nào cho thích hợp, chỉ có thể mở miệng dò hỏi: - Xin thứ cho mạt tướng ngu dốt, không hiểu lời này của Xu Mật Sứ là ý gì?

Lý Kỳ hỏi ngược lại: - Vậy ta hỏi ngươi, binh mã trong tay ngươi vốn là của ai?

Ngô Giới nói: - Hơn phân nửa là hàng binh Cao thị, còn có một chút còn lại là do vài bộ tộc này tạo thành đấy.

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Vậy những người này trước kia có quan hệ như thế nào với Đoàn thị?

- Kẻ thù.

Ngô Giới rất trực tiếp trả lời, vấn đề này căn bản cũng không cần phải suy xét, người của Cao thị khẳng định chính là địch nhân của Đoàn thị a.

- Tốt lắm, tốt lắm. Lý Kỳ liên tiếp gật đầu vài cái, lại hỏi: - Vậy tại sao bọn họ phải đi theo ngươi?

Ngô Giới nói: - Nói nghe hay một chút thì chính là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nói khó nghe một chút chính là rất sợ chết.

- Còn một điều.

- Cái gì?

Ngô Giới kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Toát mồ hôi! Con mẹ nó chứ! Cái này mà ngươi cũng không biết, cố ý giả vờ ngây thơ hả? Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Đương nhiên chính là vinh hoa phú quý a, bốn chữ này ai không muốn có, chẳng lẽ Ngô Giới ngươi không muốn có được sao?

- Cái này ---

Ngô Giới xấu hổ đến mức gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong.

Lý Kỳ tiếp tục nói: - Có câu là không có lợi thì không dậy sớm nổi, bọn họ liều chết liều sống đều là vì cái gì, chẳng lẽ thật là vì mở rộng đại nghĩa sao? Rắm chó không kêu, nhỏ chính là vì một miếng cơm, lớn chính là vì công danh lợi lộc, đây là thường tình của con người, ta trước kia cũng đã nói, binh lính mà không muốn làm tướng quân thì không phải là một binh lính đủ tư cách. Ngươi hiểu ta nói cái gì chứ?

Mặt Ngô Giới lộ vẻ lung túng, xấu hổ lắc đầu.

Lý Kỳ oa một tiếng, nói: - Ta đã nói rõ ràng tới như vậy rồi, ngươi còn không biết, ngươi có phải cố ý đang đùa ta hay không?

Ngô Giới vội hỏi: - Mạt tướng không dám, mạt tướng thật sự là không biết. Vẻ mặt vô cùng hổ thẹn, cảm giác quá có lỗi với Lý Kỳ rồi.

Xem ra là ta đúng kỳ vọng vào y quá cao rồi, y thực sự vẫn là còn một võ tướng, nên cũng không quá thông hiểu những sự tình trong phương diện chính trị này. Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Ngươi suy nghĩ một chút xem. Đem Cao thị đuổi ra khỏi Đại Lý, Đoàn thị một lần nữa đoạt lại vương quyền, phương diện này tất nhiên là không thể bỏ qua công lao của ngươi và tướng sĩ của ngươi, nhưng ngươi không được quên, bên người Đoàn thị còn có một phê tướng lĩnh, nếu chúng ta thật tâm chân ý trợ giúp Đoàn thị đoạt lại quyền lực, hiện tại ngươi nên đem binh lính của ngươi trả lại Đoàn Chính Nghiêm, nhưng ngươi cho rằng bọn họ thật sự liền vô cùng bức thiết muốn cùng đại quân Đoàn thị hợp hai làm một sao?

Ngô Giới nghe vậy hai mắt sáng ngời, dường như đã hiểu được mấy thứ gì đó.

Lý Kỳ cười nói: - Kỳ thật đạo lý này rất đơn giản. Nếu Đại Tống ta nắm trong tay Đại Lý, như vậy thủ hạ tướng sĩ của ngươi liền nhất định sẽ có được cơ hội để thăng quan tiến tước, nhiều thì không nói, nhưng ít nhất có thể có được một cơ hội công bình. Nếu Đoàn Chính Nghiêm cầm quyền mà nói, ông ta nhất định sẽ đề bạt thân tín của mình trước, mà thủ hạ tướng sĩ của ngươi, trước kia là người của Cao thị, hiện tại lại cùng ngươi nam chinh bắc chiến. Mặc kệ trong lòng Đoàn Chính Nghiêm đang nghĩ như thế nào, nhưng là trong lòng bọn họ nhất định sẽ cảm thấy thấp thỏm lo âu, hơn nữa bọn họ lập nhiều công lao hơn xa so với thủ hạ tướng sĩ của Đoàn Chính Nghiêm rất nhiều. Nếu là toàn bộ ưu đãi đều để cho người của Đoàn Chính Nghiêm chiếm hết, vậy bọn họ sẽ chịu phục sao?

Lý Kỳ nói rõ ràng như vậy rồi, Ngô Giới sao có thể vẫn còn không rõ, khâm phục rất nhiều, trong lòng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, thầm nghĩ, Ngô Lân đã nói rất đúng, Xu Mật Sứ này ở mặt ngoài thì rất là hòa khí, nhưng làm việc thì vô cùng thâm sâu, thực làm cho người ta sợ hãi, chỉ ít ỏi mấy lời, cũng đã làm cho người ta sởn tóc gáy, nếu là lúc trước ta vì tranh công, đi làm một vài chuyện khiến hắn không vui, hắn muốn chỉnh ta, vậy thì thật là quá dễ dàng.

Nghĩ tới đây, mơ hồ có mồ hôi chảy ướt hai đầu lông mày của y.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn y, thấy vẻ mặt y trông rất quái dị, thoáng sửng sốt, hoàn toàn hiểu được, nói: - Ngô Giới, ta là người kỳ thật rất công bình đấy, chỉ cần ngươi thật nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi cần phải làm đó là mở mang bờ cõi cho Đại Tống ta, những thứ khác thì không cần phải suy nghĩ nhiều.

Ngô Giới ngẩn ra, trong lòng càng sợ, cúi đầu nói: - Ngô Giới đa tạ Xu Mật Sứ chỉ điểm.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Lúc ngươi trở về, hãy tản một ít lời đồn ra ở ngay tại trong quân, nếu như có thể mà nói, thì hãy cố ý chế tạo một ít mâu thuẫn với Đoàn thị bên kia, cụ thể làm như thế nào, cũng không cần ta dạy cho ngươi nữa rồi chứ, không bao nhiêu ngày, những tướng lĩnh kia sẽ dũng mãnh vào trong trướng của ngươi, quỳ ở trước mặt ngươi, khóc rống chảy nước mắt hy vọng quy thuận Đại Tống ta, mà ngươi cần phải làm đó là giả vờ ngây ngốc, trốn tránh trách nhiệm.

Ngô Giới ôm quyền nói: - Xu Mật Sứ xin yên tâm, mạt tướng biết nên làm như thế nào rồi ạ.

Lý Kỳ lộ ra vẻ mỉm cười, nói: - Nhớ kỹ, chúng ta là bị động đấy.

- Vâng.

- Tốt lắm, hôm nay hãy nói đến đây thôi, lúc ngươi trở về, ta sẽ cho người chi cho ngươi một ngàn lượng bạc trắng, ngươi cầm để tạo tốt mối quan hệ với cấp dưới, hãy nói là cảm tạ bọn họ, những thứ khác thì không cần nói thêm nhiều nữa, bọn họ đều là người thông minh, tự nhiên sẽ biết nên làm như thế nào. Lý Kỳ cười nói.

- Vâng. Mạt tướng cáo lui.

Ngô Giới đứng dậy liền ôm quyền, lập tức lui ra ngoài.

Vừa ra cửa, một gã hộ vệ liền đi tới, nói: - Ngô Tướng quân, bạc đã chuẩn bị xong.

- Làm phiền rồi.

Ngô Giới còn khách khí một câu, hộ vệ này bên cạnh Lý Kỳ như vậy địa vị thật không thể khinh thường.

Y đi theo tên hộ vệ kia vòng sang phía tây hoàng cung, chỉ thấy nơi đó có một chiếc xe lừa đang dừng, trên xe lừa có đặt một cái rương lớn, nhưng bên cạnh xe lừa còn có một người dáng thon dài đứng ở đó.

Bởi vì người này đang quay lưng về phía Ngô Giới, vì vậy Ngô Giới cũng không biết người này là ai, chỉ cảm thấy thân ảnh ấy có chút quen quen.

Đột nhiên, người này xoay người lại, nhìn Ngô Giới khẽ cười nói: - Ngô Giới, đã lâu không gặp.

- Là cô?

Ngô Giới quá sợ hãi.

Người này đúng là Triệu Tinh Yến, bởi vì Ngô Giới vẫn luôn ở Đại Lý, đây còn là lần đầu tiên chạm mặt Lý Kỳ, vì vậy còn không biết Triệu Tinh Yến chính là quân sư bên người Lý Kỳ.

Đối mặt Triệu Tinh Yến, Ngô Giới đồng dạng cũng cảm thấy có chút kính sợ, thứ nhất, y chính là Triệu Tinh Yến một tay cất nhắc đi lên đấy, hơn nữa lúc ấy Triệu Tinh Yến còn đang mưu hoa một hồi binh biến, thứ hai, y cho rằng thủ đoạn của Triệu Tinh Yến cũng không hề kém so với Lý Kỳ, vì vậy đối với Triệu Tinh Yến, trong lòng y vẫn luôn có chút kính sợ.

Đương nhiên, càng thêm làm y kinh ngạc là, Triệu Tinh Yến không ngờ sẽ xuất hiện tại nơi này.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Ngươi không cần phải sợ hãi, ta hiện tại là quân sư của các ngươi, chúng ta đều đang là vi Hoàng thượng, vì Đại Tống mà làm việc.

Hiện giờ tiền đồ sáng lạn của Ngô Giới đang bày ra trước mặt, nói thật y cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến người phụ nữ này, tuy rằng trong lòng tò mò, nhưng cũng không muốn hỏi đến nguyên do trong đó, ôm quyền kính cẩn hô: - Ân công.

Triệu Tinh Yến khoát tay nói: - Hiện tại ngươi hãy gọi ta là quân sư đi.

- Vâng.

Triệu Tinh Yến nói: - Hết thảy những gì mà ngươi làm ở Đại Lý này. Ta cũng đã biết, làm rất tốt, điều này cũng chứng minh lúc trước ta cũng không có nhìn lầm người, ngươi là do ta phát hiện ra đấy, ngươi đánh thắng trận, ta cũng được lây chút vinh quang.

Ngô Giới vừa định khách khí vài câu, Triệu Tinh Yến đột nhiên xoay chuyển lời nói, nói: - Nhưng ngươi làm còn chưa đủ hoàn mỹ, đặc biệt có nhiều chỗ, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ khiến sĩ đồ của ngươi cứ thế mà dừng lại.

Ngô Giới nghe vậy trong lòng cả kinh, trước kia y là thuộc hạ của Triệu Tinh Yến, nên dĩ nhiên khá hiểu biết về Triệu Tinh Yến. Nàng nói như vậy cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, cố ý làm cho y sợ đấy, âm thầm cân nhắc, chính mình hình như cũng không có làm ra chuyện gì quá phận. Vội vàng tiến lên, kính cẩn nói: - Mong rằng quân sư có thể chỉ giáo một phần.

Triệu Tinh Yến vươn tay, cười nói: - Ta đưa ngươi xuất cung.

Ngô Giới lập tức hiểu được. Nói: - Làm phiền quân sư rồi.

...

...

Ngô Giới rời khỏi không lâu, Trương Bá Ngọc, Dương Anh Nhị, Lưu Khánh Thanh ba người liền đi tới trong đại điện.

- Hạ quan tham kiến Xu Mật Sứ.

Ba người nhất tề hướng về Lý Kỳ thi lễ, so với trước đó vài ngày, hôm nay trong giọng nói của bọn họ nhiều hơn một phần tôn kính.

Hai ngày này, hết thảy phát sinh bên ngoài, bọn họ làm sao có thể không biết, nguyên bản bọn họ còn tưởng rằng cái chết của Lý Toàn Thánh nhất định sẽ gây nên một hồi sóng to gió lớn, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực đối với quân Tống, nào biết đâu rằng Lý Kỳ chính là tùy tiện thả ra vài cái tin đồn, khiến cho dân chúng Thanh Long Phủ tự tranh chấp ầm ĩ, làm sao còn nhớ đến quân Tống nữa, chuyện này làm cho bọn họ không thể không bội phục thủ đoạn của Lý Kỳ.

Tổng kết một câu, chính là Lý Toàn Thánh bị chết thực oan uổng.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, đưa tay nói: - Ba vị mời ngồi, ngày đó ta giọng điệu có chút nặng nề, mong ba vị có thể thông cảm nhiều hơn.

- Không dám, không dám.

Ba người theo thứ tự ngồi xuống.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: - Nơi này không có người ngoài, ta cũng không nói nhiều lời nữa, hôm nay ta gọi các ngươi tiến đến, chỉ có một mục đích, chính là làm như thế nào để mảnh thổ địa này sống lại với tốc độ nhanh nhất, lúc trước ta đã từng cam đoan với các ngươi, trong vòng mười năm, ta nhất định phải làm cho nơi này rực rỡ hẳn lên, chuyện này cũng không phải nói ngoa, mười năm nghe giống như thật lâu, nhưng là chỉ là chuyện trong chớp mắt, chúng ta hẳn nên quý trọng mỗi một khắc của mười năm này, như vậy vì sao chúng ta không làm luôn từ hôm nay trở đi, ta không muốn tái lãng phí dù chỉ là một khắc thời gian. Đối với cái này trước hết ta muốn nghe ý kiến của các ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.