Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh Đế

Chương 1




- Chủng bá bá?

Triệu Tinh Yến buồn bực nói: - Chuyện này cùng Chủng bá bá có quan hệ gì?

Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên nói: - Chủng bá bá đánh giặc thật sự là lợi hại.

Triệu Tinh Yến càng nghe càng phát mơ hồ, nói: - Điều này không cần phải huynh tới nói cho ta biết, đây là chuyện thế nhân đều biết.

Lý Kỳ xoay chuyển lời nói:

- Nhưng mà, muội cũng biết, mỗi người đều có sở trường và khuyết điểm của mình, muội suy nghĩ một chút xem, thầy giáo thể dục dạy số học, cũng quá không thích hợp rồi đi!

Triệu Tinh Yến xem như nghe rõ, hừ nói: - Chủng bá bá văn võ song toàn, hậu nhân của danh môn, chính là số học mà thôi, có khó khăn gì chứ.

Lý Kỳ tự tin nói: - Vậy muội bảo Chủng bá bá cùng ta tỷ thí số học một phen, hai người các muội cùng nhau đều được.

Không biết xấu hổ! Triệu Tinh Yến thầm mắng một câu, hiểu rõ trong lòng vô cùng, ngay một bộ phương pháp số học độc đáo mới mẻ của Lý Kỳ kia, hai người bọn họ ở chung một chỗ thật đúng là không nhất định tính toán hơn được Lý Kỳ. Nhưng trong nội tâm nàng lại vô cùng hiếu kỳ, đang yên đang lành mà tại sao lại lôi đến vấn đề này chứ, nàng từng cùng Lý Kỳ vừa là địch vừa là bạn, cũng hiểu rõ, biết Lý Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, cẩn thận suy nghĩ lại, nàng liền lập tức hiểu được, vẻ giận nói: - Ta xem như hiểu rõ rồi, hoá ra là huynh không tin được ta.

- Không không không.

Lý Kỳ liên tục xua tay, giải thích nói: - Ta làm sao lại không tin được muội chứ, muội chính là người vợ tào khang của ta đó, là muội ở thời điểm ta nghèo túng nhất, cho ta một cái ôm cổ vũ, ta dù có đa nghi, cũng tuyệt đối không thể không tin muội, Yến Phúc, lời này sau này muội chớ có nói nữa nhé, ta nghe đều thấy sợ hãi, khuyết thiếu tín nhiệm chính là tối kỵ giữa vợ chồng a.

Triệu Tinh Yến tức giận nói: - Cái gì mà mà người vợ tào khang, huynh đến tột cùng là đã từng đọc sách hay chưa, còn có, ta khi nào thì đã cho huynh ôm?

- Là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt a, muội không phải ngay cả những chuyện phát sinh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cũng đều đã quên rồi chứ, ai ôi!!!, thật sự là rất làm tổn thương tâm ta.

- Phì!

Triệu Tinh Yến cười mắng: - Đó rõ ràng chính là huynh thừa dịp ta chưa chuẩn bị, chiếm tiện nghi của ta.

- Vậy sao?

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Đều giống nhau. Đều giống nhau, tác dụng của lực chính là tương hỗ đấy, cổ vũ đồng dạng cũng là tương hỗ, ta ôm các muội các muội ôm ta, ta cổ vũ các muội, các muội vũ ta.

Triệu Tinh Yến bị hắn nhiễu đến choáng váng cả đầu óc, trợn trắng mắt nói: - Huynh đừng vội nói sang chuyện khác.

- Ta nói sang chuyện khác sao? Không có a! Chúng ta vừa rồi không phải là đang nói chuyện này sao?

Triệu Tinh Yến nhìn vẻ mặt giả ngu của Lý Kỳ, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nói: - Mới vừa rồi chúng ta đang nói chính là chuyện thanh toán quốc khố Nam Ngô đó.

- Ách ---.

Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Đung nhỉ, chúng ta đang bàn luận chuyện thanh toán quốc khố Nam Ngô, kỳ thật --- kỳ thật ta không muốn để muội đi quản việc này. Là --- là vì ta sợ muội mệt, muội cũng biết thân thể của muội vừa mới khỏi hẳn, nhất định phải nghỉ ngơi.

Triệu Tinh Yến nói: - Thân thể của ta sớm đã khỏe rồi.

- Muội --- muội đừng có vội trả lời. Lý Kỳ nghiêm túc nói: - Kỳ thật còn một điều, về các khoản sổ sách quốc khố Nam Ngô, nhất định là vô cùng vô cùng phức tạp, muốn tra rõ ràng cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Không phải là một chuyện đơn giản? Các khoản sổ sách này có phức tạp gì hay sao? Triệu Tinh Yến trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: - Chẳng lẽ huynh cho là ---?

- Không phải chẳng lẽ, là nhất định có mờ ám. Con người thì đều có tham niệm đấy, khi bọn họ quyết định đầu hàng, liền khẳng định đã biết một khi chúng ta vào thành, ngân khố quốc gia này chính là thuộc về triều đình rồi, ai có thể bảo chứng bọn họ sẽ không nhân cơ hội ở giữa mà kiếm túi tiền riêng, các khoản sổ sách của một quốc gia khổng lồ như vậy. Muốn tính toán rõ ràng thì nói dễ hơn làm, đây chính là thời cơ tốt để đục nước béo cò, hơn nữa lúc này bọn họ càng thêm cần một chút tiền bên thân, bởi vì ai cũng không dám cam đoan ngày mai bọn họ còn có thể ngồi ở ghế ngồi đó nữa hay không.

Lý Kỳ nói xong đột nhiên thở dài. Nói: - Kỳ thật chỉ cần bọn họ không có tham số lượng quá lớn, căn bản rất khó tra được, bởi vì những khoản này đều là người của bọn họ viết đấy. Tuy nhiên nói gì thì nói, ít một chút ta cũng không sao cả, nhưng nếu nhiều hơn, ta mới không muốn ngậm bồ hòn, đến lúc đó ta sẽ để cho người khác phóng ra chút phong thanh, nói sổ sách có chút không đúng, nhưng chỉ cần bổ sung lại trước khi sổ sách được kiểm tra hoàn toàn, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, chúng ta cũng chỉ có thể tận lực xoay chuyển tổn thất, tuy nhiên không có vấn đề gì, tiền này vĩnh viễn cũng sẽ ở nơi đó, đợi cho ta ổn định lại thế cục, cuối cùng ta sẽ có biện pháp làm cho bọn họ phải nhổ ra.

Triệu Tinh Yến cũng có chút suy nghĩ gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu nói: - Không đúng, nói cho cùng huynh vẫn là không tín nhiệm ta.

Lý Kỳ nói: - Ta không phải không tín nhiệm muội, chỉ có điều số học không phải là điểm mạnh của muội, muội cũng chưa bao giờ làm qua sổ sách quá khổng lồ phức tạp như vậy, ta là sợ muội quên cái gì, chỉ một đồng tiền, ta Đại Tống liền tổn thất một đồng tiền, nếu đó là dân chúng cầm, thì ta ngược lại cũng không sao cả, nhưng ta chỉ không thể nhìn tiền này rơi vào trong túi áo đám tham quan này.

Triệu Tinh Yến nghĩ thầm thấy hắn nói cũng không phải không có lý, dù sao mình không có gì kinh nghiệm, nói: - Vậy huynh chuẩn bị để cho ai đi đây?

- Đương nhiên là ta rồi, xuất thân của ta chính là học thứ này mà. Trong giọng nói Lý Kỳ có chứa một tia bất đắc dĩ, đối với phương diện tiền bạc, hắn vẫn luôn vô cùng coi trọng, đây là thiên tính của một một người thương gia, đối với những người khác, hắn thật sự là không yên lòng.

Nếu là huynh ấy có người thích hợp để chọn lựa, ta cũng không phải bất đắc dĩ nhiều như vậy, nhưng hiện giờ huynh bận bịu quá nhiều việc, mà mỗi một việc đều vô cùng mấu chốt, mà Nhạc Phi bọn họ trong phương diện này lại rất khó có thể giúp huynh ấy chiếu cố, nếu mọi chuyện đều phải hắn tự mình ra tay, thân thể của huynh ấy có thể chịu được ấy ư, ta cần phải chia sẻ một ít với huynh ấy, nếu không ta tới đây làm chi? Nghĩ tới đây, Triệu Tinh Yến vẻ mặt kiên quyết nói: - Tuy rằng ta đối với phương diện sổ sách không có quen thuộc như huynh, nhưng ta hy vọng huynh có thể tin tưởng ta lần này.

Lý Kỳ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Triệu Tinh Yến, cũng biết tính cách của nàng ấy, do dự một hồi, gật đầu nói: - Tốt lắm, việc này cứ giao cho muội đi làm. Nói xong hắn dường như lại nghĩ tới một sự kiện, nói: - Ồ, đợi lát nữa Ngô Giới sẽ tới đây đó.

Triệu Tinh Yến hơi sững sờ, cười nói: - Ta sẽ đưa y ra khỏi thành đấy.

- Nói chuyện với muội thật là thoải mái.

- Nhưng nói chuyện với huynh lại khá lao lực đấy.

- Kính nhờ! Muội chừng nào thì mới hiểu được cái lễ nghi cơ bản có qua có lại mới toại lòng nhau này hả.

- Huynh nói chuyện với ta thoải mái, mà ta nói chuyện với huynh lại phải hao hết tâm tư, cái này dù tính thế nào cũng đều là ta chịu thiệt.

- Ách... Khụ khụ khụ, Muội vẫn là nhanh lên đi công tác đi, chúng ta nhất định phải giành giật từng giây mới được.

...

Lúc xế chiều, Ngô Giới đi tới hoàng cung, y cũng chỉ dẫn theo vài tên hộ vệ, cũng không có mang quá nhiều người.

Mà Lý Kỳ lựa chọn một mình tiếp kiến y.

- Mạt tướng tham kiến Xu Mật Sứ.

- Mau mau miễn lễ.

Lý Kỳ tự mình tiến lên nâng y dậy, cười ha hả nói: - Ngô Giới, lần này thật sự là ủy khuất ngươi rồi.

Y không dùng từ "Vất vả", mà là dùng từ "Ủy khuất". Đó là bởi vì ở trong cuộc chiến tranh này, Ngô Giới là người không dễ dàng nhất đấy, bởi vì Lý Kỳ không có cho y một người nào, hoàn toàn chính là dựa vào chính y hãm hại lừa gạt dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đấy, đây tuy nói là chiến lược cần, nhưng vấn đề là Nhạc Phi bọn họ lại nắm giữ trọng binh nơi tay, mà Ngô Giới lại là về sau mới tới đây, quan hệ này thực sự vô cùng tinh tế rồi, muốn nói trong lòng Ngô Giới không có nghĩ nhiều, đó là không có khả năng. Nhưng Ngô Giới còn hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, đây chính là vô cùng không dễ dàng.

Cho nên hai chữ vô cùng đơn giản "Ủy khuất" này, kỳ thật bên trong bao hàm rất nhiều tầng ý tứ.

Ngô Giới cũng cực kỳ hưởng thụ, lại lần nữa ôm quyền nói: - Xu Mật Sứ nói quá lời, đây đều là điều mạt tướng nên làm mà.

- Tốt tốt tốt!

Lý Kỳ liên tục gật đầu, chìa tay ra nói: - Ngồi đi.

- Đa tạ!

Hai người sau khi ngồi xuống, Lý Kỳ thưởng thức hớp trà mới nói: - Trận chiến này ngươi công lao to lớn, tuy rằng chúng ta ở Nam Ngô, nhưng hết thảy các ngươi làm ở Đại Lý, ta đều rõ như lòng bàn tay, đối với việc này ta cảm thấy vô cùng hài lòng, thậm chí có thể nói các ngươi làm so với trong tưởng tượng của ta còn muốn hoàn mỹ, ta xem Trấn Nam vương này không phải Ngô Giới ngươi thì còn ai nữa.

Ngô Giới nghe vậy trong mắt hiện lên một chút vẻ mừng rỡ. Nhưng bên tai đột nhiên vang lên lời nói của Ngô Lân, lập tức thu liễm vài phần, vội nói: - Không dám, không dám. Mạt tướng có tài đức gì lấy được vinh dự này.

Lý Kỳ đều nhìn ở trong mắt, giả vờ cả giận nói: - Ngươi nói gì vậy, có lỗi phải phạt, có công phải thưởng, đây vẫn luôn là đạo trị quân mà bổn soái luôn tôn sùng, việc này ngươi không cần nhún nhường, nên là của ngươi liền nhất định là của ngươi, đợi sau khi giải quyết xong chuyện về Đoàn thị, liền ổn thỏa luận công ban thưởng.

Trong lòng Ngô Giới mừng thầm, nếu là hắn thật sự muốn phong ta đây làm Trấn Nam vương, ta đây cự tuyệt nữa, chẳng phải là có vẻ có chút dối trá, nhưng y tạm thời không hiểu nổi Lý Kỳ đang suy nghĩ gì, vẫn khiêm tốn nói: - Từ sau khi mạt tướng gia nhập cấm quân, Xu Mật Sứ đối với mạt tướng vẫn luôn là ưu ái có thêm, nhiều lần đặc biệt đề bạt, mạt tướng trong lòng vô cùng cảm kích, không dám yêu cầu xa vời nhiều lắm.

- Vậy cũng phải do ngươi có bản lĩnh, tốt lắm, việc này quyết định như vậy trước nha.

Lý Kỳ cười cười, có một chút liền ngừng lại, nói sang chuyện khác:

- Đúng rồi, nhân mã của Lý Toàn Thánh có đi gây rối không?

Ngô Giới nói: - Chỉ là có chút tranh cãi, nhưng ta nhìn ra được bọn họ kỳ thật đều không phải là thật sự muốn náo lớn, đêm qua sau khi nhận được mệnh lệnh của Xu Mật Sứ, mạt tướng đã cho Ngô Lân đi giam bọn họ lại, Xu Mật Sứ xin yên tâm, chút nhân mã nho nhỏ ấy của bọn họ cũng không náo ra động tĩnh gì.

- Hừ. Nghĩ đến Lý Toàn Thánh trước khi chết đặc biệt đã phân phó, trong lòng của ông ta cũng hiểu được, lúc này phản kháng là không có chút giá trị nào cả, chỉ có chờ sau khi quân ta thối lui, bọn họ mới có thể đi ra. Trên mặt Lý Kỳ lộ ra một tia ý cười khinh miệt, lại hỏi: - Đoàn thị bên đó thì sao?

Ngô Giới nghe vậy có chút do dự.

Lý Kỳ khẽ cau mày nói: - Ta không thích bất cứ kẻ nào khi đang đàm luận việc này, lại lộ ra vẻ mặt do dự.

Trong lòng Ngô Giới hoảng hốt, vội nói: - Là như vậy, kỳ thật sau khi biết được Xu Mật Sứ thu nhận và giúp đỡ Cao thị, cao thấp Đoàn thị đối với việc này đều rất có nhiều lời lẽ, Đoàn Chính Nghiêm cũng là cực mất hứng, mà Xu Mật Sứ không để cho ông ta vào thành, mấy ngày nay bọn họ đều đang nghi thần nghi quỷ, đối xử với mạt tướng cũng không tín nhiệm giống như trước kia, nơi chốn đề phòng, vì vậy mạt tướng cũng không biết bọn họ cụ thể là nghĩ như thế nào đấy.

- Chuyện này cũng là hợp tình lý, đổi lại là bất cứ người nào vào lúc này đều đã cảm thấy bất an. Lý Kỳ gật gật đầu, đột nhiên hỏi: - Hiện tại trong quân là ngươi nói thì mới được, hay là Đoàn Chính Nghiêm?

Ngô Giới nói: - Đại sự trên mặt thì vẫn luôn là Đoàn Chính Nghiêm nói mới tính, chỉ có điều ở trên phương diện chiến sự, thì ý kiến của ta mới là chính.

Lý Kỳ nói: - Trong tay ngươi hiện tại có bao nhiêu binh mã?

Ngô Giới chi tiết nói: - Hiện giờ trên tay của ta có hơn bốn vạn binh mã, nhưng những người này đều là một ít bộ lạc hoặc là tù binh ta chiêu hàng ở Đại Lý, bọn họ tuy rằng bây giờ đều nghe theo ta, nhưng bọn họ đều là người Đại Lý, mạt tướng cũng không có bất kỳ nắm chắc bọn họ trong lòng rốt cuộc hướng về ai.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Ta hôm nay gọi ngươi tới đây, chính là vì việc này, Đại Lý nhất định phải nhét vào bản đồ Đại Tống ta, bằng không mà nói, thì chính là thất bại, hiện giờ tiền đã ở trong tay ta rồi, hiện tại còn thiếu người nữa thôi.

Ngô Giới vội dò hỏi: - Xu Mật Sứ có kế sách thần kỳ gì?

Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, nói: - Ngươi phải nhớ kỹ mọi người thì đều có lòng tham, tại nơi thế giới ích lợi sung mãn này, rất khó có người có thể đủ bản lãnh làm được một trung thần tuyệt đối, chỉ xem ngươi có đánh động được lòng của bọn họ hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.