Quả Nhân Có Bệnh

Quyển 1 - Chương 3: Thông linh Huyền thể




Phủ thái tử, Song Lộc lâu.

Song Lộc lâu không phải một tòa lâu, mà là phòng yến hội rất lớn, là nơi Thái Tử chuyên dùng mở tiệc chiêu đãi khách nhân. Bố trí ở đây không giống Thao Thiết các lịch sự tao nhã linh lung, cảnh sắc cũng không ưu mỹ vô song. Nhưng dù phong cảnh hay bài trí đều đẹp đẽ quý giá, chỉ dùng để mời quan to quyền quý. Chung Như Thủy từng qua chỗ này dùng cơm một lần, sau đó thề không bao giờ tới nơi này nữa. Lý do là, phong cách quá tục tằng ảnh hưởng tới khẩu vị của hắn!

Phong Hàn Bích ngồi ở thượng vị vuốt vuốt chén ngọc lưu ly, nhìn chất lỏng sóng sánh bên trong, tâm tư không biết chạy đi đâu, đồng thời cũng xem nhẹ lời Liễu gia tứ tiểu thư nói với y. Liễu đại tổng quản Liễu Trúc mặt lạnh tiếp chén rượu, cố gắng áp chế bất mãn trong lòng, nháy mắt ra hiệu với mấy người của Liễu gia, vài nam tử trẻ tuổi tức giận nghiến răng nghiến lợi, xiết chặt nắm tay ngồi xuống. Từ lúc yến hội bắt đầu, vị Thái Tử gia kia không liếc mắt nhìn nữ thần trong lòng bọn họ một cái, luôn ngồi nhìn chén rượu ngẩn người, bọn họ dám khẳng định vị Thái Tử gia kia nói không hề biết nữ thần của bọn hắn là tròn là dẹp là xấu hay là đẹp! Nếu không ngại mình thân phận tôn quý, bọn họ đã sớm động thủ giáo huấn xú tiểu tử không biết phong tình kia một chút! Liễu Hiểu Mộng vẫn đang bảo trì hình tượng tiểu thư khuê các, nhưng sắc mặt cũng không được khá lắm, xoay người nhỏ giọng nói với Liễu Trúc, sau đó chân thành đứng dậy cúi chào các vị phúc phúc: “Như vậy, Hiểu Mộng chuẩn bị.”

“Khụ khụ!” Lê Khổ ho hai tiếng, ý đồ kéo thái tử gia nhà mình đang thất thần trở lại. Nhưng Phong Hàn Bích căn bản không nhận được tín hiệu của hắn, vẫn phát ngốc, yến hội lần này có nhiều tướng lãnh văn thần theo Phong Hàn Bích hơn năm năm, cũng có thể nói là tâm phúc của y, cho tới giờ chưa từng thấy thái tử điện hạ anh minh thần võ của bọn họ ngẩn người đi vào cõi thần tiên, huống chi là trường hợp quan trọng như vậy, mỗi người kinh hãi mở to mắt, lo lắng Thái Tử gia của bọn họ bị nữ nhân mảnh mai kia bắt mắt tâm. Lâm công công ngầm thở dài, đánh bạo bước ra phía sau Phong Hàn Bích, vụng trộm kéo kéo vạt áo y.

Lúc này Phong Hàn Bích mới phục hồi tinh thần, nghi hoặc nhìn về phía Lâm công công. Lâm công công cúi người, thấp giọng nói bên tai Phong Hàn Bích: “Điện hạ, Tứ tiểu thư nói dâng ngài một chi vũ.”

Ánh mắt Phong Hàn Bích tối lại, quét đến chỗ ngồi của Liễu Hiểu Mộng, không thấy người, chắc hẳn Tứ tiểu thư y chưa nhìn thấy tướng mạo đã sớm xuống dưới chuẩn bị? Hừ, Phong Hàn Bích cười, có chút suy nghĩ, e là y thất thần đã chọc giận người của Liễu gia. Phong Hàn Bích gật đầu với Lâm công công, Lâm công công hiểu ý, tiến lên một bước, dùng thanh âm lanh lảnh lớn tiếng nói: “Cho mời Tứ tiểu thư hiến vũ!”

Tiếng nhạc quen thuộc lại lạ lẫm truyền đến, Phong Hàn Bích sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại!

Tân khách đang ngồi thoáng chốc ngừng hô hấp -- Liễu Hiểu Mộng một thân hồng y linh lung xinh đẹp đến mê người, vòng eo mảnh mai mềm mại, khác với y phục tiên diễm, trên mặt không chút son phấn, hoàn toàn triển lộ dung nhan tú lệ khuynh quốc khuynh thành. Mái tóc đen dài chấm đất, uốn lượn xinh đẹp. Cánh tay trắng nõn như ngọc vung lên, tay áo hồng sắc nhẹ nhàng như hỏa diễm phóng tới không trung. Liễu Hiểu Mộng đẹp khiến cho người ta phải giật mình.

Không chỉ ánh mắt những người khác luôn dừng trên người nàng, mê say trong kỹ thuật hấp dẫn uyển chuyển của nàng, mà ngay cả ánh mắt Phong Hàn Bích cũng mê ly nhìn nàng, hoàn toàn chìm đắm trong đó. Người duy nhất xem như thanh tỉnh là Lê Khổ, chậc lưỡi cảm thán, nở nụ cười lưu manh, Liễu Hiểu Mộng này thật đúng là khắc tinh của nam nhân, dù tùy tiện kéo một nam nhân ở đây hỏi có nguyện ý vì nàng mà chết hay không, người nọ nhất định không chút do dự đáp: Nguyện ý! May mắn trong lòng hắn sớm có Đào Như Lý, bằng không hắn cũng quỳ gối dưới váy Liễu Hiểu Mộng. Nhưng, lúc này thái tử điện hạ chắc chắn ngẩn người nghĩ tiểu tình nhân đang sinh bệnh, một vũ này của Liễu Hiểu Mộng xem như không công...... Di? Di? Chén rượu trong tay Lê Khổ rớt xuống, hắn phát hiện một chuyện khiến người ta hoảng sợ -- Thái Tử gia nhà hắn bị mỹ nhân trước mắt mê hoặc, trong mắt lộ vẻ mê luyến khiến hắn lạ lẫm!

Nắm chặt tay, Lê Khổ hoàn toàn không có bộ dáng bất cần đời như trước, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm Phong Hàn Bích đang bị Liễu Hiểu Mộng mê hoặc.

Tiếng nhạc bỗng nhiêndừng lại, Liễu Hiểu Mộng ngừng vũ, nở nụ cười say lòng người, có chút thở dốc nhìn nam tử tuấn mỹ trên chủ tọa.

Phong Hàn Bích từng bước một đi xuống, hướng Liễu Hiểu Mộng.

“Ngươi, là Hiểu Mộng?” Phong Hàn Bích đứng ở trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, ngữ khí trầm thấp mang theo hơi thở lãnh khốc, rồi lại là hấp dẫn trí mạng, khiến người ta nhịn không được cam tâm tình nguyện trầm luân.

Dung nhan tuấn mỹ, khí thế nhiếp nhân, giơ tay nhấc chân đều toát ra vể lãnh ngạo duy ngã độc tôn. Lần đầu tiên Liễu Hiểu Mộng nhìn thấy Phong Hàn Bích cũng đã động tâm, đáng tiếc từ đầu tới cuối Phong Hàn Bích không nhìn tới nàng. Người từ nhỏ luôn được nâng niu như nàng như nàng sao có thể bỏ qua? Cho nên vì y hiến một khúc vũ vãn hồi kiêu ngạo của nàng, cuối cùng nàng thành công, Phong Hàn Bích rốt cục động tâm với nàng.

Đối với nam tử tuấn mỹ như thế, Liễu Hiểu Mộng không khỏi đỏ mặt, thủy quang liễm diễm mang theo xấu hổ cùng e sợ, lại nhịn không được bị ánh mắt của y hấp dẫn, khẽ mở môi son nói: “Vâng......”

“Ngươi nguyện ý, trở thành thái tử phi của ta?” Phong Hàn Bích vẫn trầm giọng hỏi như trước, thanh âm truyền vào tai mỗi người.

Liễu Hiểu Mộng run lên, khuôn mặt ửng hồng, so với hồng y trên người còn tươi đẹp hơn vài phần, thân thể run rẩy, mang theo e lệ của thiếu nữ, nghiêng đầu, ôn nhu nói: “Thiếp, nguyện ý......” Phong Hàn Bích thoáng tươi cười, thần sắc mị hoặc khiến tâm Liễu Hiểu Mộng không khỏi khẩn trương.

Tất cả người của Liễu gia nhẹ nhàng thở ra, mừng rỡ tươi cười -- Liễu gia lại sắp xuất hiện một vị hoàng hậu! Nụ cười của Liễu Trúc có vài phần đắc ý, không hổ là người Lão thái gia tỉ mỉ nuôi dưỡng nhiều năm, một khúc vũ, có thể bắt được tâm Thái tử. Trước khi đến Lão thái gia còn dặn dò hắn, thái tử điện hạ của bọn họ tính tình lãnh đạm chỉ sợ không dễ làm hắn thiệt tình cùng Liễu gia kết thân, muốn hắn và Thái tử phân tích thế cục, khiến y biết rõ hợp tác với Liễu gia mới có thể thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế. Cái này, ngược lại không cần lo lắng , Thái tử đã động tâm với Tứ tiểu thư, tiết kiệm cho hắn không ít phiền toái. Thảo nào nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Thái tử cũng thế thôi! Chỉ cần Liễu Hiểu Mộng lên làm thái tử phi, muốn khống chế Thái tử cũng là chuyện dễ dàng. Xem ra Lão thái gia đã đánh giá quá cao thực lực của thái tử, chỉ là một thiếu niên, không có Liễu gia hỗ trợ làm sao thắng được Bình Vương để leo lên ngôi vị hoàng đế? Lúc trước để lộ tin tức muốn cùng Bình Vương kết thân chỉ là cái cớ, khiến thái tử hiểu rõ mình đang ở vào hoàn cảnh nào, buộc phải hợp tác với Liễu gia. Sao Liễu gia có thể hợp tác với Bình Vương chứ? Phía sau hắn còn có một thế gia thực lực không nhỏ, nếu tương lai để Bình Vương leo lên đế vị, Liễu Hiểu Mộng thành hoàng hậu, Liễu gia cũng phải phân chia thiên hạ cùng Mạc gia, càng có khả năng bị Mạc gia lấn át! Chỉ có Phong Hàn Bích mới là lựa chọn tốt nhất cho Liễu gia, y là ngoại tôn của Liễu gia, chỉ cần y thành thân với Liễu Hiểu Mộng, tương lai leo lên đế vị, thiên hạ này, sẽ do Phong gia và Liễu gia cộng hưởng!

Lê Khổ hóa đá nghiêm mặt nhìn hai người, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì. Những người khác thì hưng phấn nâng chén, chúc mừng thái tử điện hạ đoạt được tâm mỹ nhân. Ca vũ cũng thay nhau lên sân khấu, mọi người ăn uống linh đình trò chuyện với nhau, Phong Hàn Bích nắm tay Liễu Hiểu Mộng trở về thượng vị, tuyên cáo thân phận thái tử phi của nàng.

Lê Khổ trầm mặt đứng dậy, cúng kính vài chào Phong Hàn Bích, xin lỗi: “Thần bỗng cảm thấy không khỏe, mong điện hạ ân chuẩn cho thần rời đi. Thỉnh điện hạ thứ tội.”

Phong Hàn Bích tùy ý phất phất tay, tỏ vẻ không để ý lời của Lê Khổ, tiếp tục cùng Liễu Hiểu Mộng nhỏ giọng thảo luận.

“Tạ điện hạ ân chuẩn! Thần, cáo lui!” Lê Khổ cung kính khom người, chậm rãi rời khỏi khỏi đại sảnh. Chờ ca vũ náo nhiệt biến mất bên tai, Lê Khổ mới ngẩng đầu lên, hất tay áo, xoay người đánh mạnh một quyền trên cột gỗ, thu tay lại, chậm rãi đi đến Lý Dược điện. Nơi vừa bị hắn đánh, xuất hiện một vết lõm!

Lý Dược điện.

Chung Như Thủy nghe Đào Như Lý tự thuật xong, cúi đầu giữ im lặng hồi lâu. Đào Như Lý lo lắng nhìn hắn, muốn an ủi lại không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể vươn tay, nhẹ nhàng vỗ đầu vai hắn.

“Hi!” Chung Như Thủy cầm lấy tay hắn đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, cất cao giọng nói: “Sẽ không chết, đúng không! Dù sao Phong Hàn Bích rất lợi hại, y sẽ dùng nội lực gì đó nuôi cổ độc trong thân thể ta cả đời a! Không có gì phải lo lắng !” Chết cũng không có gì đáng sợ, dù thế nào đi nữa hắn cũng từng chết qua một lần mà? Hắn chỉ sợ thấy Phong Hàn Bích vì hắn khổ sở vì hắn thương tâm, cũng không nỡ rời bỏ nhóm hảo bằng hữu Đào Như Lý này. Phải dựa vào Phong Hàn Bích cũng không muốn chết, vậy hắn cứ tận tình ép y cả đời là được rồi!

“Đúng vậy, dù nội lực của điện hạ không đủ dùng, còn có ta , còn có Tiểu Thương, còn có Lê Khổ, chắc chắn chúng ta sẽ giúp ngươi bình an sống đến già.” Đào Như Lý nắm chặt tay hắn, mỉm cười nói.

“Ừ!” Chung Như Thủy nặng nề gật đầu, sau đó còn nói: “Đúng rồi, Hành Chi đâu? Ta tỉnh lại đã lâu, y còn chưa tới a? Không phải ta nằm trên giường không dậy nổi, y chạy ra ngoài buông thả chứ?”

Đào Như Lý sững sờ, cười nói: “Ngươi nghĩ cái gì, điện hạ tiến cung, hoàng thượng có chút ít chuyện cần y xử lý. Đêm nay sẽ về khuya, cho nên muốn ta ở đây chăm sóc ngươi.”

“Ta cho y cũng không dám! Dám chạy đi tìm người khác, ta sẽ khiến y thành thái giám hoàng đế đầu tiên trong lịc sử!” Chung Như Thủy nghiến răng nghiến lợi nói, vẫn không quên nhấc tay làm dộng tác “Răng rắc”.

Dáng tười cười của Đào Như Lý cứng nhắc, cười lớn nói: “Ngươi thật sự làm vậy?”

“Đương nhiên – là nói giỡn! Ngươi bị dọa.” Chung Như Thủy nghịch ngợm cười, vịn vai của hắn: “Nếu y dám phản bội ta, ta cả đời không gặp lại y, đến một nơi rất xa, đến một nơi không ai biết ta, quên dần đau xót mà bắt đầu cuộc sống mới, thú một nữ tử hiểu biết, sinh một đám tiểu hài tử, hạnh phúc mà sống!”

“Nếu như, trốn không được?” Thanh âm của Đào Như Lý có chút gấp gáp, cúi thấp đầu hỏi. Chung Như Thủy không phát hiện hắn khác thường, nghĩ nghĩ, trả lời: “Trốn không được thì bỏ chạy, chạy không được thì có đánh chết cũng không nhìn y! Nếu xui xẻo như thế, vậy xem y là người xa lạ cả đời, chưa từng biết y!”

“Có thể chứ? Tâm, sẽ không đau?” Thanh âm Đào Như Lý có chút run rẩy, Chung Như Thủy đang cố gắng trả lời, căn bản không nghe ra sự khác thường, cho rằng đêm nay Đào Như Lý muốn cùng hắn tâm sự mà thôi. “Ừ, cái này a, đương nhiên sẽ đau. Dù sao hắn là người đầu tiên ta yêu, cũng là người đầu tiên ta dùng toàn tâm toàn lực yêu. Cái này tạo thành lỗ hổng lớn trong tâm, máu tươi rơi, đau đớn không chịu nổi, nhưng vết thương sâu bao nhiêu cũng có ngày khép lại mà? Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày. Ba ngày không được thì dùng ba năm ba mươi năm, thậm chí là cả đời, một ngày nào đó không còn đau là có thể quên y. Sống một cuộc sống hạnh phúc làm y hâm mộ ghen ghét!” Trên mặt Chung Như Thủy có chút đắc ý, “Nhưng tính cách của Hành Chi, cũng chỉ có ta mới chịu được, ai sẽ yêu hắn a? Cho nên ta nói thế thôi, ngươi đừng xem là thật!”

“Đương nhiên, điện hạ yêu ngươi như vậy, y sẽ không cam lòng thương tổn ngươi......” Đào Như Lý cố gắng mỉm cười, áy náy đau lòng. Hắn tin tưởng Phong Hàn Bích như vậy, sao bọn họ có thể lừa gạt hắn. Nhiều lần, muốn cho Chung Như Thủy biết sự thực, nhìn thấy Chung Như Thủy tươi cười tràn đầy tín nhiệm, làm thế nào cũng không thể nói ra. Hắn không thể ngăn cản Phong Hàn Bích và Liễu gia kết thân, cùng với Tứ tiểu thư kia, bởi vì nếu không thành thân, khả năng bọn họ thắng Bình Vương là rất nhỏ. Hắn muốn Phong Hàn Bích lên làm hoàng đế! Hắn càng muốn báo thù! Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cơ hội đã tới, hắn không muốn từ bỏ!

Ha ha, xem, hắn là người ích kỷ cỡ nào, hắn không xứng làm bằng hữu của Chung Như Thủy...... Đào Như Lý ôm lấy Chung Như Thủy, đau lòng không chịu nổi. Thực xin lỗi, ta thề, thương tổn ngươi lúc này, tương lai, ta sẽ dùng cả đời để đền bù!

“Tiểu Đào Nhi, ngươi sao vậy? Đêm nay, ngươi thật kỳ quái a.” Chung Như Thủy không hiểu tại sao bị Đào Như Lý ôm, muốn tránh ra lại sợ hắn hiểu lầm mình chán ghét hắn, khiến hắn có chút xấu hổ.

“Không sao, chỉ muốn ôm ngươi.” Đào Như Lý buông Chung Như Thủy, cười nói: “Toàn thân xương cốt đâm vào tay, không thoải mái. Ta thấy cũng chỉ có điện hạ thích!”

“...... Tiểu Đào Nhi, ngươi thực xấu xa!”

“Ha ha ha ~~”

Lê Khổ tựa cửa nhìn sao sáng trên trời đêm, nghe tiếng cười đùa bên trong, nở nụ cười cô đơn và thê lương. Hy vọng điện hạ chỉ diễn trò trước mặt người khác mà không phải...... động tâm với Liễu Hiểu Mộng......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.