Quả Nhân Có Bệnh

Quyển 1 - Chương 21: Sơ luyện đan dược




Phong Hàn Bích ngự giá thân chinh, không đến nửa tháng, quân đội của Quỷ Tà thế như chẻ tre, liền phá ba thành trì của Lang Hiên. Lang Hiên quân tình liên tiếp báo nguy, ba ngày trước phái sứ giả đến nghị hòa. Phong Hàn Bích bảo Thương Giác Trưng và Lê Khổ đàm phán, rốt cục quân đội Quỷ Tà có thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, toàn quân tiến vào chiếm giữ Mẫn Dương thành của Lang Hiên, trên đầu thành treo quốc kỳ Quỷ Tà và quân kỳ Thương gia quân.

Ngày hôm đó, Chung Như Thủy mang thùng quần áo hướng ra bờ sông ngoài thành, Chung Tiểu Trùng lề mề đi theo.

“Tiểu Trùng, hôm nay ngươi không đứng tấn a......” Chung Như Thủy nghiêng đầu liếc Tiểu Trùng. Tiểu Trùng gật gật, “Đại bá nói, hôm nay ta không cần luyện.”

“A......” Đến bờ sông, Chung Như Thủy tìm tảng đá lớn, ngồi xuống, vén ống tay áo và ống quần, bắt đầu giặt. Tiểu Trùng xăn ống quần, chạy xuống nước cạn. Tiểu hài tử độ tuổi này, thích đùa nhất, là bùn, nước và ve sầu.

“Tiểu tử, ngươi cẩn thận a, bị cá lớn ngậm đi, lão tử ta cũng không cứu ngươi.” Chung Như Thủy giã quần áo, cũng không ngẩng đầu lên, nói.

“Ta biết bơi!” Tiểu Trùng dùng lực đạp vào nước, khiến bọt văng tung tóe, “Đại bá nói, nam hài tử không biết bơi, trưởng thành cũng không được xem là nam nhân chân chính!”

Thái dương Chung Như Thủy kéo ra, đại ca thừa dịp hắn không ở, dạy nó cái gì chứ......

“Cha! Ta mò được một con tôm! Thật lớn!” Tiểu Trùng ngạc nhiên kêu lên, Chung Như Thủy ngẩng đầu, thấy một con tôm rất lớn bị Tiểu Trùng vê trong tay.

“Oa! Đêm nay ta nấu cho ngươi ăn, nhanh, bỏ vào trong thùng.”

Tiểu Trùng đạp nước chạy tới, ai ngờ dẫm lên khối đá trơn, “Ba” một tiếng, ngã vào trong nước.

“Tiểu Trùng!” Chung Như Thủy chạy tới, túm cổ áo Tiểu Trùng, kéo nó lên, cả người Tiểu Trùng ướt đẫm, buồn bực nhìn Chung Như Thủy, tôm trong tay đã không thấy bóng dáng.

Vừa định chọc nó, Chung Như Thủy lại thấy ánh mắt ủy khuất như con chó nhỏ, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cha giúp ngươi bắt lại.”

Phong Hàn Bích tìm tới, đập vào mắt là hình ảnh hai phụ tử bổ nhào vào trong nước.

“Tiểu Trùng, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, cha thấy rồi! Ở bên tảng đá lớn đằng kia!” Chung Như Thủy vừa dặn dò Chung Tiểu Trùng, vừa khinh thủ khinh cước tới gần, nước theo động tác của hắn mà gợn sóng, không làm kinh động đến con tôm đang chạy trốn. Lúc này động tác của Chung Như Thủy rất chậm, quả thực đem chữ “Chậm” phát huy hoàn mỹ. Chung Tiểu Trùng nín thở, nhìn tay Chung Như Thủy tới gần con tôm, sau đó dùng tốc độ như chớp tóm lấy!

“Bắt được a bắt được a!” Chung Tiểu Trùng hưng phấn kêu to, Chung Như Thủy vội vàng hô: “Mau đưa thùng tới!” Chung Tiểu Trùng nhấc thùng gỗ bước qua, Chung Như Thủy ném tôm vào trong thùng: “Vừa rồi cha còn thấy mấy con, lại bắt một ít, Tiểu Trùng có thể ăn nhiều hơn !”

“Ta cũng muốn bắt, cha, ta cũng muốn!”

“Vậy ngươi cẩn thận một chút a, ngã xuống sông, ta không cứu ngươi.”

“Chết đuối cũng không cần ngươi cứu!”

“Ranh con chết tiệt!”

“Lão hài tử!”

Bọt nước văng khắp nơi, tôm cá bay ra. Chung gia phụ tử phi thường cao hứng......

Sau nửa canh giờ......

Chung Như Thủy và Chung Tiểu Trùng nhìn bốn con tôm di động trong thùng, liếc mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng cất kỹ, dẫn theo thùng quần áo và bốn con tôm, ướt đẫm trở về.

Phong Hàn Bích đứng cách đó không xa ngắm nhìn, có chút buồn cười, lại cảm thấy chua xót. Như nhi, là trượng phu của người khác, cha của hài tử kia. Không hề, thuộc về y......

Hồ Đồ nhìn xem bốn con tôm hồng hồng nằm trên mâm, thái dương kéo ra: “Các ngươi xuống sông náo loạn nửa ngày, là bắt cái này?”

“...... Không ăn thì thôi!” Chung Như Thủy thẹn quá hoá giận, gắt toàn bộ tôm vào chén của Tiểu Trùng.

Chung Như Phong vừa vặn bưng đĩa trứng gà và gà rừng nướng tới, diện vô biểu tình nói: “Còn có cá, Hồ Đồ đi lấy.” Hồ Đồ nghiêm mặt liếc Chung Như Phong, tức giận đi lấy cá.

“Cha, nhà của chúng ta có người nào chưa từng bị ngươi khi dễ không?” Chung Tiểu Trùng tức giận nói. Chung Như Thủy sững sờ, đang muốn bắt cái đầu nhỏ của nó, chợt nhớ tới cái gì, hung dữ: “Nể hôm nay là sinh thần của ngươi, lão tử không so đo!”

“Hừ!” Chung Tiểu Trùng hừ lạnh một tiếng, lấy tôm, cho một con vào trong chén Chung Như Phong, một con vào chén Hồ Đồ, sau đó, chính là không cho lão tử của nó!

“Tiểu Trùng nhi, để cha ta hảo hảo yêu thương ngươi!” Chung Như Thủy dịch sang bên cạnh, ôm đầu Tiểu Trùng, dùng sức lay, khiến tiểu hài tử kêu thảm thiết liên tục.

Hồ Đồ bưng đĩa cá trở về, đau lòng, vội vàng tiến lên gõ đầu Chung Như Thủy, “Có ngươi mới chỉnh hài tử như thế! Còn là cha ruột!”

Chung Như Thủy ôm đầu, nước mắt lòe lòe......

“Thủy Thủy.” Đào Như Lý mang một bình rượu tới, đứng trước mặt bọn họ.

“Đào thúc thúc.” Tiểu Trùng ngẩng đầu, ngọt ngào kêu một tiếng. Đào Như Lý cười híp cả mắt.

“Ngoan.” Đào Như Lý xoa đầu Tiểu Trùng, trong lòng càng thương xót.

“Tiểu Đào Nhi, tới rồi, nhanh ngồi xuống.” Chung Như Thủy nhường một vị trí, bảo Đào Như Lý ngồi xuống, tự nhiên như hai người bọn họ chưa bao giờ có khoảng cách. Hồ Đồ bĩu môi, thầm nghĩ: Dối trá! Đương nhiên, hắn chỉ Chung Như Thủy chứ không phải Đào Như Lý. Rõ ràng là chú ý chuyện trước kia muốn chết, lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau khi khóc một đêm liền tươi cười như hoa với mọi người ngoại trừ Phong Hàn Bích, khiến người ta thấy mà thương cảm!

“Tiểu Trùng, hôm nay là sinh thần của ngươi, thúc thúc không có gì hay tặng ngươi, tuy phần lễ vật này hơi keo kiệt, nhưng hy vọng ngươi không ghét bỏ.” Đào Như Lý lấy một quyển tàn thư trong ngực ra, trên bìa xanh thẫm có viết ba chữ “Đào hoa tập”. Chung Tiểu Trùng nhìn Chung Như Thủy, thấy hắn gật đầu mới nhận lấy.

“Tạ ơn thúc thúc! Đây là phần lễ vật đầu tiên Tiểu Trùng nhận được trong sáu năm qua, Tiểu Trùng sẽ thật quý trọng!” Chung Tiểu Trùng ôm sách vào lòng, chân thành nói.

Hồ Đồ nhìn rõ ràng quyển sách. Phun một ngụm trà, may mắn Chung Như Phong tay mắt lanh lẹ, xoay đầu hắn sang một bên, nếu không, cơm đêm nay không thể dùng!

“Cái này, phần lễ vật này mà cũng nói là keo kiệt?” Hồ Đồ gian nan nuốt nước miếng, có chút ghen ghét nhìn Chung Tiểu Trùng, một tiểu hài tử xấu xa cầm quyển sách này thì làm được gì chứ? Dùng để bôi nước mũi hay sát nước miếng? Quả thực phí của trời! Bản “Đào hoa tập” tổng hợp tất cả thành tựu trong y thuật, là đệ nhất thần y Đào Liền Ngọc của Quỷ Tà tự mình biên soạn, ai có được nó, muốn trở thành thiên hạ đệ nhất thần y cũng không khó!

“Quyển sách này rất quý?” Chung Như Thủy nhìn Đào Như Lý, lại nhìn Hồ Đồ, Hồ Đồ tỏ vẻ “Đừng hỏi ta, hỏi người trong cuộc ấy”, nhưng biểu tình của hắn rõ ràng đang nói: Đâu chỉ quý, quả thực là bảo vật vô giá!

Chung Như Thủy cầm sách trả lại cho Đào Như Lý, nói: “Tiểu Đào Nhi, Tiểu Trùng không thể nhận!”

Đào Như Lý tiếp nhận, cười cười, sau đó đặt vào tay Tiểu Trùng: “Đây là thúc thúc đưa cho ngươi, ngươi hãy học thật tốt, biết không?” Chung Tiểu Trùng khó xử nhìn Đào Như Lý, lại nhìn Chung Như Thủy, vẻ mặt đau khổ kêu một tiếng: “Cha......”

“Tiểu Đào Nhi, thu hồi đi, chúng ta thật sự không thể nhận.” Chung Như Thủy thở dài, có chút bất đắc dĩ nói.

“Quyển sách này, là phụ thân của ta viết, viết lại chút hiểu biết dược lý, không có gì vô giá.” Đào Như Lý giải thích, sau đó lại dùng vẻ mặt hiếu kỳ hỏi Tiểu Trùng: “Vì sao nói đây là lễ vật đầu tiên Tiểu Trùng nhận được? Sinh thần trước kia, đều không có?” Sau khi Hồ Đồ nghe, lại cả kinh, hóa ra hắn là nhi tử của Đào Liên Ngọc! Mình nên sớm nghĩ tới, Đào Như Lý là người đứng đầu thái y viện, lại họ Đào, là hậu nhân của Đào gia! Nói vậy, hắn nên gọi Đào Như Lý một tiếng, sư thúc?

“Cha nói, sinh nhật của tiểu hài tử không có gì ghê gớm, người một nhà ăn một bữa ngon là được, không cần long trọng như vậy.” Chung Tiểu Trùng ngửa đầu nói với Đào Như Lý.

“Khụ khụ, kỳ thật Tiểu Trùng nhận lấy cũng không sao, quyển sách này trong mắt người thường không đáng một đồng, nhưng trong mắt đại phu chúng lại khác.” Hồ Đồ vuốt cái mũi nói với Chung Như Thủy, ngụ ý là – để Tiểu Trùng nhận lấy, cho ta nhìn ké!

“Ách......” Rốt cục Chung Như Thủy đánh không lại ánh mắt khát vọng của Hồ Đồ và Tiểu Trùng, bất đắc dĩ gật đầu.

Hồ Đồ và Tiểu Trùng len lén chạm tay, thắng lợi!

“Thế...... Công tử.” Lúc này Lâm công công bưng một cái đĩa đi tới, mọi người quay đầu, những con tôm hồng hồng xuất hiện trước mắt.

“Lâm công công.” Chung Như Thủy đứng lên, “Có chuyện gì sao?”

“Đây là, chủ tử phân phó lão nô mang tới, thỉnh công tử nhận lấy.” Lâm công công đem đĩa tôm tới trước mặt Chung Như Thủy.

Chung Như Thủy sững sờ, nhìn đĩa tôm, không biết làm thế nào cho phải.

“Tạ chủ long ân!” Hồ Đồ lanh miệng nhanh tay, dùng khí thế sét đánh giật lấy đĩa tôm trong tay Lâm công công, cả nhà bọn họ đều thích ăn tôm, hoàng thượng đã hào phóng như vậy, hắn sẽ không khách khí!

Chung Như Thủy không nói gì, chỉ hướng Lâm công công: “Thay ta cám ơn y.”

“Công tử, kỳ thật hoàng thượng......” Lâm công công nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chung Như Thủy, thở dài: “Không có gì ...... Đây là tâm ý của lão nô đối với tiểu công tử, chúc tiểu công tử khỏe mạnh bình an.” Lâm công công lấy ra một bao lì xì, nhét vào tay Tiểu Trùng, không đợi Chung Như Thủy nói gì liền rời đi. Chung Như Thủy ngưng mắt nhìn bóng lưng gù của Lâm công công một hồi, sau đó quay đầu cười sáng lạn: “Ăn đi!”

Chung Như Thủy và Tiểu Trùng ngồi xuống, hai người nhìn nhau, sau đó hít sâu một hơi – hai phụ tử đồng thời xắn ống tay áo, nâng chiếc đũa, nhất tề hướng đĩa tôm lớn mà ra tay!

Đào Như Lý mở to mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, hai phụ tử Chung Như Thủy, dù là động tác, tốc độ hay tướng ăn, đều giống như đúc! Quả nhiên là phụ tử a......

“Chê cười......” Chung Như Phong rất bình tĩnh nói với Đào Như Lý, sau đó cũng nâng chiếc đũa, gắp tôm nhanh như chớp! Đặt vào chén Hồ Đồ, lại gắp thêm một phần, cho vào chén mình, bắt đầu ăn!

“Đại ca, trên bàn cơm không được sử dụng công phu! Ngươi lại phạm quy!” Chung Như Thủy miệng đầy thức ăn, vẫn không quên chỉ trích Chung Như Phong.

“Ừ!” Miệng Chung Tiểu Trùng quá nhiều thức ăn, không thể nói rõ, chỉ có thể ừ một tiếng và dùng ánh mắt lên án Chung Như Phong.

“Không dùng công phu chẳng lẽ bị hai phụ tử như quỷ chết đói đầu thai cướp sạch ! Đoạt ăn, ta chưa từng thắng qua!” Hồ Đồ ưu nhã lột tôm, chấm chút tương du, lại ưu nhã cho vào miệng. Có người ngoài, hắn luôn chú ý hình tượng của mình.

Chung Như Thủy và Chung Tiểu Trùng liều mạng ăn, chẳng buồn cùng hắn tranh cãi!

Đào Như Lý cười khẽ, liếc đến cổ áo đơn bạc mở rộng của Chung Tiểu Trùng, mảnh ngọc bội lộ ra, ánh mắt vi ám, rót một chén rượu, che đi tâm tình của mình.

Bữa tối như chiến tranh trôi qua, Chung Như Thủy ôm Tiểu Trùng mới uống nửa chén rượu đã say trở về phòng. Còn người khá hơn Tiểu Trùng một chút, uống một chén mới say – Hồ Đồ, ôm cổ Chung Như Phong, ồn ào muốn lên núi ngắm trăng. Chung Như Phong bị con ma men này huyên náo, không còn cách, đành mang hắn lên núi.

Đào Như Lý theo sau Chung Như Thủy, chờ hắn dàn xếp Tiểu Trùng ổn thỏa, mới nhàn nhạt nói: “Thủy Thủy, có thể cùng ta tâm sự?” Nửa tháng từ ngày gặp lại, bọn họ chưa nghiêm túc trò chuyện qua, Chung Như Thủy chỉ cười chào hỏi bọn họ, nói nhăng nói cuội vài câu, sau đó nói muốn chiếu cố hài tử, trở về phòng của mình. Rõ ràng trước kia tốt hơn, nói rằng cả đời là huynh đệ bằng hữu, hôm nay tương kiến, nhưng ngay cả bằng hữu bình thường cũng không bằng. Thương Giác Trưng nói, hắn không dám yêu cầu xa vời rằng có thể trở lại quá khứ, chỉ cầu Thủy Thủy bình an sống, đừng lại biến mất không thấy, dù là bằng hữu bình thường, hắn cũng rất thỏa mãn. Nhưng, Đào Như Lý làm không được, thật sự không làm được. Chung Như Thủy cho hắn quá nhiều, mà hắn thiếu nợ Chung Như Thủy, dùng cả đời cũng trả không hết.

Chung Như Thủy trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ gật đầu.

Ngồi trên tường thành cao cao, Đào Như Lý nhìn trời đêm lốm đa lốm đốm: “Ngươi trầm tĩnh đi nhiều, trước kia, ngươi rất cởi mở, nụ cười còn đơn thuần hơn hài tử.”

“Thật sao?” Chung Như Thủy sững sờ, “Con người sẽ lớn lên, huống chi ta đã làm cha. Trước kia một mình, khờ dại một chút ngây thơ một chút cũng không sao cả, bởi vì chỉ có hại cho mình. Nhưng bây giờ khác, ta có một gia đình, phải thành thục và kiên cường, mới có thể bảo vệ bọn họ.”

Trong lòng Đào Như Lý đau xót, nghẹn ngào nói: “Ngươi hận ta sao?”

Chung Như Thủy bật cười, lắc đầu: “Sao ta phải hận ngươi?” Quay đầu nhìn Đào Như Lý, “Cho tới giờ, ngươi chưa từng có lỗi với ta.”

Đào Như Lý nhắm mắt lại, thói quen vươn tay lấy hồ lô rượu bên hông, uống một ngụm.

“Từ khi nào ngươi lại uống rượu?” Chung Như Thủy nhíu mày nhìn hắn, “Vừa nãy ngươi đã uống rất nhiều, đừng uống!” Nói xong vươn tay muốn giật lấy.

“Đừng động ta!” Đào Như Lý đẩy hắn, cười khổ mà nói: “Không uống ta ngủ không được, lúc tỉnh táo đều bị thống khổ và áy náy tra tấn, mỗi ngày mỗi ngày đều nhớ tới chuyện hôm đó, muốn chết cũng không thể, mạng ta dùng mạng các ngươi đổi lấy, ta không thể chết được, cứ sống như vậy...... Không thể chết được, mỗi ngày sống trong tuyệt vọng, ngươi biết không? Dù say thì sao? Trong mộng lại gặp chuyện hôm đó, say tỉnh tỉnh say, bảy năm đều mơ hồ......”

Chung Như Thủy chấn động, cắn môi đoạt lấy hồ lô, sau đó cúi đầu trầm mặc. Đào Như Lý ôm cổ Chung Như Thủy, thống khổ nói: “Thủy Thủy, ta mỗi ngày đều sống trong ác mộng, mộng thấy ngươi ôm hài tử hỏi ta vì sao hoàng thượng không cần ngươi, hỏi ta tại sao y phải dùng mạng của ngươi và hài tử để đổi mạng của ta! Ngươi biết ta rất muốn đem mạng cho ngươi mà? Ngươi biết ta rất muốn người chết là ta mà?”

“Đủ rồi!” Chung Như Thủy hung ác cắt lời hắn, nhưng không đẩy hắn ra, cố gắng bình phục tâm tình: “Không phải lỗi của ngươi, cũng không phải lỗi của bất kì ai, thật sự, ai cũng không sai. Bảy năm qua ta đều sống rất tốt, Tiểu Trùng đáng yêu lại thật ngoan ngoãn, đại ca và Hồ Đồ thương ta, ta không mất đi cái gì, ngược lại, có được một gia đình, ta vô cùng cảm tạ trời xanh đối tốt với ta như thế.” Chung Như Thủy biết rõ, Đào Như Lý không nói ra thân thế của Tiểu Trùng, bảy năm trước, Đào Như Lý che giấu hết thảy, lựa chọn tự mình thống khổ bảy năm. Chung Như Thủy cảm kích hắn, đồng thời, cũng thương xót hắn.

“Thủy Thủy, chỉ cần ngươi không muốn nói ra sự thực, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật này cả đời.” Đào Như Lý nhắm mắt lại, trầm giọng nói.

“Ân.” Chung Như Thủy nhẹ gật đầu, đột nhiên cảm giác Đào Như Lý đáp lên mạch đập của hắn, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

“...... Hồ Đồ là đại phu rất giỏi, hắn chăm sóc ngươi vô cùng tốt.” Đào Như Lý buông tay ra, ngoại trừ hàn bệnh cần điều dưỡng, thân thể Chung Như Thủy không có gì đáng ngại.

“Đúng vậy, năm đó nhờ có Hồ Đồ, bằng không, chỉ dựa vào nội lực của đại ca, ta và Tiểu Trùng, thật sự không thể sống trên thế giới này ......” Chung Như Thủy nhớ lại chuyện trước kia, nở nụ cười nhàn nhạt, rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

“Thực xin lỗi...... Nếu không phải ta......” Đào Như Lý hạ mi mắt, thống khổ nói.

“Đã nói không liên quan tới ngươi, hơn nữa ta đang sống tốt cơ mà?” Chung Như Thủy vỗ vỗ lưng Đào Như Lý, “Về sau không được uống rượu, ngươi xem, nhìn ngươi đã gầy thành dạng gì? Ngươi không thấy Lê Khổ suốt ngày cau mày, vẻ mặt tràn đầy đau lòng ư? Ngươi tra tấn mình bảy năm, đồng thời cũng tra tấn hắn bảy năm!”

“Ta......” Đào Như Lý sững sờ, có chút áy náy cúi đầu xuống.

“Về sau sống tốt, coi như vì ta, cũng vì Lê Khổ và chính ngươi.” Chung Như Thủy chân thành nói.

“...... Ừm.”

Bên này hai người thẳng thắn thành khẩn nói chuyện, giải khai tâm kết. Bên kia, Chung Tiểu Trùng uống rượu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn một nửa giường trống rỗng. Sau đó đứng lên, lảo đảo đi sang phòng bên cạnh tìm đại bá, cửa vừa mở ra, không có người, đại bá không ở. Lại sang một phòng khác, không có người, Đồ thúc thúc không ở.

Chung Tiểu Trùng gãi gãi đầu, có chút thanh tỉnh, ba đại nhân nhà nó đều không thấy! Chẳng lẽ thừa dịp nó uống say trốn đi ăn tiệc lớn? Chung Tiểu Trùng xoa cằm nghĩ nghĩ, nếu là ba vi lão nhà nó, khả năng như vậy rất cao!

Chung Tiểu Trùng nhăn mặt, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, sau đó vung chân nhỏ, tức giận đi bắt người! Đáng tiếc, nó và cha nó tính tình như nhau, hậu quả của quá mức đánh giá cao bản thân chính là nó đi sai đường, đơn giản mà nói là lạc đường, hướng thẳng đến tiểu viện của Phong Hàn Bích.

“Cha!” Thanh âm non nớt của hài đồng vang khắp tiểu viện, trong phòng, Phong Hàn Bích đang xem mật báo liền sững sờ, tiểu hài tử ở đâu ra? Lập tức nhớ tới y đã bảo thị vệ và Lâm công công lui đi.

“Cha! Cha! Ngươi đi ra, ta nhìn thấy ngươi a!” Chung Tiểu Trùng chạy loạn xa trong tiểu viện, thấy phòng đang sáng đèn, vội vàng bước đến.

“Chi nha” Một tiếng, cửa mở, Chung Tiểu Trùng vừa chạy đến trước cánh cửa và Phong Hàn Bích vừa mở cửa, một người ngửa đầu, một người cúi đầu, cau mày nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.