Quá Khứ... Nó Qua Rồi!

Chương 7




“Toàn thể sinh viên năm thứ nhất chú ý, sinh viên năm thứ nhất chú ý, trước tuần sau, hãy nộp file Giáo trình khoa học cho giáo viên chủ nhiệm các lớp để đổi lấy file giáo trình mới nhất.” Loa phát thanh của nhà trường phát đi phát lại thông tin đó tới 10 phút.

“Chuyện gì vậy? Mua chưa đến một tháng, còn chưa kịp khai trương đã đổi giáo trình mới rồi?” Tiểu Triệu lười biếng nằm gục trên bàn.

“Gì thế…” Trước giờ ăn trưa Mộ Lạc Lạc bước vào lớp.

“Nghe bản tin đi, tối hôm qua cậu đi đâu vậy?” Tiểu Triệu vừa nói vừa ngước đầu lên, chăm chú nhìn Mộ Lạc Lạc, sững sờ kinh ngạc.

Tất cả nam sinh trong lớp đều nhìn về phía Mộ Lạc Lạc, thì ra mất tăm mất tích một ngày để đi thẩm mỹ viện? Không đúng, thẩm mỹ thì không thể phục hồi nhanh như vậy.

Mộ Lạc Lạc chưa bao giờ nhận được bất cứ mối quan tâm nào, bây giờ mười mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô thật sự không quen.

“Cậu trở nên xinh đẹp rồi, chúc mừng cậu nhé!” Tiểu Hồng tỏ ra bình thường nhất, bởi vì các bạn trong lớp đều không cho rằng Mộ Lạc Lạc xấu, chỉ cần cái “đầu Thành Long” đáng sợ trên đỉnh đầu của cô biến mất, cô sẽ trở thành một nữ sinh xinh xắn.

“Bọn mình động viên cậu đi cắt tóc thì cậu sống chết không chịu cắt, ui da, đây chính là sức mạnh của tình yêu.” Tiểu Trương dùng tay huýt sáo.

“Cảm ơn, hì hì…” Mộ Lạc Lạc xấu hổ, đều là nhờ lời khuyên của “chị Hàn”, cuối cùng cô có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu làm người rồi!

Loa phóng thanh không những tiếp tục phát thông tin “đổi mới lấy cũ” mà còn yêu cầu bắt buộc phải nộp đĩa cũ đúng kỳ hạn, rõ ràng là phía nhà trường bị mắc lừa, nhưng dường như lại nhận được sự quan tâm rất lớn.

Mộ Lạc Lạc hất hàm, phần mềm dạy học? Cô quên mất là đã để nó ở đâu rồi.

Tiết cuối cùng trong buổi sáng là ngữ văn, phân tích mô thức quản lý gia tộc trong Hồng lâu mộng.

Trên bục giảng, thầy giáo đang nói say sưa, còn học sinh thì bận mỗi người một việc, đây chính là tính ưu việt của học đại học, chỉ cần ở dưới lớp bạn ngồi trật tự, không ai quản việc bạn có nghe giảng hay không.

Mộ Lạc Lạc không giống các bạn. Cô vừa chăm chú nghe giảng, vừa ghi chép, bởi vì chỉ có học tốt, cô mới có thể được nghe thầy Địch gọi hai tiếng “bà xã”.

Nghĩ lại cảnh tối hôm qua khi ngã vào lòng Địch Nam, hai má Lạc Lạc bắt đầu nóng bừng, đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi, ui da.



Chuông hết giờ vừa reo, Mộ Lạc Lạc đã lao như bay ra khỏi lớp, trước đó cô đã đói tới mức hoa mắt chóng mặt.

Cô chạy ra khỏi khu giảng đường thì trông thấy Hàn Tư Viễn đứng tựa dưới gốc cây.

“Qua đây đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Mộ Lạc Lạc không muốn dừng bước nên gọi Hàn Tư Viễn cùng đi.

Hàn Tư Viễn miễn cưỡng đuổi theo, nhíu mày: “Tối qua vận động quá sức à?”

“Đúng vậy, làm em mệt muốn chết, eo mỏi lưng đau.” Mộ Lạc Lạc nghĩ tới tình cảnh bát mì, thật là buồn.

Hàn Tư Viễn dừng lại, vẻ mặt hơi sững sờ: “Em không đùa chứ?”

Mộ Lạc Lạc thấy Hàn Tư Viễn đứng im liền kéo tay anh lao về phía nhà ăn…

“Không sao, mặc dù là lần đầu tiên nhưng lần đầu còn lạ, lần thứ hai sẽ quen, em sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa!”

Hàn Tư Viễn chăm chú quan sát biểu hiện của cô, đây vốn là kết quả mà anh mong muốn, nhưng trong lòng anh lại thấy có chút nặng nề.

Tối qua anh đã đợi ở dưới lầu một tiếng đồng hồ, hi vọng cô đừng xuống, rồi lại hi vọng cô bị Địch Nam đuổi ra ngoài, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.

“Em muốn hẹn bạch mã hoàng tử đi xem phim, gần đây có giới thiệu bộ phim nào hay không?” Mộ Lạc Lạc ăn ngấu nghiến, không để ý đến những ánh mắt đố kị, không mấy thiện cảm từ xung quanh. Lạc Lạc nghĩ không trách các bạn được, bởi vì họ không biết rằng Hàn Tư Viễn là “đồng chí” với mình.

Hàn Tư Viễn rất khâm phục tính chủ động của Mộ Lạc Lạc, chuyện hẹn hò đều do cô sắp xếp.

“…”

“Lát nữa anh sẽ tra giúp em.”

“Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt! Nếu em có con, anh nhất định phải làm mẹ đỡ đầu của nó đấy!” Mộ Lạc Lạc cười khoái trá.

Hàn Tư Viễn hắng giọng một tiếng, bấy giờ mới nghĩ đến việc nói dối mình là người đồng tính.

“…”

Tư Viễn đập vào mu bàn tay, cúi đầu nghĩ ngợi, kể ra anh cũng là một tay lão luyện chốn tình trường, nhưng lại bị tiểu quỷ này áp chế, bởi vì suy nghĩ của cô quá đơn giản, tự cho mình là trung tâm, hoàn toàn không có chút dịu dàng, tinh tế mà một cô gái nên có.

“Ngày mai em mặc váy đi, nam không ra nam mà nữ cũng chẳng ra nữ.” Tư Viễn cho rằng vấn đề chính là ở cách ăn mặc.

“Vậy ư?... Em không có.” Cô xúc một thìa cơm to đưa vào miệng.

“Em đừng có nói với anh là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ mặc váy đấy?”

Mộ Lạc Lạc lắc lắc đầu, trước tám tuổi cô đã từng mặc, nhưng từ sau khi học tiểu học, ngoại trừ tham gia diễn xuất ở trường ra, bố mẹ cấm cô mặc váy ra đường. Lí do: ngoài đường chỗ nào cũng toàn là lưu manh.

“Ngày mai anh đưa em đi sắm đồ.” Lời nói của Hàn Tư Viễn chắc như đinh đóng cột.

“Không được, không được, mai là cuối tuần mà, em định mời bạch mã đi xem phim.” Mộ Lạc Lạc nhún vai, vẫn không biết liệu thầy Địch có rỗi hay không.

Vừa nghe thấy câu này, Hàn Tư Viễn ném đôi đũa ra xa:

“Bộ dạng em thế này mà vẫn muốn đi hẹn hò ư?”

Mộ Lạc Lạc liếc nhìn chiếc quần yếm rộng thùng thình của mình, sự tự tin cô vừa mới vực lại bị vỡ vụn.

“Có phải em không có tí ti khiếu thẩm mỹ nào phải không?”

“Xin em đừng sỉ nhục mấy từ khiếu thẩm mỹ.” Hàn Tư Viễn trả lời, mặt không biểu lộ cảm xúc.

Mộ Lạc Lạc gãi đầu gãi tai, cô luôn cho rằng mình đang ở đỉnh của trào lưu, nhưng đã bỏ qua mất tuổi tác.

“Nhưng em không có tiền…”

“Anh sẽ trả, nhưng em phải lấy thân thể ra để trả nợ đấy…” Hàn Tư Viễn cười lớn.

Mộ Lạc Lạc gật đầu: “Được! Cái mà em có là dũng khí, chỉ cần không bắt em phải nấu cơm giặt quần áo thì dù có dời núi cũng được!”

Cô ấy không hề ngốc, là do anh đã đánh giá thấp đối phương.

Thế là trong trạng thái rất hoàn hảo, hai người đi đến thống nhất, nếu ngày mai bạch mã không rảnh thì họ sẽ cùng đi dạo.

***

Sau bữa cơm, Mộ Lạc Lạc lấy lại dũng khí, gửi cho thầy Địch một tin nhắn, thăm dò xem ngày mai anh có thời gian để gặp nhau không.

Địch Nam nhìn chăm chú vào tin nhắn ấy một hồi lâu, cuối cùng trả lời: Tối mai tôi có hẹn.

Anh gấp máy lại, day day thái dương. Anh nên làm cho tốt vụ hôn nhân hợp đồng này, nhưng lại phát hiện ra mình đã quen với việc ở một mình, còn vợ của anh lại quá hoạt bát.

Mộ Lạc Lạc cong môi thất vọng, rõ ràng là từ chối không muốn gặp, hạnh phúc mới cưới ở đâu chứ? Haiz!

Nhưng ngay lập tức cô lại đứng dậy từ trong bi ai, không nản lòng, cô gửi tiếp một tin nhắn (nhưng nội dung không thành thực lắm): Em giúp anh dọn dẹp, phơi chăn nhé? Việc giặt giũ em rất thạo.

Địch Nam: Không cần, tôi đã gọi người giúp việc theo giờ rồi.

Mộ Lạc Lạc: Vậy anh có cần em đốc thúc người giúp việc không?

Địch Nam cười không biết phải làm sao với cô: Thứ Hai có bài kiểm tra, em chuẩn bị đến đâu rồi?

Mộ Lạc Lạc:…

Vấn đề này quá khó rồi, cô thật sự không biết phải trả lời thế nào, đành ném chiếc điện thoại qua một bên. Đến khi nào thì thầy Địch mới thích mình đây? Haiz, cô lại càng không biết liệu mình có dày mặt chờ tới ngày đó hay không.

Thầy Địch ngồi trong phòng làm việc, ngón tay trỏ gõ lên mặt bàn, nghĩ đến vẻ thất vọng của Mộ Lạc Lạc liền quyết định gặp cô. Nhưng đúng lúc anh mở di động thì chuông điện thoại bàn reo. Anh nghĩ rằng đó là Mộ Lạc Lạc gọi đến, tiện tay nhấc điện thoại.

“Được rồi, ngày mai gặp.”

“Tiểu Nam? Anh đang nói chuyện với ai vậy?” Phương Dung hỏi, giọng nghi hoặc.

Địch Nam hơi nhếch mép, giọng nói chuyển sang lạnh lùng:

“Có việc gì không?”

“Cũng không có việc gì cả, chỉ là bỗng dưng thấy nhớ anh thôi…”

“Cô Phương, tôi cho rằng nội dung trò chuyện kiểu này không nên xuất hiện giữa chúng ta.” Địch Nam nói nghiêm túc.

“Được rồi, được rồi, không nói đến chuyện tình cảm nữa, em có việc cần nhờ anh, chỉ anh mới có thể làm được, dù thế nào anh cũng đừng từ chối em.”

“Cô nói đi!”

“Bố em đang nằm viện, chờ phẫu thuật tim, ông muốn gặp anh trước lúc làm phẫu thuật, vì em vẫn chưa nói cho ông biết chuyện chúng ta đã chia tay. Huống hồ bây giờ bố em không chịu nổi kích động, xin anh hãy giúp em, Tiểu Nam…”

Địch Nam trầm tư một lát, nói thực thì bố Phương Dung luôn đối xử với anh rất tốt, ông đã cho anh biết đến sự ấm áp của tình cha, anh không nỡ nhẫn tâm với ông…

“Chỉ duy nhất lần này thôi đấy.”

Phương Dung rất mừng, nói cho anh địa chỉ bệnh viện và thời gian gặp mặt ngày mai, mặc dù cách này rất bất hiếu, nhưng bố bị bệnh là cái cớ duy nhất để hẹn gặp được Địch Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.