Quá Khứ... Nó Qua Rồi!

Chương 42




Hôm sau.

Mộ Lạc Lạc vì quá phấn khích, cả đêm không ngủ, sáng sớm đã đến công ty làm việc.

Khi cô vui vẻ chạy đến trước cửa phòng chủ tịch, Tống Nhụy ngăn cô lại.

“Cô Mộ, Chủ tịch đang họp, đã chỉ thị cho tôi đưa cô lên nhậm chức ở bộ phận thiết kế.” Tống Nhụy bình thản nói.

Mộ Lạc Lạc nhìn đồng hồ, công ty đến chín giờ ba mươi mới rập thẻ, bây giờ mới có tám giờ.

“Được, phiền chị Tống, hi…” Mộ Lạc Lạc không thể ngăn nổi sự vui sướng trong lòng, vừa nói vừa cười.

“Xem ra tâm trạng của em rất tốt.” Tống Nhụy cười, nhưng dường như tâm trạng ông chủ có chút vấn đề. Năm giờ sáng cô đã nhận được điện thoại của Địch Nam, sắp xếp cuộc họp gấp với các giám đốc, từ sáu giờ sáng đến bây giờ, cuộc họp đã diễn ra ba tiếng đồng hồ.

Vào thang máy, điện thoại của cô vang lên tiếng tin nhắn, vì khi cô mở máy, đồng thời cũng đăng nhập QQ, các bạn ở bên Mỹ cũng không quên hỏi thăm cô.

“À, chị Tống, chị cũng quen dùng QQ trên điện thoại phải không?” Mộ Lạc Lạc vừa trả lời tin nhắn vừa hỏi.

Tống Nhụy nói: “Trong máy của chị không có cài phần mềm này.”

Mộ Lạc Lạc ngây người: “Thế không đúng, có mấy lần cùng nói chuyện, em nhìn bên đó đều là trả lời từ điện thoại”

Tống Nhụy nghĩ một lát, đột nhiên bật cười: “Từ sau khi em ra nước ngoài, người khác đã mượn số QQ của chị, em nên biết người đó là ai.”

“?!”… Mộ Lạc Lạc mở to mắt, nói vậy, những chiếc thiệp chúc mừng và nội dung nói chuyện, đều là do Địch Nam gửi?

Rất nhanh, Mộ Lạc Lạc ôm lấy vai Tống Nhụy lay lay, khóe mắt thấy cay cay, không còn nghi ngờ gì nữa.

Tống Nhụy hiểu rõ tâm trạng của cô, cô bất chấp sự “nguy hiểm đến tính mạng” vừa nói ra sự thật, không phải vì Mộ Lạc Lạc, mà vì ông chủ của cô, một người đàn ông tinh tế và biết giữ chừng mực để mở lòng, có lẽ đến bản thân anh ta cũng không biết.

“Làm thế nào bây giờ, em còn mắng anh ấy là vô tình vô nghĩa, tại sao anh ấy không nói với em… hừm hừm…” Mộ Lạc Lạc lúc này chỉ muốn ôm lấy Địch Nam dõng dạc nói với anh, cô rất yêu anh.

Tống Nhụy đứng sau lưng cô. Lúc thang máy dừng lại ở bộ phận thiết kế, cô lại đóng cửa thang máy, quay lại tầng đỉnh.

Tống Nhụy đưa Mộ Lạc Lạc về phòng làm việc của mình, từ ngăn kéo cuối cùng rút ra một tập hóa đơn, đây là những chi phí trong hai năm Mộ Lạc Lạc đã dùng khi ra nước ngoài, mỗi tờ đều là do chính tay Địch Nam kí.

Mộ Lạc Lạc xem tập hóa đơn, nhỏ là cuốn tự điển, lớn là những thiết bị trưng bày trong phòng, lúc cô cho rằng nhà trường cung cấp miễn phí ăn trưa, thậm chí là mang lên phòng, mới biết những món ăn Trung Quốc không có trong học phí.

“Cô Mộ, tôi luôn nhắc cô, tôi chỉ là làm theo sự căn dặn của ông chủ, cô lại không ngừng cảm ơn tôi, thực sự người quan tâm cô không phải là tôi.” Tống Nhụy lấy một cốc cà phê đưa cho Mộ Lạc Lạc, mới phát hiện ra tay cô đang run lên.

Tống Nhụy rút ra một trang báo đưa cho cô:

“Người đàn ông đó, dù gặp phiền phức, dù phải chịu trách nhiệm cho người khác, cũng nguyện gánh chịu sự cô đơn và hiểu lầm, chỉ hi vọng đối phương sống nhẹ nhõm hơn mình.” Nói xong, từ trong ngăn kéo rút ra một hộp trang sức bằng nhung, nói: “Một năm trước, vào ngày sinh nhật của cô, người đàn ông đó đã đến phòng thăm cô, nhưng vì một số nguyên do, chiếc nhẫn không thế đến tay cô. Tôi cũng vừa mới nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh này, Chu Bội Doanh gửi đến cô mười hai lời xin lỗi.”

Mộ Lạc Lạc khịt khịt mũi, cẩn thận mở hộp nhẫn, những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, lặng lẽ như những tiếng thở dài.

Lúc chồng cô vượt sông vượt núi đến chúc mừng sinh nhật cô, cô lại ngồi trong phòng ngủ, nói về chuyện li hôn với người đàn ông khác. Anh nghe thấy rồi hiểu lầm, hiểu lầm đến nỗi không biết đúng sai. Cô làm sao có thể quên được những biểu hiện cay độc như thế của chồng cô, nếu anh ấy có thể lớn tiếng nói “anh yêu em” thì đã không giấu tình cảm của mình đến hai năm như vậy. Thậm chí đến phút cuối cùng đến tiễn cô tại sân bay, lúc anh biết cô không nhận được tin nhắn, có thể nói ra chứ…

Chồng à, anh đúng thật là một tiểu yêu tinh làm người ra trách móc.



Tống Nhụy thấy cô rưng rưng nước mắt, bèn quay người lau nước mắt cho cô, rồi nói: “Lấy một người đàn ông nội tâm nhưng tinh tế, không biết may mắn hay là không may mắn đây.”

“Là may mắn, rất may mắn…” Mộ Lạc Lạc lấy chiếc nhẫn từ chiếc hộp ra, chầm chậm đưa vào ngón áp út, vòng nhẫn rất vừa, rất nhanh một cảnh vụt lên trong đầu cô – nhớ lại phút giây cô và Địch Nam chia tay ở sân bay, Địch Nam cũng đã dùng tay vòng qua ngón áp út của cô. Mặc dù chỉ có một giây, nhưng anh đã nhớ số đo vòng tay của cô sao?

“Đẹp không?” Mộ Lạc Lạc giơ tay ra, cô thừa nhận mình đang tràn đầy hạnh phúc, muốn nói với tất cả mọi người cô rất hạnh phúc.

Tống Nhụy bật cười, trong lòng chợt cảm thấy buồn, bất luận cô cố gắng thế nào, người đàn ông đó cũng không bao giờ để ý đến cô, tình yêu rốt cuộc là đắng hay ngọt, rốt cuộc là cho đi hay nhận lại, ai lại đi kiểm tra việc so sánh đó.

Mộ Lạc Lạc dường như thấy sự u sầu trong đôi mắt của Tống Nhụy, cô cầm tay chị: “Em sẽ cố gắng thành một người vợ tốt, sẽ khiến chồng của em không còn lo âu, sầu não nữa. Trả lại cho chị một ông chủ hoạt bát, vui vẻ.”

Tống Nhụy ngước mắt nhìn lên, hai người nhìn nhau cười.



Nhưng, Mộ Lạc Lạc đợi bên ngoài cửa phòng họp, đợi đến trưa, cơm được đưa vào bên trong, cuộc họp vẫn tiếp tục.

“Tôi nghe nói, cuộc họp có thể kéo dài đến đêm. Tôi đưa cô đến bộ phận thiết kế trước nhé?” Tống Nhụy bước lên trước.

Mộ Lạc Lạc bặm môi, rầu rĩ đồng ý.

Bộ phận thiết kế của tập đoàn Thác Nhuệ chủ yếu phụ trách thiết kế mặt ngoài phần mềm và sản phầm thiết bị ngoại vi của trò chơi trực tuyến.

Tống Nhụy giới thiệu Mộ Lạc Lạc với những đồng nghiệp mới, các đồng nghiệp rất nhiệt tình, sinh viên Harvard hiển nhiên đi tới đâu đều có sức hút đến đó.

Phó tổ trưởng Triệu nhìn xung quanh, thấy đồng nghiệp đang bận, thầm đặt tay lên vai Mộ Lạc Lạc: “Nói cho tôi biết, ông chủ tốn bao nhiêu tiền để mời cô? Lương chắc không thấp?”

“…” Mộ Lạc Lạc đau khổ chớp mắt, báo cáo phó tổ trưởng, hai nghìn nhân dân tệ.

Phó tổ trưởng Triệu thấy khuôn mặt cô ủ rũ, cũng không hỏi thêm nữa, cười nói: “Thôi đi, thôi đi, tôi đã quá tò mò rồi.” Anh ta ho khan một tiếng, vui vẻ nói: “Chào mừng cô Mộ đến với tập đoàn Thác Nhuệ, hôm nay tôi mời các đồng nghiệp cùng đi hát karaoke!”

Mộ Lạc Lạc vốn định từ chối, đồng nghiệp quá hào hứng, tung hô tán thưởng cổ vũ phó tổ trưởng Triệu.

“…” Mộ Lạc Lạc không muốn đi, chỉ muốn ôm chồng yêu của mình.

***

Hết giờ làm việc, Mộ Lạc Lạc gọi điện thoại cho Tống Nhụy, xin cô ấy chuyển lời tới Địch Nam – chỉ cần cuộc họp kết thúc, cô sẽ lập tức xuất hiện trước mặt anh.

Tống Nhụy nhân dịp cuộc họp nghỉ giải lao, đã báo cáo thông tin đó cho Địch Nam.

Cuộc họp kéo dài mười mấy tiếng khiến Địch Nam cảm thấy mệt mỏi, nhưng nhất định trong khoảng thời gian ngắn này, anh phải hoạch định hết tất cả các hạng mục công việc trong một năm, anh không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không thể để cho đầu óc mình nghỉ ngơi.

Địch Nam xoa xoa thái dương: “Cô ấy về nhà rồi sao?”

Tống Nhụy trả lời: “Chưa, phó tổ trưởng mời các đồng nghiệp cũ mới đi hát karaoke, cô Mộ rất khó xử, muốn về.”

Địch Nam nghe xong, lấy lại tinh thần tiếp tục cuộc họp, lúc này anh mới phát hiện ra, giám đốc các bộ phận mất đi một người, lượng công việc của Triệu Phụ Hà áp lực đến nỗi tất cả mọi người cũng không thở nổi.

Anh mệt mỏi nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, về nhà nghỉ trước đi thôi, chín giờ ngày mai tiếp tục.” Nói xong, anh đẩy cửa ra khỏi phòng họp, dáng vẻ uể oải, mệt mỏi.

“Ông chủ muốn ra nước ngoài sao? Những vấn đề bàn bạc vốn là kế hoạch của nửa năm tới.” Giám đốc bộ phận R&D khẽ thì thầm.

“Ai biết, bên trên nói thế nào, bên dưới làm thế, trái lại ông chủ hứa ngày nghỉ lương tăng 300%, không thể thiếu.” Giám đốc bộ phận PR khẽ vuốt mái tóc dài thu dọn hồ sơ.



Tống Nhụy đúng lúc ở trong phóng trà nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của các giám đốc, trong lòng không giấu nổi kinh ngạc, ông chủ chuẩn bị rời khỏi công ty sao?!

***

Cùng lúc đó, trong phòng hát, các đồng nghiệp tận tình hát, ầm ĩ đến nỗi màng nhĩ Mộ Lạc Lạc muốn nổ tung.

Mặc dù điện thoại đã điều chỉnh sang chế độ rung, nhưng cô vẫn không yên tâm, cuối cùng đặt điện thoại vào lòng bàn tay, chốc chốc lại gọi điện vào máy của Địch Nam, nhưng chỉ thấy điện thoại chuyển đến hòm thư… chồng ơi nghe điện thoại đi, đã mười giờ rồi, tại sao anh vẫn họp? Cho dù anh đặt công việc lên hàng đầu, em hàng thứ hai, bản thân mình cũng không quan tâm? Hừm hừm.

Mộ Lạc Lạc không biết đột nhiên mình nghĩ gì, chớp mắt nhìn người đẹp bốn xung quanh. Ồ! Từ ngày hôm nay, cô phải giống như con sư tử mẹ bảo vệ lãnh thổ của mình, bất kể ai cũng đừng hòng chiếm lấy chống cô!

Hừm… hừm…

Nhưng, “chí hướng to lớn” của Mộ Lạc Lạc cuối cùng cũng không có cách nào thực hiện.

Vì, liên tiếp hai tuần không thấy bóng dáng Địch Nam đâu, trong một đêm, công việc của bộ phận thiết kế nhiều như núi, Mộ Lạc Lạc vừa nhậm chức đã bận không mở mắt ra được. Cô vẫn dành ra một chút thời gian đi đi lại lại trước cửa văn phòng làm việc của Chủ tịch, nhưng thường đợi đến canh ba nửa đêm anh cũng không đến, càng khoa trương hơn là việc anh từ chối tiếp khách, vợ cũng không được. Do đó tạo nên vòng tuần hoàn tồi tệ, cô ngủ say, anh về nhà, cô đi làm, anh đi họp, cô đợi trước cửa phòng làm việc, cả đêm anh ở lại làm việc trong văn phòng.

Nhưng, cô thường đợi đến lúc ngủ say, mỗi lần tỉnh dậy, trên người đều được khoác một chiếc áo gió nam.

Mộ Lạc Lạc không thể giải thích được, anh thấy cô ngủ trên ghế sofa, tại sao không gọi cô dậy cùng về nhà?

Dần dần, cô cũng cảm nhận được, lẽ nào Địch Nam cố ý tránh mặt mình sao?

Mộ Lạc Lạc đột nhiên đứng phắt dậy, không được! Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, bất luận anh ấy đang làm gì, nhất định cô phải có được đáp án!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.