Quá Khứ... Nó Qua Rồi!

Chương 41




Mặc dù Địch Nam và Hàn Tư Viễn đã bốn, năm năm không gặp, nhưng những thông tin về nhau luôn luôn được cập nhật.

“Có chuyện gì sao?” Địch Nam nhận ra “thành ý” của anh.

Hàn Tư Viễn đẩy cửa văn phòng, tức giận nhìn gương mặt bình thản của Địch Nam.

“Không yêu cô ấy hãy tha cho cô ấy, anh không thương thì để tôi thương!”

Hai tay Địch Nam vẫn để lên bàn, lạnh lùng hỏi: “Cậu có quyền gì dám ra lệnh cho tôi?”

Rất nhanh, Hàn Tư Viễn nắm chặt cổ áo của Địch Nam, trong mắt đầy hận thù: “Từ sau khi Mộ Lạc Lạc lấy anh, nước mắt còn nhiều hơn nụ cười, anh nhẫn tâm nhìn cô ấy trách móc mình, hết lần này lại lần khác vì anh mà sầu não, đau khổ?!”

Địch Nam lôi tay anh ta ra rất mạnh, nghiêm túc nói: “Bất cứ người nào cũng có thể kêu khổ cho cô ấy, duy nhất chỉ có cậu là không được.”

Hàn Tư Viễn thay đổi sắc mặt, dương dương tự đắc nói: “Anh biết rõ tôi yêu Mộ Lạc Lạc, anh lại bóp chặt cô ấy không buông tay, anh đang trả thù tôi? Vì tôi đã hủy hoại tình cảm của anh và Phương Dung, anh quyết định đã thắng?! Tôi nói cho anh biết, anh thành công rồi!”

Địch Nam ngây người, bình tĩnh nói: “Tùy cậu nghĩ.”

Nói xong, anh nhìn đồng hồ, cầm tập tài liệu ra khỏi phòng làm việc.

Hàn Tư Viễn bước rất nhanh ngăn Địch Nam lại, anh nắm chặt tay, trong mắt đầy sự phẫn nộ, không có sức nhưng kiên quyết nói…

“Anh… hãy tha cho Lạc Lạc, coi như em cầu xin anh…”

Địch Nam nhìn Hàn Tư Viễn, nếu như không nghe nhầm, cậu ta đích thực đang cầu xin mình, đang thỏa hiệp.

“Em biết mình không có tư cách nào để cầu xin anh, nhưng em yêu Lạc Lạc, thực lòng yêu cô ấy, em không thể nhìn cô ấy bị hành hạ giống như một thứ đồ chơi, chỉ cần anh đồng ý buông tay, việc đầu tiên em có thể làm… đó là quỳ xuống xin lỗi anh.” Hàn Tư Viễn thực sự không còn cách nào nữa, vì Mộ Lạc Lạc, lòng tự tôn của mình cũng có thể vứt bỏ.

Địch Nam ngây người nhìn Hàn Tư Viễn, trong ánh mắt cậu đầy tia máu, đầy sự chân thành, một người nam nhi tình nguyện vì một người con gái mà quỳ xuống, ai dám nói anh ta là không thật lòng.

Tự hỏi lòng mình, anh có thể vì Mộ Lạc Lạc mà làm thế này không?

Hàn Tư Viễn than một hơi, thẫn thờ lau khóe mắt: “Em hận anh quá ưu tú, hận anh đã cướp mất người bố yêu quý, hận anh đã làm mẹ em tức chết, hận anh không bao giờ truy cứu tới cùng những việc em đang tâm gây ra, hận thái độ dịu dàng ôn hòa, điềm tĩnh của anh, càng hận anh là tất cả của Lạc Lạc. Em hận anh bao nhiêu… càng đố kị với anh bấy nhiêu…”

Nhiều năm trôi qua, rốt cuộc Hàn Tư Viễn cũng đã chịu hạ mình nói rõ lòng mình, việc gì anh cũng không để ý, chỉ cần Mộ Lạc Lạc.

Anh yêu người con gái đó điên cuồng, không có cách nào khống chế được tình cảm, không có cách nào thoát khỏi lời nguyền tình yêu.

Địch Nam đứng trầm ngâm rất lâu, Hàn Tư Viễn vốn không biết, chính là vì đã coi cậu ta là người thân, anh mới không truy xét đến cùng tất cả những hành động mà cậu làm, hơn nữa nó có phạm vào tội kinh thiên động địa, anh cũng tự nhủ, Hàn Tư Viễn là em trai, mình là người một nhà.

Nhớ đến chuyện Hàn Tư Viễn và Mộ Lạc Lạc gặp cướp ở ngân hàng, trước bọn người xấu hung tàn, anh cam tâm tình nguyện dùng thân mình để đổi lấy tính mạng bọn họ, lúc anh ghi âm lời nói đưa cho viên cảnh sát vẫn một mực nói họ là “người nhà”, cho dù xảy ra việc ngoài ý muốn cũng là cam tâm tình nguyện, không liên quan gì đến phía cảnh sát.

Hàn Tư Viễn càng không hiểu, anh không về nhà, một phần nguyên nhân chính là vì Hàn Tư Viễn, anh vì tình cảm anh em này mà đã chọn cách rời xa.

Còn hôm nay, liệu anh có chọn cách bỏ đi không?

Anh đối diện với lời khẩn cầu vô lí nhưng đầy chân thành, có thể nói “không” sao?

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Địch Nam trầm ngâm, đã nuốt trọn không khí tức bực ấy, trước khi bước ra ngoài phòng làm việc đã lưu lại một lời hứa…

“Cho anh một tháng để giải quyết hết việc công ty, sau đó, anh sẽ đi.”

Hàn Tư Viễn ngây người, nhìn bóng Địch Nam dần dần khuất xa… anh dương dương tự đắc nhếch môi. Anh, cảm ơn.



Địch Nam bước vội, bóng dáng dần khuất nơi góc hành lang, dần dần, dần dần, anh bước chậm dần, thắt lại cà vạt, thái độ ung dung, ai cũng từng hỏi anh có yêu Mộ Lạc Lạc không, Mộ Lạc Lạc có phải là niềm vui duy nhất của anh, anh từng quan tâm chưa…

Vợ ơi, đây là lần cuối cùng anh làm tổn thương em, xin em, đừng tha lỗi cho anh.

***

Mười giờ đêm, trong nhà họ Hàn.

Hàn Kiến Quốc, Hàn Tư Viễn và Mộ Lạc Lạc đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn bày rất nhiều món ăn, nhưng cuối cùng cũng không thấy bóng dáng của Địch Nam.

Hàn Tư Viễn thầm than một tiếng: “Đừng đợi nữa, ăn cơm đi!”

“Bố đừng giận, hay con gọi lại cho anh ấy lần nữa?” Mộ Lạc Lạc cũng không ngờ Địch Nam lại tuyệt tình như vậy, nỡ để cô một mình ở nhà họ Hàn.

Hàn Tư Viễn lại như người không có chuyện gì làm, gắp miếng cá bỏ vào bát Mộ Lạc Lạc: “Ăn cơm thôi, anh ấy có thể bận không để ý đến thời gian. Lát nữa anh sẽ đưa em về.”

Mộ Lạc Lạc gật đầu, cười híp mắt nhìn Hàn Tư Viễn. Hàn Tư Viễn bỏ đi một tiếng sau đã về biệt thự, cũng không nhắc đến trận cãi nhau, tiếp tục tự nở một nụ cười với bản thân. Đương nhiên, đây là kết quả Mộ Lạc Lạc chưa từng ngờ đến nhưng lại hi vọng nhất.

Ăn cơm xong.

Hàn Tư Viễn lái xe đưa Mộ Lạc Lạc về chung cư, trên đường đi, Hàn Tư Viễn im lặng, Mộ Lạc Lạc thầm nghĩ, đoán xem Địch Nam bây giờ đang làm gì, có lẽ đang đợi cô về nhà chăng, hừm hừm, xấu hổ.

Đến cửa chung cư, Mộ Lạc Lạc vui vẻ xuống xe, nhưng mới bước vài bước, Hàn Tư Viễn nhảy ra khỏi xe đuổi theo cô.

“Lạc Lạc… hay là để anh đưa em lên?” Anh trầm ngâm hỏi.

Vì câu trả lời đã hiện ngay trên mặt Mộ Lạc Lạc, mong đợi và mừng vui.

Mộ Lạc Lạc cười lắc đầu: “Hàn Tư Viễn, chúng ta vẫn là bạn chứ?”

“Đương nhiên…”

“Anh có đồng ý cả đời này là bạn của em không?”

“Ừm… chỉ có em có thể thay đổi mối quan hệ của chúng ta.”

Mộ Lạc Lạc nhận được câu trả lời hài lòng, cười ha ha gật đầu, sau đó trịnh trọng nói: “Có câu này của anh em yên tâm rồi, em thực sự rất sợ anh không để ý đến em nữa, lúc anh lái xe bỏ đi, em cũng đã nghĩ, nếu anh thực sự không để ý đến em nữa, em cũng sẽ rất buồn…”

“So với việc mất đi Địch Nam thì thế nào?...”

Mộ Lạc Lạc sầu não cúi đầu xuống, nghĩ rất lâu, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên không phải là một loại cảm giác khó chịu, nhưng đều là nỗi đau giày xé con tim, em chỉ có thể khóc hết nước mắt thôi… em không đùa đâu, anh cũng là người bạn tốt nhất đời này của em, em rất sợ mất anh.”

Hàn Tư Viễn nhìn Mộ Lạc Lạc, nụ cười của cô dịu dàng, ngọt ngào như thế, anh tin mỗi câu nói của cô đều là thật lòng, trong lòng anh cũng thấy buồn, anh là người đàn ông đầy tự tôn, tại sao phải vì cô mà chịu sự dằn vặt. Tình cảm không thể kìm giữ, Hàn Tư Viễn ôm cô vào lòng, run run, giọng nói cũng có chút run run, khó chịu khẽ nói: “Lạc Lạc, xin lỗi…”

Mộ Lạc Lạc nghi ngờ chớp mắt, cho rằng Hàn Tư Viễn vì chuyện cãi nhau với cô ban chiều mà xin lỗi, cô vỗ lưng anh: “Người xin lỗi phải là em, để anh đợi lâu như vậy, em lại chạy tới bên Địch Nam, anh giận như vậy là bình thường, anh không đánh em một trận em liền cười trộm, hừm hừm…”

Hàn Tư Viễn không nói gì, lúc chỉ trích Địch Nam làm tổn thương Mộ Lạc Lạc, anh cũng đã làm một việc như vậy.

Mộ Lạc Lạc trong lòng vui vẻ, nhảy chân sáo ra khỏi cầu thang máy, ở tầng này có người đàn ông mà cô luôn luôn nghĩ về, mặc dù không biết Địch Nam đã về nhà chưa, nhưng cô vẫn hào hứng đi về.

Cô đứng trước cửa phòng rút gương trang điểm, chỉnh lại mái tóc, tô thêm son, đợi trang điểm xong, mới thận trọng bấm chuông cửa…

Nhưng, không có người ra mở cửa.

Cô cho rằng Địch Nam đang tắm, nhẫn nại đứng ngoài cửa chờ, haiz, cô là người vợ đáng thương nhất, đã thế lại không có chìa khóa.

Từng phút từng phút trôi qua, Mộ Lạc Lạc nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng.

Do đó cô lại ấn chuông, tiếp tục đợi.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Mộ Lạc Lạc cũng không chịu được nữa, đập cửa ầm ầm.

“Chồng ơi, anh có ở trong đó không, em đứng ngoài một tiếng rồi này!”

Trong phòng.

Địch Nam ngồi ở phòng bên cạnh, hai tay bịt tai, thu lu ngồi trong góc nhà, im lặng như chết.

Cho tới khi bước chân giận dữ kia dần biến mất, anh mới đau khổ buông tay xuống…

Anh không biết nên dùng cách nào để làm tổn thương vợ mình, quá nhẹ, cô sẽ không bị đau lòng; quá tàn nhẫn cô ấy sẽ rất đau lòng. Cô đau khổ, trái tim anh cũng sẽ chảy máu.

Mộ Lạc Lạc mặc dù bỏ đi, nhưng lòng vẫn không hết hi vọng, cô đi đi lại lại trước cổng khu chung cư, nhón gót chân nhìn lên, trong phòng rõ ràng sáng đèn, có phải ngủ quên rồi không?

Ừm! Chắc chắn là như vậy, theo phản xạ, cô rút chiếc điện thoại trong túi xách, lật đi lật lại tìm mới nhớ ra cô không có điện thoại.

Đằng nào cũng không có việc gì, chi bằng về nhà một chuyến lấy điện thoại?

Nghĩ tới điều này, Mộ Lạc Lạc đón taxi, vui vẻ bước lên.



Cô ngồi bên giường, khi mở điện thoại ra, Mộ Lạc Lạc kinh ngạc.

Những tiếng tin nhắn tít tít reo lên liên hồi.

Cuộc gọi nhỡ: 78 cuộc.

Tin nhắn: 8 tin.

Cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao ngày hôm đó điện thoại hết pin, cũng biết lúc sáng tại sao anh tức giận, vì 78 cuộc gọi nhỡ đều là số điện thoại của Địch Nam.

Mộ Lạc Lạc bặm môi, được rồi, được rồi, trách sai anh rồi, nên sớm sạc pin!

Lúc tâm trạng cô hồi hộp mở đọc tin nhắn, nước mắt không biết từ đâu trào ra…

Tin nhắn thứ nhất (3 giờ 5 phút sáng): Lạc Lạc, em ở đâu vậy? Thấy tin nhắn này lập tức gọi điện lại cho anh.

Tin nhắn thứ hai (3 giờ 39 phút sáng): Lạc Lạc, anh rất lo cho em, mau trả lời điện thoại đi.

Tin nhắn thứ ba (4 giờ 16 phút sáng): Lạc Lạc, em đang giận anh sao? Được rồi, anh thừa nhận, lúc đó anh không nhìn bồn hoa, mà là nhìn em. Trả lời điện thoại được không?

Tin nhắn thứ tư (4 giờ 43 phút sáng): Lạc Lạc, thực sự anh rất lo, chỉ sợ em gặp nguy hiểm, thế này đi, em chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được, ít nhất anh cũng biết em bình an vô sự, có được không?

Tin nhắn thứ năm (4 giờ 49 phút sáng): Anh đang tìm em, tìm em sắp phát khùng như thằng điên rồi, em muốn làm anh lo đến chết sao?

Tin nhắn thứ sáu (5 giờ 02 phút sáng): Nếu như em nhất quyết không nghe điện thoại, anh sẽ cứ gọi như thế, đáng lẽ anh nên lắp thiết bị định vị vào điện thoại của em.

……

……

Tin nhắn thứ bảy (5 giờ 21 phút sáng): Vợ ơi, chồng của vợ rất lo, mau trả lời điện thoại đi…

Tin nhắn thứ tám (5 giờ 28 phút sáng): Vợ à, anh biết em không muốn ra nước ngoài, thực sự, anh cũng không muốn em đi… em đã từng hỏi anh, có yêu em không, có thể yêu em nhiều không… bây giờ anh có thể trả lời em, chính là bây giờ. Giây phút anh dùng hết sức lực của mình để tìm em, mới phát hiện ra, anh đã yêu em rồi.

…Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, ướt hết cả màn hình, những giọt nước mắt rưng rưng trong mắt Mộ Lạc Lạc, cô mỉm cười hạnh phúc.

Mặc dù bọn họ đã bỏ phí mất hai năm, nhưng cô không hối hận. Thời gian, là tấm gương soi thấu trái tim, là thước đo tình cảm của đối phương, một quãng đường dài, cô đã từng khóc, đã từng cười, nhưng vẫn kiên định một câu:

Chồng ơi, em cũng yêu anh! Sẽ mãi yêu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.