Quá Khứ... Nó Qua Rồi!

Chương 37




Địch Nam xoay người về phía Mộ Lạc Lạc đang thở dốc, hơi thở nhẹ nhàng của anh lướt qua mũi cô, mang theo một mùi hương dịu nhẹ, Mô Lạc Lạc có thể nghe rõ tiếng đập của con tim cô…

Địch Nam nhìn bờ môi của Mộ Lạc Lạc, bất kể là đi du học hay ở trong nước, thời gian đó cô luôn làm những hành động khiến anh phải nghĩ là cô đang phản bội cuộc hôn nhân, nhưng khi đối diện với bản thân, thì cô luôn tỏ ra bất an, điều này luôn khiến cho Địch Nam thấy có mâu thuẫn.

Anh luôn luôn không hiểu rõ tình cảm mà Mộ Lạc Lạc dành cho anh là loại tình cảm gì?

“Em đã hôn người đàn ông nào khác ngoài anh chưa?” Địch Nam hỏi một câu hỏi mà anh đã biết câu trả lời.

Mộ Lạc Lạc không muốn lừa dối Địch Nam, huống hồ chính cô là người chủ động hôn Hàn Tư Viễn.

Cô do dự một lúc, quyết định không nói ra người đó là ai: “Giáng sinh năm ngoái… nhưng sự việc có lý do đặc biệt.”

Địch Nam hi vọng là cô không nói dối, chưa cân nhắc tới tâm trạng của bản thân sau khi nhận được câu trả lời.

“Làm vợ, em có lí do gì để làm những chuyện không đúng luân thường đạo lí đó?” Sắc mặt Địch Nam lúc đó rất xấu.

Mộ Lạc Lạc biết cô đang tự mang sấm sét tới cho mình, nhưng khi cuộc hôn nhân này vẫn chưa kết thúc, cô vẫn còn là vợ của Địch Nam. Nhưng khi đó, Địch Nam làm cô rất thất vọng, trong lúc cô không có sự giúp đỡ, Hàn Tư Viễn đang dang rộng đôi tay giúp cô, thậm chí còn cho cô cảm giác ấm áp mà một người chồng như anh chưa bao giờ đem lại.

“Anh đã bao giờ tự nhìn lại bản thân mình chưa, đi nước ngoài hai năm, anh đã bao giờ gọi cho em một cuộc điện thoại? Trước khi em đi anh nói là sẽ đến thăm em, nhưng đến bóng dáng của anh, em cũng không thấy. Em không muốn chờ đợi nữa được không…” Cô không muốn biện minh, ngược lại cô còn cảm thấy ấm ức.

“Anh!...” Địch Nam cứng miệng, anh thừa nhận mình hay nuốt lời, lại nghe được nội dung câu chuyện của vợ với một người đàn ông khác trong phòng ngủ. Mộ Lạc Lạc đã chạm tới giới hạn không thể tha thứ của một người đàn ông.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vô lăng, sự tôn nghiêm của một người đàn ông không cho phép anh tiếp tục nói gì nữa, cái sừng này không phải người đàn ông nào cũng muốn bị cắm lên.

Mộ Lạc Lạc lau nước mắt, đẩy cửa ô tô đi về phía trước… Cô có thể nở một nụ cười với anh, trong lòng hào hứng nhưng thực ra rất khó chịu, cô vì muốn nói chuyện với anh, 24/24 bật MSN, cô vì muốn xứng với anh mà chăm chỉ học hành, thậm chí đã sửa được rất nhiều thói hư tật xấu. Một lòng một dạ với anh, vẫn luôn làm những việc có lợi cho anh. Thực ra, cô vẫn có thể làm nhiều chuyện hơn nữa vì anh, chỉ cần anh cười với cô, xoa lên đầu cô, nói với cô: Lạc Lạc, anh sẽ theo dõi em vì anh mà thay đổi những gì.

Cô có thể không tính toán mình sẽ được gì và mất gì, chỉ cần anh đi chậm lại, cho cô một cơ hội đứng trước mặt anh…

Bánh xe chầm chậm dừng lại bên cạnh cô, Địch Nam thuận tay đưa điện thoại ra ngoài cửa, giọng lạnh lùng nói: “Tìm em.”

Mộ Lạc Lạc đang định đưa tay ra lấy, Địch Nam đã làm rơi điện thoại vào ghế. Mộ Lạc Lạc hiểu ý của anh, thực ra cô cũng không có nơi nào để đi.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?...”

Mẹ Mộ Lạc Lạc nói: “Điện thoại của con quên không mang rồi, bố con đã nạp tiền cho con, tắt đi không dùng, con đừng mua cái mới. Con đang ở đâu thế, quay về lấy hay để bố con mang tới?”

Mộ Lạc Lạc: “Mai con sẽ tự về nhà lấy.”

Mẹ Mộ Lạc Lạc: “Vừa nãy có một cậu tên Hàn… Hàn gì Viễn gọi điện vào máy bàn tìm con, hình như là tìm con có việc gấp, trong tay con có giấy không? Cậu ta nói con không biết số điện thoại mới của cậu ta, con cầm bút đi, ghi lại rồi gọi cho cậu ta.”

Mộ Lạc Lạc đáp lời, đang định tìm bút thì Địch Nam đã lấy ra một cây bút anh dùng để kí tên.

Mộ Lạc Lạc với tay lấy, trong xe rất yên tĩnh, hầu như Địch Nam đã nghe thấy hết. Cô cầm bút, cố tình quay người lại, chép số điện thoại, sau đó cất đi.

Khi dừng điện thoại, Mộ Lạc Lạc cúi đầu cảm ơn, hai tay cô đưa trả điện thoại, không khí trở nên kì bí.

Địch Nam cười mỉm, người thứ ba lại dám gọi điện vào máy của anh tìm vợ anh.

Trong lòng Mộ Lạc Lạc muốn giải thích, nhưng thái độ của Địch Nam làm cô không muốn nói thêm gì, cứ coi như thế đi, hiểu lầm thì hiểu lầm. Nếu thật sự coi nặng chuyện này thì đã nổi trận lôi đình, đằng này anh chỉ cười nhếch mép.

“Khi nào em chuẩn bị xong giấy tờ làm thủ tục li hôn, thông báo cho anh.”

Trong khi Địch Nam nhấn ga, anh nói ra câu đó.

Mộ Lạc Lạc vẫn nhìn về phía bên ngoài cửa, không nói một lời, nước mắt lặng lẽ rơi.

***

Mộ Lạc Lạc kéo vali đi tới chỗ ở hiện nay của Địch Nam, đấy là một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, trang trí dọc ngang toàn màu đen và trắng, thể hiện rõ tính cách cô độc của Địch Nam. Mộ Lạc Lạc không có tâm trạng xem xét, tham quan, cô đặt hành lý xuống, nằm dài trong phòng ngủ, đôi mắt nhìn về xa xăm, đối diện căn hộ chính là tòa nhà của tập đoàn mà cô sẽ làm việc. Kết hôn với ĐịchNam hai năm, đây là lần đầu tiên cô biết rõ tình hình kinh tế của chồng.

Cô thở mạnh, mở vali lấy đồ đạc ra, khi mở tủ quần áo, cô phát hiện trong tủ đầy quần áo đủ sắc màu, cô vội kéo ngăn dưới, đúng là có rất nhiều đồ lót.

Mộ Lạc Lạc nhắm mắt, hít sâu, muốn lấy bình tĩnh, nhưng cô lại phát điên lên.

“Địch Nam! Anh ra đây nhanh lên!” Cô tức giận gõ cửa nhà tắm thình thịch. Anh định biến cô thành gì đây? Đồ thay thế à? Hay là cô giúp anh dọn sạch quần áo giày dép của cô bồ để lại?!

Vừa hay lúc đó Địch Nam mới chuẩn bị tắm, anh kéo khóa quần lại bước ra. Lúc anh định mở cửa đi ra, Mộ Lạc Lạc đã đẩy cửa xông vào. Tay cầm một chiếc áo lót màu đỏ vung vẩy trước mắt anh, tức giận hỏi: “Không những anh mang bồ về nhà mà còn dám cho tôi ở phòng đó sao? Anh dựa vào cái gì mà lớn tiếng trách tôi? Dựa vào gì?! Có phải anh quên nói với tôi là có ba người ở trong ngôi nhà này?!”

Địch Nam nhìn vào chiếc áo lót vẫn chưa bóc nhãn mác, sao cô có thể cho rằng quần áo trong tủ là của người con gái khác? Anh đang định nói điều gì đó, thì chuông cửa reo.

“A, cô bồ của anh, nói tới là tới ngay!” Mộ Lạc Lạc ném chiếc áo lót xuống, hùng hổ đi ra mở cửa.

Một cô gái tay xách hai túi đầy đồ ăn giơ trước mặt, lộ ra đôi chân dài miên man, giọng yểu điệu nói: “Hey, TiểuNam, xem em mang gì tới cho anh này?...” Cô gái đặt túi đồ xuống, nụ cười nhanh chóng tắt trên môi: “Mộ Lạc Lạc? Tại sao cô lại ở đây?” Mộ Lạc Lạc cảm thấy ong ong bên tai, Phương Dung, lại là cô ta.

Địch Nam đuổi theo ra phòng khách, vừa kịp nhìn thấy Mộ Lạc Lạc và Phương Dung mặt đối mặt. Một tay anh đặt lên trán, anh quên không cảnh cáo Phương Dung không được đến tìm anh nữa, nhưng cuối cùng lại xảy ra tình huống “tình ngay lý gian” này.

Phương Dung đương nhiên hiểu ngay tình thế, cô tỏ ra trong họa có phúc, cố ý đi ngang qua Mộ Lạc Lạc, đặt đồ ăn lên bàn.

Mộc Lạc Lạc lập tức đứng chặn trước mặt Phương Dung nhìn cô ta chằm chằm.

“Làm gì thế? Ức hiếp người sao?” Phương Dung tỏ ra không nghe thấy gì.

Địch Nam không thể đứng nhìn mọi chuyện ngày càng tồi tệ, bước về phía trước mấy bước: “Lạc Lạc…”

“Anh câm mồm ngay cho tôi.”

Mộ Lạc Lạc hét to, không chỉ Địch Nam im lặng, Phương Dung cũng không biết nói gì. Mộ Lạc Lạc lại dám ra lệnh cho Địch Nam im lặng? Cô là bạn gái của Địch Nam năm năm mà cũng không dám nói điều đó.

“Chị Phương, em và Địch Nam dù có ý định li hôn, nhưng trước khi làm thủ tục li hôn, em vẫn danh chính ngôn thuận là vợ của Địch Nam. Chị có thể cười nhạo em là một người vợ thất bại, nhưng tạm thời chị không có tư cách chiếm đoạt vị trí của em, em lấy tư cách là vợ của Địch Nam ra lệnh cho chị, lập tức rời khỏi đây.” Mộ Lạc Lạc chỉ tay về phía cửa.

Phương Dung đứng ngớ người ra, dù cô không phải là người thứ ba. Nhưng Mộ Lạc Lạc không còn là cô gái hay khóc của hai năm trước, bây giờ bình tĩnh giải quyết mọi chuyện, lời nói và hành động của cô rất dứt khoát. Nhưng đồng thời cô cũng biết được chuyện vui là họ sắp li hôn.

Dù Mộ Lạc Lạc có thể kìm chế được cơn giận, nhưng cô không thay đổi, vẫn như hai năm về trước, vẫn muốn đánh chết cô gái trước mắt, chỉ là cô không dùng nước mắt để giải quyết mọi chuyện, cô chỉ có thể bảo vệ cho sự tôn nghiêm tồn tại trong cô.

Phương Dung xách túi lên, cười vui vẻ đi về phía cửa, động thái từ tốn, cười đáp: “Được rồi, được rồi. Chị đi là được chứ gì, hai người đừng có cãi nhau nhé. Tiểu Nam, tạm biệt nhé…”

“Két” một tiếng. Mộ Lạc Lạc đóng kín cửa, kẻ thứ ba xuất hiện, người khó chịu nhất vẫn là người vợ. Sau đó cô quay người về phía Địch Nam, tát vào mặt anh, sau đó tức giận đạp cửa phòng ngủ.

Địch Nam đưa tay sờ lên gò má, anh bị tê rát khá lâu, dần dần mới lấy lại được cảm giác. Dựa vào những chuyện vu vơ này mà anh bị Lạc Lạc tát thế này sao?

“Mộ Lạc Lạc! Em ra đây nhanh lên!” Đây là lần đầu tiên thấy Địch Nam vì một chuyện nhỏ mà tức giận.

Mộ Lạc Lạc trong phòng che tai không nghe, nằm trong phòng ngủ lại khóc nức nở. Khi đó trong lòng cô cứ nghĩ rằng, có người con gái khác đã cướp mất vị trí của cô, còn bản thân cô là một con ngốc đang chen ngang vào, cô lấy gì ra để ngăn cấm tình cảm năm năm sâu bền của họ.

Cô nhìn số điện thoại trong lòng bàn tay, trấn tĩnh, không cần cô, cô cũng không cần. “Mộ Lạc Lạc, cô là đồ không ra gì!”

Mộ Lạc Lạc lau nước mắt, bò lên đầu giường cầm điện thoại, ấn một dãy phím số đã bị nước mắt làm nhòe.

Hàn Tư Viễn nhìn thấy số điện thoại lạ, vừa nghe điện thoại đã kêu tên Mộ Lạc Lạc.

Mộ Lạc Lạc bình tĩnh lại, từ tốn nói: “Sao anh biết là em?”

Hàn Tư Viễn: “Đây là số điện thoại đặc biệt mà. Em không chú ý đến số sao? Đây chính là ngày tháng năm sinh.”

Mộ Lạc Lạc không thể kìm chế nổi cảm xúc của mình, cô lại òa khóc trong điện thoại.

Hàn Tư Viễn nghe thấy tiếng khóc, đứng bật dậy hỏi: “Lạc Lạc, em làm sao thế? Bây giờ em ở đâu?”

Mộ Lạc Lạc không biết mình đã khóc bao lâu, còn Hàn Tư Viễn thì nhẫn nại chờ cô khóc cho thoải mái.

“Em không muốn sống ở căn hộ của Địch Nam, anh giúp em tìm một căn phòng, nhưng em không có tiền…”

“Trước tiên em hãy nói em đang ở đâu, anh sẽ đến đón em.”

Mộ Lạc Lạc liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ở tòa chung cư màu cà phê đối diện tập đoàn Thác Nhuệ, đến nơi thì gọi vào số này, em đi dọn đồ đạc trước đã.”

Hàn Tư Viễn đồng ý, sau đó an ủi cô vài câu, cầm chìa khóa và lao ngay ra cửa chính.

Mộ Lạc Lạc lại nhét hết quần áo vào vali, từ khi được gả cho Địch Nam, cô lần nào cũng trong tâm trạng bất ổn mà chuyển nhà, từng lần từng lần một…

Khi cô mở cửa phòng ra, Địch Nam đã đứng ngoài cửa, không chờ Địch Nam mở lời trước, cô chỉ tay về phía anh: “Em nói cho anh biết, em sẽ không chủ động đòi li hôn nữa, anh có thể kiện! Chờ viện kiểm soát đồng ý. Em mới hai mươi hai tuổi, em còn thời gian chơi đùa với anh!” Nói xong, cô xách vali đi về phía cửa.

“Đợi đã!”

“Nói đi!”

Nhưng lời Địch Nam muốn nói với Mộ Lạc Lạc đã tan biến đâu hết, trong mắt anh vẫn ánh lên nụ cười.

“Chín giờ sáng mai đi làm đúng giờ.”

Shit!

Mộ Lạc Lạc đóng mạnh cánh cửa, đi thẳng luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.