Quá Khứ... Nó Qua Rồi!

Chương 34




Nửa năm cuối, mỗi ngày Mộ Lạc Lạc chỉ ngủ bốn tiếng, dường như lúc nào cũng chúi đầu vào luận văn và tác phẩm thiết kế. Trải qua những nỗ lực không ngừng, cuối cùng cô cũng đạt được tâm nguyện, thuận lợi lấy được tấm bằng tốt nghiệp khoa Thiết kế đại học Harvard. Không những vậy, tác phẩm về cô dâu và tác phẩm về nghệ thuật cắt giấy Trung Quốc nhận được đánh giá cao từ các giáo sư khoa Thiết kế. Nếu hỏi cô có phải là thiên tài từ thuở nhỏ không, cô sẽ rất thành thật mà nói cho từng người biết, cô không những ngốc mà còn rất lười, nhưng chỉ cần nỗ lực thì không có cửa ải khó khăn nào không thể vượt qua. Khi tác phẩm tốt nghiệp của cô được trưng bày ở phòng triển lãm những tác phẩm xuất sắc, có mấy bức thiết kế áp phích đã thu hút được sự chú ý của các doanh nhân. Điều càng làm cô không ngờ được là một công ty quảng cáo nổi tiếng đã mời cô ở lại Mỹ làm việc.

Mộ Lạc Lạc cô từ một nữ sinh bình thường không ai biết đến trở thành người được các công ty quốc tế săn đón, nếu dùng ngôn ngữ của cô để nói thì quả rất sốc.

Đương nhiên, chuyện gây sốc như vậy nhất định phải cảm ơn Địch Nam, chính sự trốn tránh của anh đã mang đến cho cô cơ hội được thể hiện mình, khiến cô hiểu được trên đời này không có phế nhân, chỉ có kẻ lười.

Cô vội vã thu xếp hành lý, trên mặt cuối cùng cũng hiện ra nụ cười, cuối cùng cô có thể về nhà rồi!

Ba giờ chiều tại sân bay. Chuyến bay quốc tế Mỹ – Trung Quốc.

Chu Bội Doanh ôm Mộ Lạc Lạc lưu luyến không nỡ rời, hai năm quen biết, họ đã trở thành những người bạn vô cùng thân thiết.

Chồng Chu Bội Doanh đứng một bên nói chuyện với Hàn Tư Viễn. Bạn không nghe nhầm đâu, cô ấy đã kết hôn rồi, kết hôn với đối tượng gặp ở thư viện mà trước kia cô yêu thầm, hai người họ từ chỗ yêu nhau đã đi đến hôn nhân, chỉ trong thời gian hai tháng.

Mộ Lạc Lạc biết chồng Chu Bội Doanh không biết tiếng Trung Quốc, vì vậy trước lúc sắp đi, cô muốn giải tỏa nghi vấn liền nói: “Bội Doanh, mình luôn muốn hỏi cậu, cậu thay bạn trai liên tục, mỗi lần đều nói yêu đến chết đi sống lại, lúc chia tay lại cũng rất bình thường, rốt cuộc là lí do gì khiến cậu quyết định lấy người chồng hiện tại?”

Chu Bội Doanh cười thần bí: “Cứ nhìn kĩ sẽ rõ.”

Cô nói rồi nhân lúc chồng không chú ý, lặng lẽ cởi dây giày thể thao ra, sau đó ngồi trên ghế chờ, chân lắc lư.

Mộ Lạc Lạc không hiểu gì nên dựa vào lan can chờ đáp án.

Một lát sau, chồng Chu Bội Doanh thấy dây giày vợ mình bị tuột, anh ta nhìn về phía Hàn Tư Viễn lịch sự ra hiệu, sau đó đi về phía Chu Bội Doanh, rất tự nhiên ngồi xổm trước mặt vợ, thong thả buộc lại dây giày, sau khi buộc xong, anh ngẩng đầu nhìn vợ mỉm cười dịu dàng, âu yếm hôn vợ một cái.

“Nhìn thấy chưa? Mình rất hạnh phúc…” Má Chu Bội Doanh ửng hồng.

Mộ Lạc Lạc chớp mắt: “Buộc dây giày? Thật không hiểu…”

“Vấn đề không phải ở cái dây giày, mình muốn nói với cậu, sự tôn nghiêm là lãnh địa bất khả xâm phạm của đàn ông. Nếu một người đàn ông nguyện buộc dây giày cho cậu trong bất cứ trường hợp nào thì điều đó chứng tỏ anh ta rất yêu cậu, yêu tới mức có thể gạt bỏ danh dự, yêu đến mức chỉ quan tâm đến nhất cử nhất động của cậu, không những thế còn yêu con người cậu hơn cơ thể cậu. Người đàn ông tốt như vậy sao mình có thể bỏ lỡ mất chứ?” Chu Bội Doanh nói, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

Mộ Lạc Lạc nghe xong càng bế tắc, lẽ nào sự tôn nghiêm của người con gái không đáng giá sao? Mức độ quan tâm của cô dành cho Địch Nam còn vượt qua cả sự quan tâm của chồng Chu Bội Doanh, nhưng cái mà cô nhận được lại là một tờ đơn li hôn.

Chu Bội Doanh bỗng đứng dậy kêu lên: “A, đúng rồi, Lạc Lạc, có một chuyện mình quên không thú tội với cậu, xin lỗi, mình vừa mới nhớ ra…”

“Chuyện gì vậy?”

Tiếng kêu của Chu Bội Doanh làm Hàn Tư Viễn và chồng cô nhìn sang, hai người đàn ông bước lại gần, sáu con mắt đều nhìn vào Chu Bội Doanh.

Chu Bội Doanh thấy Hàn Tư Viễn cũng lại góp náo nhiệt, cô có lời muốn nói nhưng lại thôi. Đương nhiên cô biết Hàn Tư Viễn luôn theo Mộ Lạc Lạc, nếu nói chuyện nhẫn cưới trước mặt anh thì có lẽ sẽ làm anh rơi vào tình thế khó xử.

Hàn Tư Viễn đặt một tay lên vai Mộ Lạc Lạc: “Em nói đi, bọn anh đang đợi nghe đây.”

Mộ Lạc Lạc dùng ánh mắt ra hiệu cho anh bỏ tay ra, trước khi kế hoạch báo thù chưa thành công thì đối với ai cũng đều không công bằng.

Hàn Tư Viễn chép chép miệng, anh đã quen với sự lạnh nhạt của cô, cố làm động tác cúi đầu trêu cô rồi bỏ tay ra.

Chu Bội Doanh lắp bắp mãi không nói ra được, cuối cùng mượn cớ đau bụng chạy đi. Chồng Chu Bội Doanh lo cho vợ, đuổi theo sau. Dù sao thời gian máy bay cất cánh không còn xa nữa, họ vội vàng chia tay.

Mộ Lạc Lạc nhìn theo bóng vợ chồng Chu Bội Doanh vẫy vẫy tay, cô nhìn quanh sân bay Mỹ, tạm biệt nước Mỹ, dù sao cô vẫn thích ánh trăng ở Trung Quốc.

Trên máy bay, Mộ Lạc Lạc đã có thể đối đáp lưu loát với nữ tiếp viên nhờ hai năm học vừa qua, cô không còn là cô nữ sinh nhỏ lần đầu tiên ngồi trên máy bay với tâm trạng bất an nữa.

“Lạc Lạc, có phải em học nhiều bị ngộ chữ rồi phải không?” Hàn Tư Viễn thích sự thay đổi bên ngoài của Mộ Lạc Lạc nhưng lại không thích tính cách bây giờ của cô. Cô của trước kia vừa hay cười, vừa ít lời, chỉ cần một que kẹo mút đã có thể thỏa mãn vị giác của cô, dáng điệu ngốc nghếch của cô thật sự làm người ta thích. Nhưng cô bây giờ giống một phụ nữ trí thức, ánh mắt, cử chỉ rất lạnh lùng.

Mộ Lạc Lạc liếc nhìn anh rồi lấy chăn trùm qua đỉnh đầu. Cô học như kẻ điên suốt một năm, bây giờ cần nhất là ngủ bù.

“Anh cần nói chuyện với em, em trả lời thế nào đây, khi nào em trở về bình thường?” Hàn Tư Viễn kéo chiếc chăn xuống, ghé sát vào mặt cô truy hỏi.

“Tính cách sẽ thay đổi, chỉ là anh không chịu đối diện với hiện thực thôi.”

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, câu này em đã từng nghe qua chưa? Đừng như thế nữa, được không?”

Mộ Lạc Lạc lại kéo chiếc chăn trùm qua đỉnh đầu. Thực ra Hàn Tư Viễn nói không sai, cô vẫn thích Mickey, thích sôcôla, thích những đồ trang sức nhỏ có in hình ngộ nghĩnh, chỉ có điều những vật ấy sẽ làm cô nhớ đến mình trước đây, một Mộ Lạc Lạc bị Địch Nam vứt bỏ như rác rưởi.

Lại qua mười mấy tiếng đồng hồ nữa, cô sắp về đến tổ quốc mà cô hằng mong nhớ, trở về ngôi nhà ấm cúng. Một Mộ Lạc Lạc thay đổi đã trở về rồi… Cô đã nghĩ kĩ rồi, nếu như Địch Nam đã có bạn gái mới, cô cần phải chủ động chào hỏi người đó: Xin chào, tôi là vợ cũ của Địch Nam!... Cô có thể thản nhiên đối diện, đương nhiên có thể.

Hàn Tư Viễn dịu dàng nhìn cô, mặc dù anh không hỏi cô lý do để cô tốt nghiệp trước thời hạn, nhưng rõ ràng là do mối quan hệ không rõ ràng với Địch Nam, hay nói cách khác, mỗi quyết định của cô đều có liên quan tới Địch Nam. Cô gái nhỏ này thực sự dai dẳng như vậy sao?

Hàn Tư Viễn ngẩng đầu thở dài… Lạc Lạc yêu quý của tôi, bổn thiếu gia đã đợi em hai năm rồi, môi cũng không cho chạm, em đúng là người con gái tàn nhẫn xấu xa.

***

Cùng thời gian đó, Tống Nhụy gõ cửa phòng làm việc của Chủ tịch.

“Chủ tịch Địch, Chu Bội Doanh – bạn cùng phòng với cô Mộ vừa gọi điện thoại đến, hôm nay cô Mộ về nước. Anh có ra sân bay đón không ạ?”

Ngón tay đang lướt trên bàn phím của Địch Nam dừng lại: “Vé máy bay không phải do cô đặt sao?”

Tống Nhụy cúi đầu xin lỗi: “Tôi không thể liên lạc được với cô Mộ, chỉ có thể thông qua bạn cùng phòng của cô ấy để biết tình hình gần đây của cô ấy. Đúng như trước đây tôi báo cáo với anh, cô Mộ chỉ cần hai năm đã hoàn thành học trình của bốn năm, sau đó cô từ chối sự chiêu mộ của công ty bên đó, lập tức về Trung Quốc. Tốc độ thật quá nhanh… Nói thực, tôi thực sự khó mà tưởng tượng nổi. Tôi vốn định sau khi liên lạc được với cô Mộ sẽ báo cáo với anh, không ngờ cô ấy đã trở về thật rồi, xin lỗi, là do tôi đã không làm tròn chức trách.”

Địch Nam trầm tư không nói gì, anh hớp một ngụm cà phê, ngừng lại một phút mới hỏi: “Mấy giờ tới nơi?”

“Khoảng năm giờ sáng, còn có một việc nữa tôi cần phải nói với Chủ tịch…”

“Chuyện gì vậy?”

“Lúc anh sang thăm cô Mộ, có phải, có phải đã đặt một chiếc bánh sinh nhật bên trong có chiếc nhẫn kim cương phải không ạ? Vì một lí do vô tình nào đó, cô Mộ không hề biết trong chiếc bánh có nhẫn…” Tống Nhụy nào dám chạm vào lãnh địa cấm của ông chủ, nhưng bây giờ Chu Bội Doanh mới nói cho cô biết chuyện này, sau khi Tống Nhụy nghe xong rất kinh ngạc.

Tống Nhụy cho rằng ông chủ sẽ không vui, nhưng Địch Nam lại cười, không để lộ ra cảm xúc gì: “Đừng quan tâm đến nữa, cô đi làm việc đi.”

Tống Nhụy cúi chào rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Một năm trở lại đây, Địch Nam dường như biến thành con người của công việc thực sự. Anh không ngừng mở rộng kinh doanh. Kết quả doanh thu hàng năm của tập đoàn tăng 25%, cổ phiếu lên giá vùn vụt, cứ theo đà này, không đến ba năm nữa, tập đoàn này có thể nằm trong top 10 doanh nghiệp của thành phố. Lợi nhuận của tập đoàn lớn, lương của nhân viên tất nhiên cũng tăng, nhưng ông chủ không nghỉ thì nhân viên lại càng không được nghỉ, ngày lễ tết cũng phải đi làm, nhưng cho dù có muốn kiếm nhiều tiền thì cũng có một ngày không thể chịu đựng nổi nữa.



Đợi Tống Nhụy đi xa, Địch Nam ngừng công việc lại, nới lỏng cà vạt, dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Máy tính ngừng làm việc năm phút, màn hình chuyển chế độ tiết kiệm điện, nhưng hiển thị trên máy không phải là các biểu tượng ban đầu mà hệ thống cài đặt lại là một nụ cười rạng rỡ, một cô dâu xách hành lý đi về phía cửa sân bay.

Ở mép bức hình có ghi câu của tác giả: Khi hôn nhân kết thúc, tôi sẽ ngẩng cao đầu ra đi, mặc váy cô dâu trắng, tìm chú rể thuộc về tôi.

***

Năm giờ ba mươi phút sáng, Mộ Lạc Lạc đi cùng Hàn Tư Viễn, nhìn thấy ngôi nhà cũ mà mình hằng nhớ mong, nước mắt cô tuôn rơi.

Mộ Lạc Lạc vui mừng chạy lên cầu thang, còn chưa chạy đến cửa nhà đã gọi: “Bố, mẹ… con trở về rồi…”

Bà mẹ tưởng rằng mình nhớ con gái quá đến nỗi hoang tưởng, nhưng khi vừa mở cửa, thực sự là cô con gái nhỏ đang đứng trước mặt bà.

Thế là nhà họ Mộ được phen náo nhiệt, hôm nay hàng xóm không cần đồng hồ báo thức cũng có thể tỉnh dậy trong tiếng tranh cãi.

“Lạc Lạc? Con phẫu thuật thẩm mỹ ở Mỹ rồi ư?! Hình hài mà nhận từ bố mẹ, đồ nhóc con, thật bất hiếu!” Ông Mộ xoa đôi mắt mệt mỏi, không dám tin cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt là con gái mình.

Mộ Lạc Lạc véo mạnh vào má, chứng tỏ với bố đó là da thật!

“Đương nhiên là không phải, ngay cả chiếc răng sâu con cũng không thay.”

Bà Mộ cười tươi như hoa, lấy chân đá vào chồng đang đứng chắn trước tủ lạnh, bà đưa chai coca cho con gái. Mộ Lạc Lạc cười tươi đón lấy, tu hết nửa chai, thỏa mãn chép chép miệng, Coca ở quê hương thật ngọt, mặc dù nơi xuất xứ vẫn là Mĩ.

Ông Mộ cầm tấm bằng tốt nghiệp đại học Harvard, nhìn một chữ cũng không hiểu, cười: “Nó quen bố nhưng bố không quen nó. Nhưng tấm bằng tốt nghiệp ngoại quốc này sao trông giống giải thưởng lao động ở chỗ chúng ta vậy? Có phải con lừa bố không đấy?”

Mộ Lạc Lạc lè lưỡi, ông Mộ lại quay về phía con gái nhăn mặt trêu.

“Có đói không? Mẹ đi nấu cơm cho con ăn nhé.” Bà Mộ vuốt tóc con gái, nước mắt lã chã.

“A…” Mộ Lạc Lạc ôm ghì lấy cổ mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm, con sẽ không đi đâu nữa, ngày ngày về nhà ăn cơm mẹ nấu, không đi đâu nữa…”

“Được! Vậy cũng được, gọi con rể cùng đến, mẹ sẽ nấu cơm cho tụi con ăn!”

Ông Mộ kích động nhưng không quên việc chính: “Đúng rồi, con rể đâu? Nó không đưa con về sao?”

Mộ Lạc Lạc ngừng cười, trong lòng cảm thấy niềm vui vơi bớt đi, xem ra bố mẹ chưa biết chuyện họ li hôn.

Ông bà Mộ thấy biểu hiện của con gái khác lạ, vừa định hỏi thì chuông cửa reo.

Ông Mộ vừa ra mở cửa liền cười.

Địch Nam đứng ngoài cửa, cúi người hành lễ trước bố mẹ vợ.

Mộ Lạc Lạc vô cùng ngạc nhiên, vốn định đối diện anh bằng thái độ lãnh đạm, sau đó bước đến trước mặt anh lãnh đạm chào hỏi, nhưng… bây giờ cô chỉ muốn chạy về phòng trốn.

Đều tại bố mẹ, đào tạo cô quá tốt! Phải tự tin, máu lạnh! Mộ Lạc Lạc mau đứng dậy thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.