Quá Khứ... Nó Qua Rồi!

Chương 22




Lúc Hàn Tư Viễn dừng xe trước cửa có ánh đèn neon sáng choang, khuôn mặt Mộ Lạc Lạc tỏ ý không thích.

Lúc này, một cô nàng mặc bộ đồ cảnh vệ rất nóng bỏng bước tới gần, sau khi nhìn rõ người đến là ai, cô ta không giấu nổi kinh ngạc và bật cười: “Ồ ồ, đây không phải là Tư Viễn chứ, dạo này anh chạy đi đâu vậy?”

Hàn Tư Viễn vạch cổ áo da ra, ung dung cười: “Sống ở bệnh viện.”

Cô nàng cảnh vệ ngạc nhiên mở to mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Nói cho anh biết, không làm tình nên mắc bệnh đó?”

Hàn Tư Viễn nhếch môi, nghiêm mặt nói: “Nói hồ đồ gì thế, anh là một chàng trai trong sạch.”

“Đi thôi Tư Viễn, em sẽ tìm giúp anh một góc hết sảy.” Nữ cảnh vệ nhún vai, không bình luận.

“Hàn Tư Viễn, đó là bạn anh sao?” Mộ Lạc Lạc chỉ về hướng cô nàng cảnh vệ nói, ăn mặc thế không lạnh sao.

“Ừm, bạn bình thường.” Hàn Tư Viễn nhấn mạnh.

“Đợi chút, anh nói chúng ta là bạn bình thường?” Tai của cô nàng cảnh vệ vểnh lên, đôi môi hồng cong cong.

Hàn Tư Viễn kéo mũ xuống, lườm nữ cảnh vệ một cái, cảnh cáo cô hãy im lặng.

Cô nàng dường như bị ánh mắt anh làm đứng tim, vùng vằng quay người về phía trước, buồn rầu nói: “Haiz, một số người có mới nới cũ, thật đau lòng quá, tối nay tôi phải tìm anh chàng nào đó giải khuây thôi…”

Mộ Lạc Lạc kéo tay áo Hàn Tư Viễn: “Cô ấy là bạn gái trước kia của anh phải không?”

Hàn Tư Viễn tránh cũng không được, đơn giản thừa nhận: “Loạn tình sau khi say rượu.”

Mộ Lạc Lạc đang muốn nói điều gì đó, Hàn Tư Viễn nhanh chóng lại gần cô, nghiêm túc nói: “Nhưng anh đã cai rượu rồi.”

Mộ Lạc Lạc ngốc nghếch gật đầu: “Vâng, uống rượu hại người, cai rượu cũng tốt, cai cũng tốt.”

Trong phòng karaoke nhạc điên cuồng, những làn khói dày đặc quyện vào nhau. Thực chất Mộ Lạc Lạc chưa từng vào phòng karaoke cỡ lớn nào, nhiều nhất cũng chỉ đi hát một hai lần, ở những phòng rẻ tiền. Buổi chiều đi hát là hợp lí nhất, giảm những chín mươi phần trăm, đồ uống còn được miễn phí, hẹn vài người bạn thân cùng đi, hát vài tiếng cũng không quá bốn năm mươi tệ.

Mộ Lạc Lạc nắm chặt vạt áo Hàn Tư Viễn, người nhiều quá khiến cô như muốn nghẹt thở. Hàn Tư Viễn nắm chặt tay cô, cho vào túi áo khoác.

Cô nàng cảnh vệ nhìn thấy thế, lườm Mộ Lạc Lạc một cái sắc lạnh, ánh mắt căm thù như nhìn kẻ địch. Mộ Lạc Lạc biết cô ta hiểu lầm, nhưng người quá đông, cô chỉ có thể theo sau Hàn Tư Viễn.

Cô nàng cảnh vệ dẫn họ vào hộp đêm tầng hai, trong phòng cách âm rất tốt với một mặt ốp kính đen, có thể nhìn thấy rõ sàn nhảy và đài biểu diễn, trong phòng còn có thiết bị hát karaoke, được bài trí rất sang trọng.

“Đây là vị trí tốt nhất của phòng hát này, uống gì tự chọn nhé.”

“Cảm ơn.” Hàn Tư Viễn lịch sự cười.

Mộ Lạc Lạc bước đến trước tấm kính, nhìn xuống sàn nhảy bên dưới. “Woah! Hàn Tư Viễn anh mau lại đây, cái sàn nhảy nhỏ bé kia mà chứa được nhiều người thế…”

“Ừm, cái sàn nhảy đó có thể nâng lên hạ xuống, một lát nữa sẽ có màn rất hay.” Hàn Tư Viễn nhẫn nại giải thích. Anh thuận tay ấn nút ở bên cạnh cửa sổ, phong cảnh bên ngoài phòng hát chầm chậm thu vào phòng, có thể tùy ý điều chỉnh âm lượng.

“Woah… hiện đại quá, quá đẹp!” Mộ Lạc Lạc hưng phấn vỗ tay, muốn nhảy thì cứ nhảy, muốn hát thì tắt âm ngoài, đơn giản quá.

“Những người bên ngoài có thể nhìn thấy em không?”

“Không thể nào, em muốn nhìn ai thì nhìn.”

“Ủa, ha ha, thiết kế này thật hay…”

Hàn Tư Viễn giơ tay vuốt mái tóc cô, cười theo.

Cô nàng cảnh vệ coi như không thấy gì đóng sầm cửa ra ngoài, có lẽ cô chịu đựng đủ rồi, thực sự không biết của báu mà Hàn Tư Viễn đưa đến từ đâu ra. Hàn Tư Viễn cũng biến thành người hành tinh, hoàn toàn thay đổi với trước đây. Trong một ngày anh gặp nhiều chuyện thế, còn có tâm trạng để giải thích sao?

“Thưa anh, đây là menu mà anh cần.” Người phục vụ gõ cửa bước vào.

Hàn Tư Viễn vừa mới chọn rượu, Mộ Lạc Lạc đột nhiên quay đầu sang: “Hàn Tư Viễn! Anh vừa mới nói cai rượu mà.”

Tay Hàn Tư Viễn đang định chỉ vào danh sách rượu, nhưng lại hướng xuống dưới, vô vị đọc: “Nước ép dưa hấu, nước ép cam tươi, một đĩa trái cây, một đĩa hạt điều…” Anh trả lại danh sách rượu cho nhân viên phục vụ, giơ tay nói: “Nhìn lên trên đi, không có chút rượu nào là được…”

Anh nằm trên ghế sofa, đang định mở bật lửa kim loại…

“Hàn Tư Viễn! Anh vừa làm phẫu thuật xong, không được hút thuốc!”

Hàn Tư Viễn cầm điếu thuốc ngửi ngửi, rồi vứt vào hộp thuốc.

Không cho uống rượu cũng không cho hút thuốc, trong phòng có một cô gái cũng không cho ôm, anh làm gì bây giờ? Ồ đúng rồi, hôm nay anh là mỹ nam đang trị thương.

“Rốt cuộc là biểu diễn gì vậy?”

“Nhảy thoát y.”

“Ủa?!” Đôi mắt Mộ Lạc Lạc sáng lên, vội vàng với lấy ra một túi khoai tây chiên, buông cốc nước ép dưa hấu, chân đung đưa theo nhạc, đầu tỳ vào kính, mắt dán vào sàn nhảy đang từ từ dâng lên.

Hàn Tư Viễn biết cô sẽ thích, bất luận là nam hay nữ, chỉ là bị bộ quần áo kia che giấu mất cảm xúc hưng phấn.

“Anh không xem sao? Sắp bắt đầu rồi.” Mộ Lạc Lạc vẫy tay gọi anh, nhưng ánh mắt không thể rời những người đẹp trên sàn nhảy.

Hàn Tư Viễn nằm vật vờ trên ghế sofa chơi điện tử trên điện thoại: “Không xem đâu, rất dễ bị kích động.”

Mộ Lạc Lạc nhai khoai tây quay đầu nói: “Tại sao đàn ông có thể lên giường với bất kì người con gái nào, kể cả người mà mình không có cảm tình?”

“Em có biết kết cấu não của đàn ông như thế nào không?”

“Không phải là giống nhau sao?”

Hàn Tư Viễn chỉ tay vào trán: “Tình dục chiếm khoảng 52% hoạt động tư duy của não bộ, sinh mệnh là sinh mệnh, không có tình dục sao có sinh mệnh. Điều này là sinh lý tự nhiên không thể thay đổi, hết cách rồi.”

Mộ Lạc Lạc chớp mắt, suýt quên mắt rằng Hàn Tư Viễn là sinh viên ưu tú của ngành y học, chắc không phải nói bừa.

“Thế, có thể khống chế không?”

“Đương nhiên, đàn ông không phải là động vật hoang dã. Nhưng nhẫn nại là một việc rất đau đớn.”

“Ồ, hóa ra là không khống chế được, nhưng có phải điều đó chứng tỏ người đàn ông yêu người đàn bà đó không?”

“Đương nhiên không phải, anh nói với em rồi, trong đầu của đàn ông toàn là tình dục, sao em hỏi như vậy?” Hàn Tư Viễn có chút thiếu kiên nhẫn, anh hiểu ý của Mộ Lạc Lạc, cô muốn xác định một chuyện gì đó, nhưng sự thật là sự thật, đàn ông có thể lên giường với bất cứ người phụ nữ nào.

Mộ Lạc Lạc bặm môi, dán chặt mắt vào tấm kính, thôi đi, thôi đi, xem thân thể của đám người này vẫn hơn.

Hàn Tư Viễn bất lực nhìn cô, hết cách than: “Địch Nam không tùy tiện như vậy, anh ấy thuộc loại có sức khống chế mạnh mẽ.”

“Em không nói đến thầy Địch...” Mộ Lạc Lạc giả vờ nghe không hiểu, thực sự đã le lói một tia hi vọng trong tim, hành động nhai khoai tây cũng mang một sức sống.

Hàn Tư Viễn không muốn làm cô buồn, nhưng đành thay Địch Nam nói những điều tốt đẹp mà anh vốn không muốn nói, haiz.

***

Lúc Mộ Lạc Lạc mở âm lượng to để xem màn biểu diễn thoát y, Địch Nam lại gọi vào số điện thoại của cô – anh nhận điện thoại của bà Mộ.

Điện thoại của Mộ Lạc Lạc gọi được nhưng cô không bắt máy, bà Mộ rất lo lắng.

Địch Nam đến kí túc xá, bảo vệ xác nhận, các bạn cùng phòng xác nhận sau khi tan học Mộ Lạc Lạc vẫn chưa về phòng.

Anh liền nghĩ ngay đến người nam sinh quấn lấy Mộ Lạc Lạc chiều nay, với áo khoác, ra khỏi phòng.

Bây giờ là mười hai giờ đêm, Địch Nam đến kí túc xá nam, hỏi bảo vệ, nhưng những người có dáng vẻ như anh nói rất nhiều, bảo vệ thấy sắc mặt Địch Nam rất lo lắng, bèn rời khỏi chiếc giường ấm áp, giơ cao đèn pin, cùng Địch Nam vào từng phòng tìm nam sinh đó.

“Thầy Địch, thầy chắc chắn nam sinh đó sống ở trong trường sao?”

“Vâng, khoảng chín giờ tôi có gặp một lần.” Địch Nam chắc chắn nói. Vì trường có quy định, học sinh không ở trong kí túc xá trước chín giờ tối bắt buộc phải rời khỏ trường, phòng tự học buổi tối chỉ mở cửa cho học sinh trong ký túc xá.

“Ủa, cậu học sinh đó phạm phải lỗi gì vậy? Ăn cắp đề thì à?”

“Việc cơ mật của trường.” Câu nói của Địch Nam đã chặn hết sự hiếu kì của nhân viên bảo vệ.

Người bảo vệ ngạc nhiên, ra sức gõ cửa, chỉ cần có người mở cửa, đèn pin lập tức soi ngay vào mặt người đó. Đừng nói là canh ba nửa đêm, hành lang của kí túc xá nam vẫn có những cảnh “náo nhiệt” bất thường.

Địch Nam và người bảo vệ mất hơn một tiếng rưỡi để kiểm tra từng tầng, nhưng vẫn không có.

Điện thoại trong tay anh đã đặt chế độ gọi liên tục cho đến khi Mộ Lạc Lạc nhấc máy. Từng giây từng phút trôi qua, càng gọi càng khiến người ta lo lắng.

Sau ba tiếng đồng hồ.

“Thầy Địch Nam. Tôi sắp không trụ nổi nữa rồi...” Người bảo vệ ngáp liên tục, vẫn còn hai tầng nữa, nếu tìm thêm thì đến sáng mất.

“Phiền anh rồi, tôi tự đi tìm vậy.” Địch Nam lấy cây đèn trên tay người bảo vệ, vội vàng bước về hướng cầu thang.

Đánh thức nam sinh là một công việc rất khó khăn, huống hồ Địch Nam cũng không có giọng lanh lảnh. Chỉ còn cách chờ người trong phòng không chịu nổi ra mở với vẻ tức giận.

Lại qua một tiếng rưỡi nữa mới kiểm tra xong một tầng.

Địch Nam không ngừng nhìn vào màn hình, thôi rồi, sắp hết pin.

Anh cảm thấy rất mệt mỏi, cố nén cơn buồn ngủ, chỉ còn một tầng cuối cùng, thêm một lần nữa anh nhắc nhở mình cố gắng, tiếp tục tìm.

Rất tốt, anh thở dài, cuối cùng anh cũng đã tìm thấy người nam sinh đó.

Nhưng anh chàng đó một mực phủ định, sau khi Địch Nam đưa Mộ Lạc Lạc đi, anh ta cũng không gặp lại Mộ Lạc Lạc nữa, bạn trong phòng có thể làm chứng, anh ta luôn ở trong kí túc xá chơi điện tử.

Địch Nam nhìn xuyên qua cửa sổ, trời bắt đầu sáng, Mộ Lạc Lạc rốt cuộc đi đâu?

Một đêm không ngủ, anh lại chạy về kí túc xá nữ xác nhận, bảo vệ lắc đầu, vì cửa kí túc vẫn khóa chặt, một con muỗi cũng khó bay qua. Chỉ có thể đợi đến sáu giờ sáng mới mở cửa.

Địch Nam nhìn đồng hồ, bây giờ là năm rưỡi sáng, anh mượn điện thoại bàn của bảo vệ, gọi điện thoại cho Mộ Lạc Lạc, nhưng kết quả là: Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy.

Không về nhà, không về kí túc xá, không tìm thấy cô ấy, lẽ nào...

Địch Nam trầm ngâm rồi gọi vào số điện thoại của Hàn Tư Viễn, số Hàn Tư Viễn rất dễ nhớ, đuôi số điện thoại có sáu số liên tiếp.

“Ai vậy?...” Hàn Tư Viễn đầu dựa vào ghế xe, mơ hồ nhận điện thoại.

“Địch Nam.”

“Nói đi!” Hàn Tư Viễn như tỉnh hơn một chút, nhìn sang Mộ Lạc Lạc đang ngủ ở ghế phụ bên cạnh, vai kẹp điện thoại, tay giúp cô cài lại áo ngoài.

Địch Nam biết Hàn Tư Viễn vẫn ở trong bệnh viện, mặc dù khả năng đó rất ít, nhưng anh vẫn không thể bỏ qua một chi tiết nào.

“Tối qua, có nhận được điện thoại của Mộ Lạc Lạc không?”

Hàn Tư Viễn nhếch môi cười, đang suy nghĩ xem khiến anh ta tức giận bằng cách nào, Mộ Lạc Lạc đột nhiên ngồi dậy: “Hàn Tư Viễn, đến sáu rưỡi chưa...”

Địch Nam nghe rõ giọng của Mộ Lạc Lạc, bàn tay anh nắm chặt lại, anh tìm cô hơn năm tiếng đồng hồ, thậm chí còn ngu ngốc lục tung từng phòng ký túc xá, thế mà cô ấy lại ngủ bên cạnh một người con trai khác?

“Bụp!” Địch Nam ngắt điện thoại.

Hàn Tư Viễn được một dịp om tai, tự nói: “Haiz, đúng là chẳng ra làm sao.”

Mộ Lạc Lạc lau nước bọt, chuyển tư thế, hỏi: “Sớm thế này ai gọi cho anh vậy...”

“Còn ai vào đây nữa, người uống nhầm thuốc – Địch Nam.”

Mộ Lạc Lạc vội vàng ngồi bật dậy: “Anh nói ai?”

“Địch Nam, chồng em. Tìm em.” Hàn Tư Viễn coi như không liên quan, nói.

Mộ Lạc Lạc như hết buồn ngủ, đẩy cửa xe chạy ra ngoài, vừa chạy về hướng kí túc vừa hét lên: “Màn biểu diễn múa thoát y rất đẹp, cảm ơn anh đã đưa em đi, em đi trước đây.”

Hàn Tư Viễn nhìn Mộ Lạc Lạc chạy như điên về phía cổng kí túc xá, anh không vội vàng khởi động xe, vì... Mộ Lạc Lạc lại thất thểu chạy về, chưa đến sáu giờ ba mươi, sống chết cũng không vào được.

Mộ Lạc Lạc quay lại ngồi trên xe, ôm điện thoại hết pin, trong lòng bất an.

“Điện thoại của anh, em có thể mượn dùng một lúc không?”

“Không sao, nhưng em lấy điện thoại của anh gọi, Địch Nam sẽ nghĩ thế nào?” Hàn Tư Viễn đưa điện thoại và một cốc cà phê nóng cho cô.

Mộ Lạc Lạc nhún vai, tối qua cô gọi điện cho Hàn Tư Viễn, điện thoại vẫn đầy pin, sao một lúc đã hết pin rồi?

Làm thế nào đây, nói không gặp Hàn Tư Viễn, Địch Nam nhất định sẽ rất tức giận.

“Đều tại anh, nói không cho anh đến, anh cứ đến!”

“Thật là, ai bảo xem biểu diễn nhiệt tình quá cơ?”

Mộ Lạc Lạc im lặng cúi đầu, hừm hừm, đều tại mông lớn, ngực lớn hại cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.