Quá Khứ... Nó Qua Rồi!

Chương 14




Hàn Kiến Quốc ngồi trước giường bệnh Hàn Tư Viễn suốt một tiếng đồng hồ, sắc mặt từ xanh xao chuyển sang xám xịt, bởi vì trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Hàn Tư Viễn luôn lẩm bẩm cái tên “Mộ Lạc Lạc”.

Càng không ngờ hơn là Mộ Lạc Lạc không chỉ là học sinh của Địch Nam mà còn là người vợ mới cưới của Địch Nam. Người làm bố như ông nên khóc mà chết hay nên đi treo cổ?

Tư liệu về Mộ Lạc Lạc: hai mươi tuổi. Hiện đang học kĩ thuật điện tử trường đại học T. Bố Mộ Phú Dân: phó tổ trưởng xưởng kéo sợi. Mẹ Trương Tuyết Nga: công nhân viên chức đã về hưu. Hai vợ chồng thuộc trình độ văn hóa cấp ba, có một căn nhà hai phòng ngủ do đơn vị cấp. Hết.

Còn cô Phương Dung, hai mươi tư tuổi, là bạn gái cũ mà Địch Nam đã yêu năm năm, giám đốc phòng quan hệ công chúng ở một doanh nghiệp liên doanh. Còn vì sao lại chia tay Địch Nam thì quản gia Trần không biết.

Báo cáo kết quả điều tra của quản gia Trần như một tiếng sấm nổ giữa trời nắng, có nguy cơ ảnh hưởng tới bệnh tim của Hàn Kiến Quốc.

Ông thực sự là một người bố lơ là, suốt mấy năm nay, con trai ông rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Ông không rõ, không có chút manh mối nào…

“Bố… Bố bị bệnh à?” Hàn Tư Viễn lơ mơ mở mắt ra, nhìn thấy bố đang mặc áo bệnh nhân. Hàn Kiến Quốc cố nén cảm xúc, nhìn vào đôi má sưng bầm của con trai, thở dài: “Con không sao là tốt rồi, con làm bố lo lắng quá. Lần này con được cứu hoàn toàn là nhờ anh trai con đã dốc sức cứu giúp.”

Hàn Tư Viễn thấy đầu chếnh choáng, anh liếm đôi môi khô, tạm thời không muốn giống như mọi lần, tranh luận không có hồi kết về vấn đề này.

Hàn Kiến Quốc đang định nói gì đó thì ngoài cửa vọng vào tiếng của y tá và ai đó.

“Cô à, bây giờ cô không thể vào được, bệnh nhân vẫn chưa tỉnh…”

“Tôi chỉ nhìn một chút thôi, xin nhờ chị đấy, chị y tá ạ…”

Hàn Tư Viễn nhếch miệng lên: “Cô y tá, cứ để cô ấy vào đi.”

Được cho phép, Mộ Lạc Lạc nhanh chóng đi vào phòng bệnh.

Trước tiên cô nhìn Hàn Tư Viễn, vẫy vẫy tay từ xa, vừa định tiến lên thì phát hiện ra một người lớn tuổi, thần sắc nghiêm nghị ngồi trước giường bệnh.

Mộ Lạc Lạc cúi xuống chào: “Chào ông ạ!”

Hàn Tư Viễn bật cười: “Đây là bố anh, đừng xưng hô lung tung.”

Hàn Kiến Quốc nghiêm mặt lại, ông đã già đến mức phải gọi bằng ông đâu?

Mộ Lạc Lạc bối rối cúi đầu chào lần nữa: “Cháu xin lỗi, cháu chào bác Hàn.”

“Cô là Mộ Lạc Lạc?”

Ngữ khí của Hàn Kiến Quốc không thân thiện cho lắm. Con tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch, gia thế bình thường như thế này sao có thể làm con dâu trưởng nhà họ Hàn?

Mộ Lạc Lạc không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy, cúi đầu đáp lễ.

Hàn Tư Viễn có chút kinh ngạc: “Bố, sao bố lại quen Lạc Lạc?”

Hàn Kiến Quốc thấy Hàn Tư Viễn có vẻ cảnh giác liền tỏ vẻ giận, vợ của con trai cả chẳng lẽ ông biết một chút lại không được sao?!

Nhưng lúc này ông chưa có ý định cản trở, chủ yếu là vì không muốn chọc giận Địch Nam.

“Trong danh sách người bị hại có tên của cô ấy, bố sao lại không biết được?”

“Ồ, bố quay về phòng nghỉ ngơi đi, không có việc gì thì bố đừng đi lung tung.” Hàn Tư Viễn nhẹ nhàng kiếm cớ đuổi khách.

Đây là bệnh viện chuyên khoa tim mạch, bố anh hay nằm ở viện này.

Hàn Kiến Quốc hai mắt bừng lửa giận, không muốn ông già này ở đây cản trở phải không? Nhưng đây là vợ của anh ruột mày, tên tiểu tử thối!

Mộ Lạc Lạc vẫn đứng nguyên chỗ cũ không động đậy, bác Hàn tính khí có vẻ không tốt lắm.

Hàn Kiến Quốc giận dữ đứng dậy, dùng ánh mắt trách mắng Hàn Tư Viễn, khi đi qua Mộ Lạc Lạc, ông lại đưa mắt dò xét cô, Mộ Lạc Lạc hai tay đan vào nhau.

Đợi Hàn Kiến Quốc ra khỏi cửa, Hàn Tư Viễn đập đập vào chiếc ghế cạnh giường: “Tên cướp cặn bã đó không làm gì em chứ?”

“Không, vừa may thầy Địch đến kịp thời.” Mộ Lạc Lạc ngồi xuống, chăm chú nhìn lớp băng cuốn khắp đầu Hàn Tư Viễn, mặt anh đầy vết thương, cô buồn bã rơi nước mắt: “Anh biến thành tên hói rồi, hu hu…”

Hàn Tư Viễn xoa đỉnh đầu, bộ tóc dày trước đây đã biến mất, nhưng ý nghĩ nuối tiếc chỉ lóe lên giây lát, anh khó nhọc rút ra một tờ khăn giấy, lau khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của cô: “Em khóc gì thế, không phải là không mọc lại nữa mà.”

Mộ Lạc Lạc sụt sịt: “Anh yên tâm, em sẽ thay anh giải thích rõ ràng với Tiểu Trương, tất cả đều do em hại anh.”

Hàn Tư Viễn ngập ngừng một chút rồi cười phá lên: “Đồ ngốc, em thực sự tin anh là người đồng tính hả?”

“?!” Mộ Lạc Lạc kinh ngạc, đột nhiên đứng dậy, lùi ra sau hai mét: “Anh… anh… anh có ý gì?”

Hàn Tư Viễn chỉ cười mà không nói gì, trước khi mất đi ý thức anh đã suy nghĩ rất rõ ràng, một cô gái vì muốn bảo vệ mạng sống cho anh mà quỳ xuống cầu xin kẻ khác, mặc dù cô gái đó là chị dâu của anh, nhưng anh không có lí do để thuyết phục mình từ bỏ. “Lạc Lạc…”

“Đừng gọi em, hãy nói xem anh có phải người đồng tính hay không đã?” Mộ Lạc Lạc đứng sát vào cánh cửa, có thể chạy bất cứ lúc nào, cô luôn coi Hàn Tư Viễn là chị em, điều này thật đáng sợ.

“Nhưng anh vì em mới nằm ở đây, em thật sự muốn chạy à?” Hàn Tư Viễn nhíu mày.

Mộ Lạc Lạc thấy cũng đúng, Hàn Tư Viễn lừa người là sai, nhưng anh cứu cô là thật.

“Nhưng anh không nên lừa em, tâm trí em bị ảnh hưởng nặng nề…” Mộ Lạc Lạc không đùa, cảm giác bị trêu đùa thật không dễ chịu chút nào, không những thế, tối qua cô còn thề, bảo đảm chuyện này với thầy Địch.

“Rõ ràng là suy nghĩ của em không trong sáng.” Hàn Tư Viễn phủ nhận.

Mộ Lạc Lạc xoa xoa đầu: “Nhưng mà, nhưng mà, nếu anh không phải là… thì chúng ta không thể làm bạn tốt được, thật lộn xộn quá.”

“Ai nói muốn làm bạn tốt với em chứ? Đừng tự nhiều chuyện nữa. Rót cho anh cốc nước đã.” Hàn Tư Viễn cười nhạt, chỉ làm bạn thì không được.

Mộ Lạc Lạc bĩu môi, ngoan ngoãn rót nước: “Chúng ta thương lượng một chuyện nhé, anh có thể giả vờ là người đồng tính được không?”

Hàn Tư Viễn nhíu mày: “Em sợ Địch Nam giận đến vậy sao? Lẽ nào kết hôn rồi thì không thể có bạn khác giới? Suy nghĩ của em sao lại cổ hủ như vậy?”

“Mẹ em nói rồi, không có quan hệ nam nữ đơn thuần, nếu người đàn ông nào đó tốt với em thì chắc chắn là có ý đồ! Đương nhiên, em tin anh không có ý nghĩ không đứng đắn với em, nhưng mà, nhưng mà vẫn có chút khó xử…” Mộ Lạc Lạc thất vọng nói.

Hàn Tư Viễn hớp một ngụm nước: “Mẹ em phân tích rất đúng, hả?”

Mộ Lạc Lạc càng nghe càng hồ đồ: “Làm gì vậy? Không phải anh muốn theo đuổi em đấy chứ? Anh đừng quên em là… bà Địch.” Tiếng cuối cô nói rất nhỏ.

Hàn Tư Viễn chớp chớp mắt: “Vậy không nói chuyện này nữa. Bây giờ một sợi tóc anh cũng không còn, trên trán lại thêm một vết sẹo xấu xí, chắc chắn chẳng có cô gái nào dám ôm anh nữa, chẳng phải em nên chịu trách nhiệm?”

Mộ Lạc Lạc cau mày, ngồi xổm ở góc tường đấu tranh tư tưởng đến mười phút, cào cào vào tường: “Được thôi, em sẽ chịu trách nhiệm, trước khi tóc anh mọc trở lại, bất cứ khi nào anh gọi em sẽ đến, nhưng anh phải tiếp tục đóng vai người đồng tính, đặc biệt là khi ở trước mặt thầy Địch…”

Cô đứng bật dậy nói tiếp: “Nếu anh không đồng ý thì em cũng đành bất nhân bất nghĩa, lòng lang dạ sói vậy…”

Hàn Tư Viễn trả lời chiếu lệ, chỉ cảm thấy buồn cười, Địch Nam biết rõ hơn ai hết giới tính của anh.

Đến trưa, y tá đưa cơm trưa vào, Mộ Lạc Lạc nhìn qua đồ ăn, giận dữ nắm chặt tay lại, mọi người đều là bệnh nhân, tại sao thức ăn của Hàn Tư Viễn lại ngon như vậy?

Hàn Tư Viễn vừa mới làm xong phẫu thuật, không thể ăn được thức ăn có dầu mỡ, nhưng quản gia Trần vẫn một ngày ba bữa sắp xếp chu đáo. Anh gọi Mộ Lạc Lạc lại ăn cơm: “Vua dạ dày, em đến giải quyết đi.”

Mộ Lạc Lạc liếm môi, bước lên, rút đũa ra, vừa ăn vừa vờ từ chối: “Như thế này không hay lắm, hey, mùi vị thật tuyệt…”

Hàn Tư Viễn mỉm cười. Anh chăm chú nhìn vào vết bầm ở khóe miệng cô, hỏi: “Hôm đó em sợ lắm phải không?”

“Em sợ muốn chết đi được, may mà gã lưu manh đó chưa kịp làm gì, đau tim quá, đau tim quá!” Mộ Lạc Lạc nhớ lại chuyện hôm đó, cảm giác thèm ăn không những không giảm mà còn tăng lên, chỉ ăn no, ăn ngon mới có thể mang lại cho cô sự an ủi lớn nhất.

Hàn Tư Viễn đưa một ngón tay định sờ lên môi cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh lén sờ lên mép áo cô. Mộ Lạc Lạc rất khác so với những cô gái mà anh đã gặp, thần kinh rất vững, tính tình lại đơn giản, khiến cho nam giới không nỡ làm tổn thương cô.

“Anh hỏi em một câu nhé, nếu trong vòng từ ba đến năm năm, em và Địch Nam vẫn không xây dựng được tình cảm thì em có chủ động đề nghị chia tay không?”

Mộ Lạc Lạc hãm tốc độ ăn lại… Nhớ đến thái độ của Địch Nam, cô thực sự thấy mất một phần tự tin.

“Tối hôm qua thầy nói với em là thầy cảm thấy mệt mỏi rồi…” Cô đặt đũa xuống: “Em nghĩ chỉ cần em yêu thầy thì thầy cũng sẽ yêu em, nhưng hình như không hề đơn giản như vậy.”

Không nghi ngờ gì, đối với Hàn Tư Viễn mà nói, đây là một tin tốt, nhưng anh không thấy vui, bởi vì thần sắc Mộ Lạc Lạc trông rất chán nản.

“Anh đã sớm nói là bộ dạng bây giờ của em không ổn mà, đợi khi anh khỏi, anh sẽ tân trang lại cho em.” Anh buột miệng nói chứ không có âm mưu gì.

Đôi mắt to của Mộ Lạc Lạc sáng lên, hai tay khoanh lại đa tạ: “Em vốn đợi câu nói này của anh, em biết anh sẽ giúp em mà!”

Hàn Tư Viễn miễn cưỡng nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức để cải tạo em, trong vòng hai năm, nếu Địch Nam vẫn không yêu em thì em phải hứa với anh một chuyện, hãy chủ động buông tay.”

“Ba năm đi?” Mộ Lạc Lạc thương lượng.

Hàn Tư Viễn không do dự, nhanh chóng đồng ý. Được, đợi em ba năm, nếu Địch Nam không biết trân trọng thì đừng trách anh giành lấy cô.

Mộ Lạc Lạc lấy lại niềm tin, chọn một con tôm rán to đưa lên miệng anh: “Dành cho anh ăn con to nhất!”

Với tình trạng hiện nay của anh không thể ăn hải sản, nhưng anh không nỡ từ chối, cúi xuống cắn lấy, cười rất thỏa mãn.

Mộ Lạc Lạc vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy nụ cười ấm áp và cái đầu trọc lóc của anh, cô cười lớn: “Hàn Tư Viễn, em mới phát hiện ra trông anh thật đáng yêu.”

Còn cần anh phải nói bao nhiêu lần nữa?

Mộ Lạc Lạc mặc dù thực lòng ăn năn, nhưng không có chút ý thức chăm sóc người bệnh nào, không những ăn hết sạch cả bữa trưa của Hàn Tư Viễn mà còn uống ba cốc nước giải khát mát lạnh.

Cô xoa xoa bụng, ngáp một cái, ăn no rồi lại muốn ngủ.

Hàn Tư Viễn cũng hơi buồn ngủ, vừa kéo chăn lên thì có tiếng “kịch” vang lên, không biết thứ gì rơi xuống đất.

Mộ Lạc Lạc ngó xuống gầm giường, thì ra là lọ thuốc.

Hàn Tư Viễn nhìn qua rồi nói: “Thì ra là lọ thuốc đặc trị bệnh tim, bố anh quên không mang theo.”

“Vậy để em mang qua cho bác Hàn nhé, anh nói cho em biết số phòng, ăn no rồi cũng cần phải đi dạo một lát chứ.” Mộ Lạc Lạc cuối cùng cũng tìm được việc để làm trong khả năng của mình.

Hàn Tư Viễn vốn không muốn để cô đi, nhưng nhìn dáng vẻ cô có vẻ háo hức.

Anh đưa lọ thuốc cho cô: “Anh cũng không nhớ rõ lắm, em cứ đến khu phòng bệnh khoa tim mạch, giao cho người trực là được rồi, bệnh nhân tên là Hàn Kiến Quốc.”

Mộ Lạc Lạc để lọ thuốc vào trong túi áo: “Được, hẹn gặp anh vào bữa tối.”

“… Ô!” Anh cười không biết phải nói gì nữa.

Thế là Mộ Lạc Lạc đi về phía khoa tim mạch, trong dãy hành lang, miệng cô ngân nga một bài hát.

Khi cô đến bàn trực, đang định lấy lọ thuốc ra đưa cho cô y tá thì nghe loáng thoáng một giọng nói rất quen thuộc, cô lập tức cúi người xuống tránh, vừa kịp trông thấy… Địch Nam và Phương Dung, người trước người sau đi qua.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.