Quá Khứ Chôn Vùi

Chương 458: Tôi thấy cô rất tận hưởng đấy chứ!




Nhận được tin Trầm Khinh Vũ một tuần sau mới tới, cả Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn đều thở phào một hơi.
Mặc dù nàng sớm muộn gì cũng đến, nhưng có một tuần chuẩn bị thì vẫn tốt hơn.
Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn có cảm giác Trầm Khinh Vũ sở dĩ làm như vậy thực ra cũng có nguyên nhân. Đầu tiên, nếu như nàng không một tiếng động chạy tới, nhất định sẽ làm cho Lục Minh kinh ngạc và xấu hổ, mọi người cùng xấu mặt. Cho nên Trầm Khinh Vũ thông minh cũng không một mình một ngựa tiến đến. Mà cho thời gian một tuần chuẩn bị. Cứ như vậy, Lục Minh nhất định sẽ cảm kích nàng, mà chúng nữ cũng khó sinh ác cảm với nàng.
Mặc dù Trầm đại tiểu thư còn chưa đến nhưng chiêu thức lợi hại này của nàng làm cho Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn không khỏi thầm than đối thủ quá mạnh.
“Mấy ngày nay em không được ra ngoài. Cảnh Hàn cũng không được ra ngoài. Anh bây giờ đang rất bận. không thể nào chiếu cố được hai người” Lục Minh sợ Niếp Thanh Lam không nghe lời mình lén chuồn đi, vội vàng cảnh cáo nàng. Ngân Hồ đang mai phục ở một nơi nào đó, mình không có thể nào suốt ngày đi theo nàng. Lục Minh nếu không lo lắng vậy là giả. Biện pháp tốt nhất chính là mau tìm ra Ngân Hồ, giết chết hắn. Đương nhiên còn có một biện pháp tiêu cực hơn. đó chính là trốn ở trong nhà không ra ngoài, bảo vệ nghiêm ngặt nơi đây. Hơn nữa còn có lão già Trang Thần và mình ở đây, Ngân Hồ biết Niếp Thanh Lam ở đây cũng không quan trọng. Nếu hắn thật sự dám tiến vào, thì hắn chỉ mất mạng mà thôi.
“Người ta nghe lời anh là được chứ gì” Niếp Thanh Lam bởi vì áp lực của Trầm đại tiểu thư nên lúc này rất ngoan ngoãn nghe lời Lục Minh, cố gắng chứng minh mình cũng là một người vợ ngoan hiền.
“Biết ạ” Cảnh Hàn hiếm khi đáp lại một câu.
Điều Lục Minh bây giờ muốn làm nhất không phải là luyện thành tầng thứ mười Đồng Tử Công mà là luyện thành Trữ vật giới chỉ.
Hắn cảm thấy kẻ địch dù ở chỗ sáng hay tối đều đã lộ ra nanh vuốt.
Hình Thiên Phong, Mục Chi Hiên, Ngân Hồ. Quách thị huynh đệ, Uông Thế Viễn, còn có tổng giám đốc đài truyền hình và Hoa thiếu gia hại Giai Giai lúc trước, Vi Đại Hải hạ độc dược Hạ Linh, tất cả các cao thủ đều đang tìm cơ hội. Có lẽ khi Tục mệnh dịch, Cửu chuyển dưỡng nhan dịch và Lục thần hoàn đồng hoàn xuất hiện trên đời sẽ có càng nhiều kẻ thù hơn.
Làm thế nào để luôn đối phó được nhiều kẻ địch như vậy?
Ít nhất mình phải giữ được trạng thái sẵn sàng chiến đấu. đối mặt với bất cứ chuyện gì xảy ra.
Nếu như mình có một Trữ vật giới chỉ thì chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Ví dụ như bình thường không thể nào cũng mang theo súng hoặc là vũ khí nào đó. Nhưng nếu như mình có Trữ vật giới chỉ, mình có thể mang theo rất nhiều vũ khí, còn cực kỳ bí ẩn, làm cho kẻ địch không kịp phản ứng.
Ví dụ như bình thường không thể nào mang theo các loại thuốc như Tục mệnh dịch, nhưng có Trữ vật giới chỉ thì lại rất dễ dàng.
Cho nên phải mau chóng luyện chế được Trữ vật giới chỉ. Có nó, Lục Minh đủ tự tin đối mặt với bất cứ kẻ thù nào.
Hai ngày liên tiếp ngoại trừ ăn cơm và ngủ, hầu hết thời gian của Lục Minh đều trốn ở trong phòng luyện Trữ vật giới chỉ.
Vợ chồng Ngô mụ và Trương Đức Nghiêm bởi vì con gọi điện đến thúc giục nên quyết định xin nghỉ phép sớm, đi đến Bình Tân.
Lục Minh nghĩ tới nghĩ lui, ngọc thạch thủy tinh của mình đều có việc dùng, kim liên ngân trạc mình không thể nào mua được, bình Cửu chuyển dưỡng nhan dịch và mười viên Lục thần hoàn đồng hoàn đã tặng cho bà Ngô. Điều này làm cho vợ chồng bà Ngô rất cảm động. Phải biết rằng những thứ này ở ngoài thị trường dù có trăm vạn cũng không thể mua nổi. Tỷ phú cũng chỉ có thể giương mắt ra nhìn. Vợ chồng bọn họ thật sự không nghĩ đến Lục Minh lại lấy đó làm lễ vật kết hôn cho con mình. Bọn họ cảm động nói chờ sau khi hôn lễ kết thúc, sẽ nhanh chóng trở về nấu cơm cho thiếu gia.
Điều này đối với Lục Minh mà nói lại không có gì gấp gáp cả. Ngược lại còn khuyên vợ chồng bọn họ ở lại Bình Tân thêm mấy ngày.
Hai nàng Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn cũng tặng quà, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ thay thế bà Ngô nấu ăn cho Lục Minh.
Các nàng vừa xuống bếp, Lục Minh phát hiện phòng bếp còn đáng sợ hơn cả chiến trường của chiến tranh thế giới lần thứ hai. Khi món cá bị rán cháy đen và vài món nữa được đặt lên bàn, mặt Lục Minh còn trắng bệch hơn cả tường. Cũng may còn có Giai Giai, nếu không Lục Minh sợ là sẽ bỏ nhà mà đi.
“Không phải chỉ là cá đường nấu dấm chua sao? Em không tin làm không được” Trình độ nấu ăn của Niếp Thanh Lam đến bây giờ Lục Minh mới biết được, tuyệt đối khác hẳn với năng lực công tác của nàng.
“Lần sau sẽ không cháy nữa” Cảnh Hàn cũng có chút xấu hổ.
Cá cháy không có gì kỳ quái, nhưng mặt ngoài thì cháy đen, bên trong lại chưa chín, thật sự làm cho người ta sợ hãi. Thì ra chuyện khó khăn nhất đối với nàng không phải là trộm bảo vật trước mặt hàng trăm bảo vệ, mà là xuống bếp nấu cơm.
Tay nàng có thể mò được một đồng tiền trong chảo dầu, sao lại nấu ăn kém như vậy chứ?
Vấn đề này chẳng những làm cho nàng kỳ quái, mà ngay cả Giai Giai ở bên cạnh chỉ đạo nàng cũng nghĩ mãi không ra. Nấu cơm thật sự khó như vậy sao?
Yêu nữ Hoắc vấn Dung nghe được tin tức này lập tức chạy tới, ra oai thể hiện, làm một bàn đầy thức ăn. Điều này làm cho Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn lần đầu tiên hâm mộ bản lĩnh của người khác. Chúc Tiểu Diệp không có xuống bếp nấu thử, nàng rất biết bản thân mình. Y thuật của nàng ngược hẳn so với tài nấu ăn. Cho nên không muốn lộ ra nhược điểm của mình trước mặt Lục Minh.
Nghe nói Ngu mỹ nhân vừa nhận được tin tức này không ngờ mỗi ngày đều kiên trì xuống bếp học nấu ăn với Hạ Linh.
Lục Minh rất cổ vũ hành động xuống bếp của Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, thường khen các nàng có tiến bộ.
Trên thực tế các nàng cũng tiến bộ rất nhiều. Món cá chua không còn chua đến chết người nữa, cá cũng không còn cháy đen, nhưng để là món ăn ngon còn một khoảng cách rất dài. Bây giờ Lục Minh nhớ tới mẹ Niếp Thanh Lam nói mình phải thông cảm cho nàng nhiều một chút, nói Niếp Thanh Lam không biết nấu ăn. Hắn nghĩ thầm hiểu con gái không ai bằng mẹ.
Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn tốt hơn một chút.
Nàng không cố chấp khiêu chiến với món khó như Niếp Thanh Lam. Mà làm các món đơn giản, dễ dàng hơn. Từng làm một đĩa cơm rang cho Lục Minh, mặc dù vẫn chưa quá xuất sắc nhưng Lục Minh vẫn khen nàng có tiến bộ. Bởi vì đó là nàng tự mình làm mà không có Giai Giai giúp đỡ.
“Sau này em sẽ thường xuyên rang cơm Dương Châu cho anh ăn” Cảnh Hàn thấy Lục Minh lần đầu tiên ăn hết món mình nấu. mừng thầm.
“Không thể ngày nào cũng ăn được'’ Giai Giai giật mình sợ Lục Minh thật sự hôm nào cũng phải ăn cơm rang Dương Châu này, vậy không phải là ăn cơm địa ngục trong truyền thuyết sao?
“Vậy một tuần ăn cơm rang một lần” Cảnh Hàn cũng không gượng ép. Nàng phát hiện cơm rang của mình mà so với Giai Giai đúng là vịt với thiên nga. Cho nên, nàng không muốn Lục Minh suốt ngày chịu khổ.
Thời gian từng ngày trôi qua, khi Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn đang đại chiến trong phòng bếp thì ngày Trầm Khinh Vũ đến đây cũng cận kề.
Lục Minh rất cao hứng, bởi vì trải qua phấn đấu gian khổ, Trữ vật giới chỉ mà hắn chờ đợi rốt cuộc đã sắp thành công, chỉ còn kém một bước nữa mà thôi.
Đang lúc Lục Minh chuẩn bị lấy lại tinh thần, đánh trận chiến cuối cùng để luyện ra Trữ vật giới chỉ thì Giang Tiểu Lệ gọi điện tới: “Đại thúc, cháu đau bụng'’ Cô bé này hai ba ngày trước nói mình đau bụng, lúc đầu Lục Minh còn tưởng rằng nàng xảy ra vấn đề gì. Nhưng không ngờ Giai Giai lại xấu hổ nói rằng Giang Tiểu Lệ đau bụng kinh. Điều này Lục Minh không thể nào làm gì được.
Bởi vì nàng chưa dậy thì hết, nội tiết trong cơ thể đang được điều chỉnh, thiếu nữ lần đầu tiên có kinh nguvệt đều chảy máu rất nhiều, nên sẽ rất đau.
Thiếu nữ bị đau bụng kinh không phải là bệnh, cứ lấy chồng sẽ tự khỏi.
Lục Minh không có biện pháp gì với việc này, chỉ có thể nói Giang Tiểu Lệ nghỉ ngơi mấy ngày. Giai Giai thường xuyên an ủi Giang Tiểu Lệ, nhưng cũng chỉ dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt. Giang Tiểu Lệ rất đau, đau đến khó chịu nên gọi điện đến cho Lục Minh. Mặc dù Lục Minh không giúp gì được cho nàng, nhưng cũng không ngăn được nàng làm nũng Lục Minh.
“Đi châm cứu cho Tiểu Lệ đi, giảm đau cho em ấy, như vậy sẽ đỡ đau hơn” Chúc Tiểu Diệp đề nghị Lục Minh châm cứu cho Giang Tiểu Lệ.
“Anh không đi”.
Lục Minh nghĩ thầm, phụ nữ tháng nào cũng đau như thế. Cơ thể nàng sẽ từ từ điều chỉnh lại. Muốn mình cứ hàng tháng chạy đến châm cứu cho Giang Tiểu Lệ, vậy không phải mình chuốc mệt vào người sao. Hơn nữa kích thích thân thể đang phát dục của nàng sẽ không tốt.
Chẳng qua cuối cùng thấy Giang Tiểu Lệ đau như vậy, hắn vẫn bảo Giai Giai mang sáu viên Lục thần hoàn đồng hoàn cho nàng uống.
Có lẽ kỳ kinh nguyệt đã chấm dứt, có lẽ là do tác dụng tâm lý nên đã có hiệu quả. Tối đó Giang Tiểu Lệ gọi điện thoại đến, đắc ý nói: “Đại thúc, cháu hết đau rồi”.
“Mai Tiểu Lệ nhất định sẽ đến đây. Nếu cô ấy phát hiện mình có nhiều thứ như vậy, sẽ giải thích như thế nào?” Lục Minh phát hiện mình có không ít thứ, cái hộp kim loại thần bí, Kim lô ngân đỉnh, bí kíp Thập bát khổ địa ngục, ngọc bội phỉ thúy mà Cảnh Hàn đưa cho, vẫn lạc thiết hoàn mà Niếp Thanh Lam đưa cho, ngọc hồ lô mà Cảnh Hàn trộm được, gần trăm viên thủy tinh mà Ôn Hinh đưa cho, súng lục...
Biện pháp tốt nhất là phải luyện được Trữ vật giới chỉ, cất tất cả vào trong đó. Như vậy thì cũng chăng cần phải giải thích gì nữa.
Với tiên thiên chân khí của Lục Minh bây giờ còn chưa đủ để luyện chế ra Trữ vật giới chỉ. Chẳng qua đến tối Ôn Hinh phu nhân đã bảo vệ sĩ mang đến một khối phỉ thúy nguyên thạch to hơn cả con trâu đến đây, cũng không biết mất bao nhiêu tiền. Hành động này của nàng không thể nghi ngờ là tặng than giữa mùa đông rét mướt, làm cho Lục Minh mừng như điên. Mất mấy phút hấp thu năng lượng ngọc thạch khổng lồ đó, Lục Minh thậm chí không để ý đến có thể đột phá tầng thứ mười Đồng Tử Công hay không đã vội vàng chạy vào phòng, tiến hành bước cuối cùng của việc chế tạo Trữ vật giới chỉ.
Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn đã sớm quen với hành động thần bí của Lục Minh nên không hỏi.
Nhưng khi các nàng đang ngủ ngon đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn làm cho các nàng hoảng sợ tỉnh lại, chạy tới phòng Lục Minh. Thì thấy quần áo trên người hắn rách nát như một thằng ăn mày, mặt mũi đen xì, tóc rối hơn cả tổ quạ, còn đang bốc khói nữa chứ. Nhưng làm các nàng càng thêm lo lắng là Lục Minh đang cười rộ lên. Ngay cả khi các nàng hỏi cũng không trả lời.
“Anh không phải bị vụ nổ làm cho ngu ngốc đó chứ? Anh đang làm gì vậy?” Niếp Thanh Lam sợ hãi nói.
“Ha ha ha, ha ha, ai bảo anh điên. Là Giai Giai à, nói cho em một tin tức tốt, anh thành công, anh đã thành công rồi” Lục Minh kích động bế bổng Giai Giai lên xoay tròn trong không trung. Mọi người chưa bao giờ thấy hắn cao hứng như vậy, không khỏi nghi hoặc, hắn rốt cuộc nghiên cứu ra cái gì? Hắn nghiên cứu thành công ra cái gì mà lại cao hứng đến vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.