Quả Chanh Nhỏ

Chương 46




“Làm sao có thể...”. Thiên Luân khuôn mặt nhỏ nhắn co lại kinh hãi thét lên, trước đó Thần Quân đánh phá cấm chế chính là loại sức mạnh này, chính loại sức mạnh này khiến nó kinh sợ mà trốn đi, đánh chết nó cũng thể ngờ được một cái chỉ có Thánh tổ cực hạn tu vi Thí luyện giả lại có công kích uy năng cỡ này ah!

“Hừ! Như thế nào lại không thể! Hài tử thì nên được dạy dỗ!”. Thần Quân hừ lạnh nói. Hắn có thể nói là vô cùng chật vật, nếu tính từ trước đến nay bị thương nặng nhất đó chính là khi bị hai vị Hư vô cảnh truy sát cách đó không lâu, nhưng nếu tính về trình độ bị “khi dễ” thì chính là lúc này rồi, y phục rách nát, máu tươi loang lổ, mặt mũi lại có chút trắn bệch, hắn làm sao có khả năng nuốt trôi.

“Ngươi... Hừ! Dám coi thường bản Thiên Luân! Thời không băng diệt!”. Thiên Luân khiếp sợ qua đi lại gặp Thần Quân kích giận thì gầm lên, nó nhân thể đột nhiên huyễn hóa biến mất, không gian xung quanh liền như gặp phải trọng kích ầm ầm phá toái, một loại đạo vận huyền bí lan tràn nhưng lại mang theo hủy diệt chết chóc, loại lực lượng này lấy tộc độ sét đánh không kịp bưng tay hướng về phía Thần Quân.

“Thời không lực lượng? Hừ! Ta sợ ngươi sao?”. Thần Quân con ngươi co rút nhưng liền thu liễm tâm thần lạnh lùng nói. “Ma thiên quyền!”. Hắn đương nhiên là sử dụng võ kỹ của Ma Quân, chỉ khác lực lượng mà hắn sử dụng chính là dung hợp từ bốn loại lực lượng, cho đến nay bất kể Thiên Quân, Ma Quân hay Thần Quân đều chưa hoàn thành chiến kinh của mình, bọn hắn võ kỹ hầu như đều là dùng của Thái cổ Ma tộc cùng Thái cổ Thần tộc, uy lực không thể phủ nhận!

“Ầm!”. Thần Quần quyền phải trực tiếp đánh lên Thời không băng diệt đang hướng về phía hắn lập tức vang lên tiếng va chạm trầm đục, Thần Quân thân thể chấn động mạnh lui lại bốn bước mới có thể ổn định lại thân hình lạnh lùng nhìn xung quanh, hắn lúc này vậy mà không cảm ứng được Thiên Luân khí tức!

“Không kém Tiểu Thiên công kích lực lượng, thậm chí còn có nhỉnh hơn!”. Thần Quân tập trung tinh thần để ý xung quanh lẩm bẩm, nên biết Vũ Thiên lúc trước gọi ra công kích tối thượng chính là Thiên phạt chi kiếm hình chiếu, nó chính là đại biểu cho đỉnh cao sát phạt lực lượng, mặt khác hắn gặp không ít Bán bộ hỗn độn khí, cũng đã từng giao thủ với bọn chúng nhưng hắn có thể khẳng định tất cả những bảo khí không có cái nào uy lực có thể sánh ngang Thiên Luân, có thể một phần là do chủ nhân điều khiển pháp bảo tu vi không đủ, cũng có thể là do bao nhiêu năm tháng tinh không pháp tắc eo hẹp khiến cho bọn nó yếu đi nhưng cũng không thể phủ nhân Thiên Luân cường đại, quả nhiên Tiên thiên linh bảo nếu không bị luyện hóa thì uy lực cao hơn những Tiên thiên linh bảo bị luyện hóa ah!

Một điều khác làm cho Thần Quân cũng cảm thấy rất kinh ngạc đó là Thiên Luân không những có công kích linh hồn kỹ năng mà còn có Thời không lực lượng, vẫn biết Tiên thiên linh bảo đều có uy năng riêng biệt, nhưng Thiên Luân giống như có duyên với Thần tộc vô cùng ah, nói cách khác nó cũng rất phù hợp làm Thần Quân pháp bảo, chỉ là hắn trước đó nói sẽ đem trọng bảo này cho Vũ Thiên, xem ra còn cần suy tính một chút rồi.

“...”. Thiên Luân giống như đã hòa mình vào thiên địa xung quanh không để lộ chút nào khí tức. Thần Quân thậm chí đang có chút nghi ngờ nó đã chạy xa khỏi chỗ này, thế nhưng cách đó không xa Hư không thiết thụ vẫn đang đứng đó, Sa yêu cũng đang dần tổ hợp lại thân thể ngay bên cạnh Hư không thiết thụ, điều này cho thấy Thiên Luân vẫn chưa rời khỏi, nó là đang lẩn trốn quanh đây tìm cơ hội đánh lén Thần Quân.

“Hừ! Ngươi dù sao cũng là Tiên thiên linh bảo đã đạt đến Hư vô cấp độ, không nên làm nhục uy danh của Tiên thiên linh bảo!”. Thần Quân sau một lát chờ đợi vẫn không thấy Thiên Luân xuất thủ thì nhíu mày, sau đó hắn con ngươi lập lòe nói với hư không. Tuy rằng hắn không phải lão quái vật có tâm tư quỷ kế nhưng đối phó với một cái lão ngoan đồng như Thiên Luân hắn vẫn tự tin ah, chọc giận nó không tin nó không xuất thủ.

“Ầm” “Ầm!”. Quả nhiên không ngoài Thần Quân suy đoán, hắn vừa dứt lời không gian xung quanh lại một lần nữa ầm ầm rung động, Thiên Luân lại chuẩn bị xuất thủ rồi.

“Ngươi thật là đáng ghét...”. Giống như tinh huống trước đó, Thiên Luân giọng nói giống như là bốn phương tám hướng truyền đến không thể phát giác, nó thủ đoạn thậm chí còn tránh đi được Thồn thiên nhãn dò xét!

“Âm...”. Đột nhiên một tiếng trầm bổng truyền đến. Lại là công kích linh hồn của Thiên Luân.

“Hừ! Xem ngươi làm sao trốn!”. Thần Quân hừ lạnh một tiếng, quanh thân bốn loại lực lượng tràn ra sau đó hắn nhắm mắt lại, thân thể đột nhiên rơi vào trạng thái vô lực ngồi xuống, gần nhưu đồng thời ngay phía trên không gian bỗng tách ra, một cái cự nhãn màu tím xuất hiện, lúc này đây Thần Quân rụt cục cũng đã đem ra thần thông thứ hai của Thông thiên nhãn, Di thiên chi mâu.

“Vù!”. “Vù!”. Thiên Luân công kích thần hồn giống như từ bốn phương tám hướng mà đến nhưng khi gặp phải bốn loại lực lượng dung hợp của Thần Quần thì giống như rơi vào vũng bùn không thể tiếp tục tiến lên mà bị cầm cố không ngừng vang lên những tiếng như gió thổi, không ngừng có những đợt sóng như thế hướng Thần Quân vỗ đến, chỉ là như thế lại chính hợp với ý của Thần Quân.

“...”. Hư không vẫn không ngừng vang lên tiếng u u không có dấu hiệu dừng lại, Thiên Luân đang trốn trong hư không đột nhiên kinh sợ nhìn phía trên đầu nó, Di thiên chi mâu lạnh lùng quét ra bốn phía như không bỏ lọt chút nào, nó có cảm giác bản thân đã bị Di thiên chi mấu phát hiện! Thế nhưng khiến nó không hiểu đó là làm sao Thần Quân lại có thể sử dụng loại này đơn truyền thần thông? Không lẽ tên này chính là Thần tộc hậu duệ như Hư không thiết thụ cùng Sa yêu nói, nhưng hắn lại sử dụng đến Ma tộc bí kỹ là có chuyện gì? Hai tộc đối địch truyền kiếp tuyệt sẽ không sử dụng bí kỹ của đối phương, làm sao có thể trên thân một người thể hiện ra cả hai loại?

“Hừ! Cút ra!”. Giọng nói của Thần Quân vang lên từ Cự nhãn màu tím trên trời, một cột sáng màu tím cũng hướng đến hư không một chỗ vô định đánh xuống, hắn đương nhiên đã nhìn ra Thiên Luân vị trí.

“Hả...”. Hư không vang lên một tiếng kinh sợ, dĩ nhiên chính là tiếng của Thiên Luân.

“Rầm...”. Cột sáng màu tím đánh vào hư không đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, nó dĩ nhiên không phải đơn giản chỉ có “hư không” mà thôi. Hư không giống như miếng kính lập tức phá toái, chỉ là nơi này không đánh ra hư không loạn lưu, chỉ để lại nhưng vết nứt đen kịt to lớn, xem ra cấm chế phía trên Đạo trần hồ cũng đã gần như ngăn cách phia dưới với bên ngoài, có khá nhiều quy tắc bị hạn chế bên ngoài.

“Hắc! Để xem ngươi lúc này còn thủ đoạn gì!”. Thần Quân hừ lạnh một tiếng thâ hình lập tức lóe lên biến mất, đã xác định được Thiên Luân vị trí hắn đương nhiên sẽ dùng đến đồn đánh phủ đầu ah! Nếu để kẻ khác nhìn thấy chỉ sợ kinh ngạc đến há mồm, nên biết Thần Quân cũng mới chỉ có Thánh tổ cực hạn tu vi mà thôi, hắn không những trực diện đối kháng Thiên Luân vốn sánh ngang Hư vô cảnh mà còn có xu thế “truy sát” đối phương, chỉ sợ trước này không nhiều người có khả năng này.

“...”. Hư không phá toái đương nhiên cũng đã phá đi thần thông của Thiên Luân, đây chính là lí do vì sao Thần Quân có thể chính xác xác định vị trí của nó, lúc này nó đã không phải nhân thể mà là dạng thật vốn có, là một cái vòng tròn sáng trắng, đường kính khoảng một trượng.

“Ngươi lại có thể phá vỡ nơi này cấm chế quy tắc...”. Thiên Luân giọng nói vang lên từ vòng trong sáng, nó thần thông bị phá đương nhiên bản thể cũng không dễ chịu, đang không ngừng rung lên kịch liệt.

“Kịch...”. Đột nhiên một bàn tay thò ra từ hư không vết nứt túm lấy vòng sáng, kỳ lạ đó là Thiên Luân lúc này không có phản kháng, nó chỉ im lặng không có bao nhiêu phản ứng.

“Ồ? Ngươi làm sao lại không tiếp tục công kích ta?”. Chủ nhân của bàn tay đương nhiên là Thần Quân, hắn thân hình hiện ra từ hư không có chút kinh ngạc nói. Đáng lý ra lúc này Thiên Luân nên tận dụng thời cơ xuất thủ đánh giết hắn mới phải ah.

“Ta và ngươi đánh nhau vốn không thể phân thắng bại, ngươi cho dù sở hữu lực lượng kỳ quái kia nhưng nếu ta mươn trốn ngươi cũng vĩnh viến không tìm được ta!”. Thiên Luân bản thể vẫn không nhúc nhích, nó giọng nói lại truyền đến.

“Cho dù là lúc này?”. Thần Quân đầu một đám sương mù, Thiên Luân lúc này giống như đổi thành một người khác, đầy kinh nghiệm già rặn, cùng với đó sự tự tin cũng làm cho Thần Quân kinh ngạc, nên biết lúc này nó bản thể đang bị Thần Quân nắm chặt đây.

“Ngươi chỉ có thể công kích phá được thần thông của ta, ngươi lực lượng lại không giữ được ta!”. Thiên Luân vẫn nhàn nhạt nói.

“Vậy ngươi còn lưu lại nơi này làm gì? Nếu ngươi trốn đi ta không thể tìm được ngươi gây phiền phức ah!”. Thần Quân cũng không cho ý kiến mà quái lạ hỏi. Nếu nó đã biết như vậy thì cò lưu lại chỗ này có mục đích khác gì sao?

“Ta muốn mượn lực lượng của ngươi đưa ta ra ngoài!”. Thiên Luân cũng không dấu diếm mà trực tiếp nói. Xem ra đây chính là mục đích của nó khi ở lại đây.

“Ta vì sao phải giúp ngươi?”. Thần Quân hơi ngẩn ra sau đó quái dị hỏi. Thiên Luân không lẽ cũng bị nhốt bên trong Đạo trần hồ?

“Không vì sao cả! Ngươi giúp ta cũng là giúp ngươi, nếu không có ta ngươi vĩnh viến đừng mong rời khỏi nơi này!”. Thiên Luân giọng nói kiên định cùng chắc chắn vang lên, xem ra nó cũng không phải nói đùa.

“Ha ha! Bản tọa có thể đánh vỡ cấm chế nơi này mà đi vào đương nhiên cũng có thể một lần nữa đánh vỡ cấm chế mà đi ra, ngươi nghĩ ta còn cần đến ngươi trợ giúp?”. Thần Quân nghe vậy thì bật cười nói. Từ lúc đi vào hắn đã tìm hiểu trận pháp cùng kết giới cấu thành nên cấm chế này, tuy rằng vô cùng phức tạp cùng cường đại nhưng hắn tin bản thân có thể một lần nữa đánh phá.

“Ngươi có biết vì sao ở đây các loại lực lượng lại tản mác cùng yếu nhược nhưng không gian xung quanh lại vẫn như cũ cường đại như vậy không?”. Không đáp lại Thần Quân, Thiên Luân lại nói một chuyện khác.

“...”. Thần Quân con ngươi co rụt lại kinh dị, hắn giống như không để ý điều này, từ khi vào Hư thiên bí cảnh hắn đã thấy hư không cường đại lên rất nhiều, hoàn cảnh cũng tốt hơn nhiều sơ với ngoại giới, chỉ là khi đi vào Đạo trần hồ hắn chỉ để ý đến hoàn cảnh tu luyện mà quên mất không gian nơi này. “Là có chuyện gì?”. Hắn nhíu mày nói, xem ra Thiên Luân cũng là bất đắc dĩ mới cùng hắn đình chiến.

“Nơi này kết cấu cho phép nó lấy lực lượng của những vật có lực lượng bên trong nó làm lực lượng bảo vệ, nói cách khác khi ta, ngươi ở bên trong này thì lực lượng bảo vệ sẽ bao gồm lực lượng của ta và ngươi!”. Thiên Luân vẫn lạnh nhạt nói. “Chỉ khi ta và ngươi cùng hai tên kia tập trung lại một chỗ, cùng một lúc tập trung lại công kích thì mới có khả năng đánh phá cấm chế đi ra ngoài!”. Nó nhìn sang Hư không thiết thụ cùng Sa yêu nói. “Ta khống chế hai tên kia, lại muốn không chế ngươi là vì mục đích này!”.

“Hử? Còn có loại lại cấm chế?”. Thần Quân mày nhíu lại kinh dị nói. Loại cấm chế này cũng có thể nghĩ ra được? Xem ra trước đó đi vào bên trong cấm chế này hắn xem còn chưa đủ. “Vậy ngươi muốn cùng ta hợp tác?”.

“Đúng vậy!”. Thiên Luân khẳng định.

“Ha ha, ta cho dù không cùng ngươi hợp tác thì vẫn có thể đi ra, hợp tác với ngươi đối với ta có lợi ích gì?”. Thần Quân chợt lắc đầu cười cợt nói. Thiên Luân tạo hình chỉ là nam hài nhưng cũng chính vì thế che đi nó giảo hoạt ah. Mặt khác hắn đi vào là từ bên ngoài đánh phá mà vào, không lâu sau Thiên Quân cũng sẽ xuất quan, lại đánh phá cấm chế để hắn đi ra cũng không phải không có khả năng!

“Ngươi làm sao có thể đi ra ngoài?”. Thiên Luân bản thể run nhẹ nói.

“Ngươi quên cách ta đã đi vào?”. Thần Quân cười nhạt nói. “Nói đi, ngươi rút cục là có chuyện gì? Ta có thể giúp ngươi rời đi cũng không phải không được!”.

“Hử?”. Thần Quân đột nhiên đổi thái độ làm Thiên Luân hơi chút kinh ngạc, chỉ là sau đó nó liền trầm mặc. Tuy rằng nó còn không tiếp xúc với bên ngoài nhưng thông qua không chế Sa yêu cùng Hư không thiết thụ nó cũng hiểu ra đọa lý không có bữa cơm nào miễn phí! “Ngươi có điều kiện gì?”.

“Hắc! Nói chuyện với kẻ thông minh quả nhiên rất đơn giản! Nhận ta làm chủ, đi theo bản tọa mười vạn năm!”. Thần Quân cười nhạt nói. Lúc này còn không ra điều kiện này thì còn đợi khi nào.

“...”. Thiên Luân bản thể nhẹ run một cái rồi lại lâm vào trầm mặc, một khắc sau nó rút cục cũng lên tiếng. “Đi theo ngươi mười vạn năm cũng không phải không được, tiền đề là ngươi có thể mang ta bản thể đi ra khỏi nơi này, chỉ là ta có một điều kiện!”.

“Huh? Nói xem!”. Thần Quân hơi chút bất ngờ nói. Thiên Luân vậy mà đồng ý nhanh như vậy, có lẽ là do nó bị nhốt ở nơi này quá lâu rồi nên chỉ cần đi ra khỏi đây thì việc mất tự do mười vạn năm cũng không đáng kể, chỉ là một điều kiện kia Thần Quân đương nhiên cần phải xuy xét, để xem nó là gì.

“Ngươi không được luyện hóa ta!”. Thiên Luân dứt khoát nói.

“...”. Thần Quân con ngươi co rút. Không luyện hóa thì làm sao có thể không chế được hoàn mỹ? “Cho ta một cái lý do?”. Hắn không biết hắn cùng Ma Quân là cùng có một nghi hoặc, đáp án dĩ nhiên cũng là một rồi!

“Bọn ta Tiên thiên linh bảo nếu bị luyện hóa thì cấp bậc sẽ vĩnh viễn dừng lại ở cấp độ khi bị luyện hóa, hay nói cách khác trong mười vạn nắm nếu ta nhận ngươi làm chủ sẽ không có cơ hội lên cấp!”. Thiên Luân lạnh nhạt nói. “Mặt khác, chỉ cần ta và ngươi tâm ý tương thông thì phát huy ra uy lực so với khi ngươi luyện hóa ta chỉ hơn chứ tuyệt đối không kém!’.

“Ồ? Vậy ngươi lúc này không sợ ta cưỡng chế luyện hóa ngươi?”. Thần Quân king ngạc nói. Tuy rằng hắn không chắc chắn tin tưởng nhưng có lẽ Thiên Luân cũng không lừa hắn.

“Ta đã nói ngươi không thể ngăn cản ta rời đi nên ngươi không có khả năng luyện hóa ta nếu ta không muốn...”. Thiên Luân lạnh lùng nói. “Mặt khác bản thể của ta cũng không phải cái này!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.