PUBG Thế Kỷ Võng Luyến

Chương 97: Lựa chọn




(Phấn trắng sáng bóng xinh đẹp)

Tô Thiển Ngâm đã đoán sai. Triệu Dự đúng là bận bịu, nhưng mà không phải bận đại sự quốc gia mà bận gia sự(việc nhà). Nghiêng người ngồi ở trên Long sàng, Nhiễm Ngọc Nùng đang nằm giữa hai chân hắn. Lộ ra bộ ngực sữa, hạ thân được tấm vải giường che lại. Tuy là mùa xuân tháng ba, nhưng buổi tối vẫn còn có chút lạnh lẽo, bởi vậy bên trong phòng có bố trí một chậu than. Hai người cũng không cảm thấy lạnh. Triệu Dự chìa tay, cung nữ đang đứng ở bên giường vội vàng bưng tới một mâm đựng một cái hộp sứ tráng men mạ vàng đặt giữa lòng bàn tay. Triệu Dự nhận lấy mở ra, một mùi cây cỏ thơm ngát tỏa ra, bên trong hộp thực chất chính là dầu bôi bạc hà màu xanh trong suốt. Thì ra Triệu Dự cùng Nhiễm Ngọc Nùng sinh hoạt vợ chồng trước nay, phát hiện song nhũ của Nhiễm Ngọc Nùng chẳng những ngày thường lại tự nhiên tiết ra sữa tươi, làm cho phấn chấn cực kỳ là trong nhũ lại nhanh chóng tồn trữ thêm lượng sữa lớn. Việc này khiến cho hai người lúc hoan ái lại thêm rất nhiều hứng thú, với hắn mà nói đương nhiên là chuyện tốt. Ai biết có một ngày, trong lúc tình cờ hắn gặp phải cảnh bà vú đang cho nhi tử của mình ăn sữa, mặc dù bà vú đã nhanh kéo xiêm y lên, không ngờ lại khiến hắn nhìn thấy bộ ngực bắt đầu biến dạng rủ xuống.

Triệu Dự giật nẩy người, sau khi đợi bà vú cuống quít chỉnh chu lại y phục, nghiêm mặc tinh tế hỏi thăm vài câu, bà vú lắp bắp trả lời, thừa nhận là nữ tử thời gian dài nuôi con bằng sữa mẹ sẽ làm cho bộ ngực bị biến dạng nghiêm trọng rủ xuống là một chuyện thực tế. Sắc mặt liền trắng bệch đi tới Ngự thư phòng, gọi vài tên thái y sở trường chăm sóc tu thân tới dặn bảo chặt chẽ. Rồi mới quản lý thái y viện mấy tháng khổ tâm nghiêng cứu trình lên một Ngự án mang tên “Trạch đình sương”, tối cùng ngày đã bắt đầu bôi lên bộ ngục của Nhiễm Ngọc Nùng.

Triệu Dự đem Dược sương tỉ mỉ kỹ càng bôi lên song nhũ, lại bắt đầu kiên nhẫn lấy bàn tay nhẹ nhàng theo nhũ hồng nhạt, chậm rãi vạch từng vòng từ trên xuống dưới xoa bóp toàn bộ nhũ, Trạch dược sương theo mưu cầu, dược lực có thể được hấp thụ nhanh hơn. Thời gian dốc lòng như vậy đã uống ba bốn chén trà nhỏ, Triệu Dự lại hoàn toàn không phát hiện ra phiền toái. Chỉ vì xoa song nhũ của Nhiễm Ngọc Nùng mà việc này trở thành một trong những việc làm thường ngày khiến hắn yêu thích nhất. Khuôn ngực của Ngọc Nùng giống như hai trái đào ngọt ngào chín muồi chắc nịch tươi ngon mọng nước, nhũ tiêm hiện lên màu hồng phấn, sau khi được vuốt ve lại thêm đậm sắc biến thành màu đỏ tươi. Vầng nhũ màu sắc nhàn nhạt. Cả hai nhũ là bạch sắc bên trong để lộ ra màu hồng phấn, da thịt nhẵn nhụi, quyến rũ vuốt ve. Khác với song nhũ mềm mại của nữ tử bình thường, song nhũ của Nhiễm Ngọc Nùng mượt mà có nhiều đàn hồi, ở trong bàn tay tùy ý vuốt ve, cảm giác thật tốt, khiến cho Triệu Dự yêu thích không muốn buông tay, mỗi lần hoan ái đều phải đặt trong tay hảo hảo thưởng thức. Ngay cả khi xử lý quốc sự hàng ngày, cũng sẽ vì cao hứng mà kéo Ngọc Nùng vào trong lòng, ở trong vạt áo lấy tay bắt lấy bầu nhũ tùy ý dâm loạn chơi đùa. Nhiễm Ngọc Nùng vì hành động của hắn mà phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng không đổi, hơn nữa điều hiếm có chính là, trong hoàn cảnh dâm mĩ như vậy, hắn cư nhiên là chưa bao giờ phê duyệt sai lầm. Lâu ngày, việc này cũng thành sở trường hạng nhất của hắn.

Sau khi thoa xong thuốc ngoài da cho song nhũ của Ngọc Nùng, hai người tính dục cũng đã nóng, đương nhiên là phải yêu cầu lớn một lát. Triệu Dự mang y phục rườm rà ở trên người cởi ra. Nhiễm Ngọc Nùng nằm ngang trước mặt hắn sớm đã bị hắn lột sạch trơn, hơn nữa còn rất nhiều thủ đoạn ve vãn luân phiên bắt kịp, đã triệt để đi vào khuôn phép. Lúc này ở chính diện là hoa đào, đôi mắt chứa xuân thủy(lạc thú…) nhìn hắn, thân thể sớm đã xụi lơ nhão ra, một bức ``Nhâm quân hái`` hương diễm(thơm mát, diễm lệ) bày ra. Triệu Dự đâu còn kiềm chế được, phòng chừng cho dù lúc này mặt trăng đột nhiên biến thành hình vuông hắn cũng không có chút sững sờ đến liếc mắt một cái. Hai ba lần lại kéo y phục vướng víu xuống, Triệu Dự nhào đầu về phía trước bắt đầu. Mở hai bắp đùi thon dài thẳng tắp của Nhiễm Ngọc Nùng ra, hăm hở đưa ‘mũi nhục’ chuyên tâm thẳng lưng liền đâm vào chỗ sâu trong ‘mị huyệt’ ở giữa kẽ mông Nhiễm Ngọc Nùng.

“A!!! Ân….!” Nhiễm Ngọc Nùng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, ‘Đỉnh nhục’ nhanh chóng bị nội bích bao vây chặt chẽ bện lại hứng thú mang đến niềm khoái cảm khiến Triệu Dự cũng phát ra tiếng than thở. Hắn đem đùi của Nhiễm Ngọc Nùng mở rộng ra, ‘Đỉnh nhục’ chuyển động càng thêm mãnh liệt chạm vào giữa mị huyệt. Tần suất kịch liệt như vậy khiến toàn thân Nhiễm Ngọc Nùng đều mang theo khoái cảm. Hắn cũng chiếu cố không xấu hổ e thẹn mà liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, hai chân thon dài tự nhiên quấn lên trên thắt lưng Triệu Dự.

Mãnh liệt trừu sáp trong phút chốc, Triệu Dự vươn hai cánh tay dài, ôm lấy Nhiễm Ngọc Nùng, Đỉnh nhục vẫn còn trong cơ thể y, đem y ôm lại đặt ngồi ở trên người mình. Tư thế đột nhiên thay đối kéo theo góc độ của Đỉnh nhục trong cơ thể y cũng thay đổi, có chút điểm bị ma sát cố sức, kích thích Nhiễm Ngọc Nùng “A….A…!!!” một tiếng kinh ngạc tán thán. Phấn hành giữa hai chân lúc này cũng mạnh mẽ co giãn, bắt đầu đứng thẳng lên. Không đợi y nói, Triệu Dự ưỡn thẳng phần thắt lưng, đỉnh đầu hung hăng tiến về phía trước, rồi lại hạ xuống. Nhiễm Ngọc Nùng theo đó mà hô lên: “A…A… Ân a!!!!” Triệu Dự xiết chặt thắt lưng của y, thúc đẩy Đỉnh nhục thần tốc hơn nữa tiến về phía trước chạy nước rút. Nguyên nhân bởi vì thay đổi tư thế, toàn thân Nhiễm Ngọc Nùng đều đặt ở trên Đỉnh nhục, tư thế cùng với mị huyệt bị mở rộng thâm nhập càng sâu thêm, theo việc làm ác của Đỉnh nhục ở bên trong cơ thể, mị ngâm trong miệng cũng từng tiếng phát ra to hơn. Cuối cùng cũng đến đợt sóng phóng túng kêu lên: “A nga…hảo sảng(sảng khoái) ….Anga….Thật sâu…hảo bổng ~ Tương công a….Nhĩ hảo bổng….Ahaaa….Ân a a a aa ~~!” Triệu Dự nhận được cổ vũ của y, động tác phía dưới càng thêm gắng sức, Đỉnh nhục chạy tán loạn chạm từng chút ở trong thân thể Nhiễm Ngọc Nùng sau đó lại mất đi chống đỡ mà lại hạ xuống một lần nữa. Song nhũ mê người trước ngực lúc này cũng được lên cao một chút kéo theo toàn thể run run đứng lên, cực kỳ hương diễm phóng đãng.

Triệu Dự nhìn song nhũ rung động trước mắt, đem khuôn mặt kề sát lại. Ở trong rãnh nhũ thật sâu của Nhiễm Ngọc Nùng để lại một dấu hôn đỏ thẫm. Lại quay đầu qua, ngậm một nhũ tiêm ở trong miệng ra sức mút vào. Trong nhất thời, tiếng rên rỉ buông thả lại vang lên, tiếng nhũ tiêm bị mút vào, tiếng nuốt sữa, tiếng thân thể va chạm, còn có tiếng tràn ra của d*m thủy nơi Đỉnh nhục cắm ở giữa mị huyệt, vọng lại ở bất cứ xó xỉnh nào trong gian phòng, duy trì một lúc lâu, cho đến khi trăng lên nửa đêm….

Cuối cùng sau khi dùng sức bắn vọt ra, kèm theo một tiếng gầm nhẹ trầm trầm, một cổ trọc dịch nóng hổi trút vào trong nội đình của Nhiễm Ngọc Nùng, xung kích ở trong tràng bích mỏng manh. Đã bị kích thích, phấn hành phía trước, tiểu phúc run run vài cái, cũng bắn ra tinh thủy bên trong. Hai người trong nháy mắt thoát lực ngã vào nhau, mở miệng song song lớn tiếng thở dốc. Qua loa lắng lại khí tức, Triệu Dự lật cằm Nhiễm Ngọc Nùng, kề khít phủ lên trên miệng, một mạt ướt át đỏ bừng. Nhiễm Ngọc Nùng ngoan ngoãn đón ý hùa theo, cùng tướng công qua một nén nhang, mới kết thúc dây dưa cùng nhau gắn bó hòa vào nhau hôn thắm thiết. Sau đó Triệu Dự giương giọng gọi người tiến vào hầu hạ

Hai bên đem thân thể hoàng hậu tắm rửa sạch sẽ, Nhiễm Ngọc Nùng mệt mỏi rã rời nằm xuống, chuẩn bị nhắm mắt mà ngủ. Triệu Dự thấy, cúi xuống thân y nói: “Bảo bối trước mắt đừng mau ngủ. Còn có việc muốn làm mà.” Nhiễm Ngọc Nùng trong miệng ậm ờ ‘Ân’ một tiếng, nhưng cũng không mở mắt, hơi hơi mở hai chân nâng lên, lộ ra mị huyệt còn chưa khép kín. Triệu Dự đã chuẩn bị tốt Ngọc bổng có thấm dược tính đặt vào trong, lại dùng viên thuốc Ngưng hương nhét lại. Rồi mới kéo áo ngủ bằng gấm qua, che phủ thân thể của hai người. Hai cánh tay đã đem Nhiễm Ngọc Nùng vòng vào trong lòng ôm ấp. Một tay ở song nhũ bắt đầu lưu luyến liền khẽ vuốt. Nhìn âu yếm khuôn mặt người đang ngủ có chút đỏ hây hây chưa tan, trong lòng thoải mái mềm mại không có chỗ nào băn khoăn: Đây là bảo bối của ta, ta muốn cùng người đi tới suốt đời, người ta bảo vệ cùng thương yêu. Hắn nói với chính mình.

Đối với việc tuyển tú, bản thân Triệu Dự cũng không mưu cầu danh lợi. Với hắn mà nói, trong lòng có Nhiễm Ngọc Nùng, một ngày đêm mười hai canh giờ, bản thân hận không thể tăng thêm mười canh giờ. Đâu còn có hứng thú nạp thêm tân sủng? Huống chi sau lưng Ngọc Nùng không có thế lực giúp đỡ. Trước kia những sĩ phu cổ hủ đã bàn luận ngăn chặn hoàng hậu có dòng dõi thấp kém, tìm cách vì y mà tìm ra thân phận quý tộc họ Nhiễm sa sút huyết mạch bị bỏ quên, cũng không hoàn toàn có thể dẹp được chê trách của sĩ tộc đối với xuất thân của hoàng hậu. Lúc này nếu như hậu cung xuất hiện thêm một sủng phi một người hoàn toàn phù hợp với yêu cầu nhà làm quan quý tộc, có thể tưởng tượng bọn họ sẽ xúc động suy nghĩ cái loại gì, mà khiến cho cuộc sống an nhàn của bản thân cùng bảo bối mang theo nhiều quấy nhiễu. Mà ngặt một nỗi, Triệu Dự là chưa từng gặp qua mặt ba mươi sáu danh tú nữ trong lòng nổi lên chán ghét. Cũng bởi vậy, hắn mới lựa chọn tiến hành tuyển tú chiêng trống rùm beng, rầm rộ sôi nổi, xưa nay chưa từng có đem theo Ngọc Nùng đi đến Thái Sơn tế thiên. Mục đích chínhlà nhắc nhở những người này: đại vị của hoàng hậu trong lòng thiên tử không phải tầm thường, muốn suy nghĩ chuyển đến hậu cung thậm chí là leo lên đầu hoàng hậu, bản thân cũng phải cân nhắc suy nghĩ phân lượng có đủ để cùng thiên tử đọ sức hay không.

Lần này hồi cung, hắn tin là hắn cùng Ngọc Nùng sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề. Thế nhưng không có việc gì, Triệu Dự tin bản thân mình có đầy đủ năng lực để có thể bảo vệ tốt cho Ngọc Nùng cùng với ba hoàng tử của bọn họ. Cho tới bây giờ hắn cũng không được yếu đuối, cho dù có người gây khó dễ kêu hắn là một quân vương không có năng lực. Đương nhiên là sẽ không tùy ý để cho thê nhi chính mình âu yếm bị hạ thần ức hiếp làm nhục. Nếu như những người đó có thể khôn ngoan nổi dậy, từ nay về sau an phận thủ thường, đương nhiên là quân thần có thể sống yên ổn với nhau, vô sự, bằng không…Triệu Dự hướng màn trướng cười lạnh lùng: bản thân từ trước đến nay cũng không phải hạng người nhân từ nương tay! Lười nhác suy nghĩ, Triệu Dự thâm thúy nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đang ngủ điềm tĩnh của Nhiễm Ngọc Nùng, hôn nhẹ lên miệng y, rồi mới nhắm hai mắt lại thiếp đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.