Provence Đợi Chờ

Chương 211: Chuyện thường ngày của người một nhà (1)




Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Thị nữ đánh bạo hỏi: “Chủ tử tính toán đi tìm Vân cô nương sao?”

“Không sai!” Cơ Cửu Thiên cười một tiếng, “Đã lâu bổn tọa không gặp nha đầu kia, thật đúng là rất nhớ đó! Chờ thêm một thời gian nữa, bổn tọa liền đi tìm nàng.”

Vừa nghĩ đến Vân Lạc Phong, tươi cười trong mắt Cơ Cửu Thiên càng sâu, bên môi cũng không tự chủ được cong lên một độ cong nhè nhẹ……

“Nhưng mà……” Cơ Cửu Thiên nhăn mày lại, “Không gian trùng động của Cơ gia thông với học phủ Tây Châu, đúng là bổn tọa không muốn nhìn thấy đám lão già đó! Nhưng chỉ có một con đường này mới có thể để ta mau chóng tới đại lục Thất Châu……”

……

Học viện Tây Châu.

Cổng lớn, cánh tay Vân Tiêu ôm chặt lấy eo Vân Lạc Phong, vừa định đi vào thì đã bị hai người ngăn cản.

“Vân Lạc Phong, ngươi đã không còn là đệ tử của học viện Tây Châu! Ngươi không có tư cách bước vào học viện Tây Châu một bước nào nữa!”

Một người thị vệ ngăn ở trước mặt Vân Lạc Phong, mặt không cảm xúc.

Một thị vệ khác nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, lập tức xoay người chạy vào trong học viện.

Hắn muốn đi thông báo với Diêu Thư!

Vân Lạc Phong nhìn thị vệ ngăn mình lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Vân Tiêu, ý bảo hắn đừng động thủ.

“Đuổi ta rời khỏi học viện Tây Châu, là mệnh lệnh của ai?” Nàng nhướng mày, lộ ra đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía thị vệ trước mặt.

Thị vệ lạnh lùng nói ra: “Là mệnh lệnh của Diêu Thư trưởng lão! Ngươi ra tay làm đồ đệ Diêu Thư trưởng lão bị thương, còn dám tiếp tục trở về học viện, thật sự là không biết trời cao đất dày!”

Đồ đệ của Diêu Thư?

Vân Lạc Phong không rõ nguyên do, chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì.

”Vân Lạc Phong! “

Đột nhiên, một giọng nói nôn nóng truyền đến từ phía trước.

Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Hồ Li nhanh chóng vọt ra từ bên trong cửa viện.

“Vân Lạc Phong, ngươi đi mau, nhanh chạy ra khỏi nơi này!” Vẻ mặt Hồ Li rất là nôn nóng, không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh, dường như sợ có ai đuổi theo.

Vân Lạc Phong càng thêm nghi hoặc trong lòng: “Hồ Li, rốt cuộc có chuyện gì?”

Nàng chỉ mới rời đi gần nửa tháng thôi, rốt cuộc trong học viện xảy ra chuyện gì.

“Vân Lạc Phong, khoảng thời gian trước đồ đệ của Diêu Thư trưởng lão là Diêu Mộng Kỳ bị người ta đánh gãy gân tay gân chân, hiện tại nàng ta đã xác nhận, nói là ngươi làm, ngươi nhanh chạy khỏi nơi này, không đi thì không kịp nữa.”

Vân Lạc Phong im lặng, nàng suy nghĩ trong đầu một lát mà vẫn không nghĩ ra Diêu Mộng Kỳ kia là người nào.

“Diêu Mộng Kỳ? Chẳng lẽ là ả ta?” Tiểu Mạch kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Vân Lạc Phong chuyển mắt nhìn hắn: “Ngươi biết à?”

Tiểu Mạch sờ sờ mũi: “Là nữ nhân lúc trước xông vào trong nhà bị Vân Tiêu đánh gãy tay chân gân! Hơn nữa, ả chẳng những ăn đồ ăn mà Vân Tiêu làm cho người, còn muốn quyến rũ Vân Tiêu…… Cho nên, ả có kết cục như thế là tự làm tự chịu! Chỉ là không biết vì sao ả nói tất cả là do người làm?”

Vân Lạc Phong nhìn mắt Vân Tiêu theo bản năng, khóe môi chứa vẻ tươi cười: “Không phải có một câu gọi là vì yêu sinh hận, phỏng chừng là trước kia Vân Tiêu tới tìm ta, nàng ta nhận ra Vân Tiêu nên ném cừu hận lên trên người ta, có lẽ nàng ta còn cho rằng nếu ta chết, có khả năng Vân Tiêu sẽ là của mình.”

“Phong cảnh nơi này không tồi.”

Nhưng mà, Vân Tiêu lại nói một câu không ăn nhập như vậy.

“……”

Vân Lạc Phong cạn lời.

Vân Tiêu rũ mắt nhìn nàng: “Nếu nàng thích, ta đoạt nơi này tặng cho nàng.”

Ngụ ý, học viện Tây Châu này, hắn lúc nào cũng có thể đoạt lấy cho Vân Lạc Phong, sao có thể sợ hãi đám người Diêu Thư kia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.