Provence Đợi Chờ

Chương 203




Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Câu dẫn tiểu thư?

Bỏ trốn?

An Tử Hạo ngây ngốc.

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, ánh mắt phẫn nộ bắn thẳng về phía mỹ phụ.

“Mấy lời đồn đãi đó là do ngươi nói?”

Ánh mắt mỹ phụ lập loè, đáy mắt lại chứa đựng ủy khuất: “Gia chủ, hắn lại dám vu hãm ta, hơn nữa, chuyện này Phỉ Phỉ cũng đã thừa nhận, hắn còn không dám nhận kìa!”

Tiểu thư thừa nhận?

Cảm xúc trong An Tử Hạo dao động lớn hơn nữa: “Hiện tại tiểu thư ở nơi nào, nhất định là các ngươi bắt nàng, mau thả tiểu thư ra!”

“Làm càn!” Trung niên nam tử lại quát chói tai lần nữa, “Phỉ Phỉ là nữ nhi của đệ đệ ta, địa vị ở trong phủ không người nào có thể bằng, ai sẽ giam nó lại chứ? An Tử Hạo, trước kia ngươi quyến rũ Phỉ Phỉ, hiện giờ còn dám vu oan hãm hại, tội này đáng chết!”

An Tử Hạo nắm chặt nắm tay, gân xanh trên trán nổi lên: “Đơn giản thôi, lúc trước ngươi muốn gả tiểu thư cho một lão nhân làm thiếp, ta mới mang theo nàng ấy đào tẩu, nhưng ngươi không muốn buông tha cho chúng ta, mấy tháng ròng rã luôn đuổi giết không ngừng, hiện giờ còn bắt tiểu thư đi! Ngươi mau thả tiểu thư ra, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Vẻ mặt của mỹ phụ càng thêm oan ức, nàng ta cắn chặt môi: “Gia chủ, rõ ràng là hắn quyến rũ Phỉ Phỉ, còn muốn hãm hại ta, dám nói ta muốn gả Phỉ Phỉ cho lão nhân làm thiếp? Phỉ Phỉ là chất nữ của ta, trong lòng ta yêu thương nó còn không kịp, sao có thể để nó làm thiếp?”

Nam nhân trung niên trấn an mỹ phụ, ánh mắt sắc bén quét về phía An Tử Hạo.

“An Tử Hạo, ngươi muốn chết!”

Đùng!

Khí thế trên người hắn kích động xuất ra, như mưa rền gió dữ xâm nhập về phía An Tử Hạo.

Sắc mặt An Tử Hạo tức khắc biến đổi, tái nhợt vô cùng, nhưng hắn vẫn là gắng gượng đứng ở trước cửa, cũng không có ngã xuống!

Vì tiểu thư, hắn tuyệt không thể từ bỏ!

“Ngươi quyến rũ Phỉ Phỉ, hôm nay, ta sẽ giết ngươi ở chỗ này!”

Trong tình huống bình thường, tiểu thư bỏ trốn cùng thị vệ sẽ là một nỗi nhục nhã trong gia tộc.

Bất luận thế lực nào cũng không thể nói ra ở trước công chúng.

Nam nhân trung niên lại giống như không có bất luận kiêng kị nào, luôn mồm mắng An Tử Hạo quyến rũ Quý Phỉ, việc này truyền ra thì thanh danh của Quý Phỉ tất nhiên mất sạch!

Nguyên nhân chính là vì hắn không phải phụ thân của Quý Phỉ, cũng không để nàng ấy ở trong lòng, cho nên…… Hắn mới có thể không bận tâm như thế!

Bỗng nhiên, một luồng uy áp còn cường đại hơn hắn bất ngờ đến từ phía trước rồi đánh tới, làm thân mình hắn lui về phía sau vài bước, phun một ngụm máu tươi ra, ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía nam tử lãnh khốc mặc hắc y.

“Các hạ!” Nam nhân trung niên hít sâu một hơi, hắn cảm nhận được sức mạnh của Vân Tiêu rất cường đại, thế cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, “Chuyện này là của Quý gia chúng ta, ta muốn giáo huấn tên thị vệ đã quyến rũ chất nữ ta, thỉnh các hạ không nên xen vào việc người khác.”

Vân Tiêu làm như không nghe được lời hắn nói, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc đẹp cho Vân Lạc Phong, bên môi cong lên độ cong nhàn nhạt.

“Gió quá lớn, tóc nàng rối rồi này, ta sửa lại giúp nàng nhé.”

Vân Lạc Phong nâng mày lên, tùy ý để nam nhân sửa sang lại mái tóc đen hộ mình, khóe mắt nàng hiện lên vẻ tà khí, không tiếng động nở nụ cười.

Nhìn thấy mình bị Vân Tiêu cứ thế ngó lơ, vẻ mặt nam nhân trung niên càng thêm khó coi, hắn nắm chặt nắm tay: “Các hạ!”

Vân Tiêu nhăn mày lại, giọng nói lãnh khốc: “Hắn quá dong dài.”

“Thì sao?”

“Ta có thể giết hắn hay không?”

Hắn nói rất đơn giản, dường như đối với hắn mà nói, giết người cũng giống như ăn cơm uống nước mà thôi, không có tính khiêu chiến gì.

“Tùy chàng.”

Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, khóe mắt tà lãnh quét về phía nam nhân trung niên, nghiễm nhiên phát hiện khuôn mặt hắn đã trở nên xanh mét, chắc hẳn đã tức đến cực hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.