Prince Joe

Chương 28




“Chân nhân đạo trưởng, lời người nói là thật sao?”

“Phu nhân tới tìm ta là xin quẻ, nên hiểu bần đạo từ trước đến giờ lời nói ngay thẳng, cũng không bao giờ nói dối. Hài nhi người đang mang là thiên thế tai tinh chuyển thế, không thể giữ lại, nếu không cả nhà sẽ gặp tai ương, ngay cả lục đạo cũng phải tránh xa, nếu không sẽ không may mắn thoát khỏi”. (lục đạo luân hồi, ý nói sáu con đường luân hồi của chúng sinh)

“Tại sao có thể như vậy? Đây là đứa nhỏ ta chờ mong nhiều năm nay!”người thiếu phụ bị đả kích lớn, sắc mặt như tro tàn, “Có thể có phương pháp hóa giải hay không?”

“Trừ phi người có Họa thần bên người khiến cho tai tinh cũng không dám tới gần bản mệnh, bằng không……” Đạo trưởng mím môi, nghiêm túc nói: “Thừa dịp tai tinh chưa xuất thế, hủy nó.”

“Không!” người thiếu phụ lập tức từ chối, “Không thể làm phương pháp khác sao?”.

Nếu năm nay nàng không thể sinh ra con, lão gia sẽ cưới thiếp, vô luận như thế nào, nàng phải giữ lại đứa nhỏ này.

“Không phải là không thể lưu lại đứa nhỏ này…..” Đạo trưởng nhíu chặt hai đạo mày rậm, bấm tay tính toán, “Nhưng chỉ lưu tới sáu tuổi, sau sáu tuổi, gia đình sẽ vì nó mà gặp tai họa….” Đạo trưởng nhấn giọng một chút, lại giống như có điểm không thể xác định, “Kỳ lạ, rõ ràng là tai tinh chi tượng, vì sao bốc ra kết quả….”

“Đạo trưởng?”

“Nhớ lấy, người chỉ có thể giữ đứa trẻ này tới sáu tuổi, nếu người không nghe, sau này phúc họa cùng tới, xem như đều do mình tự tạo ra”.

***

Hàng cây cổ thụ đứng vững nguy nga, xanh um tươi tốt, nơi này là làng mạc hẻo lánh, ít có người tới.

Cổ thụ mọc thành rừng, tọa trên những ngọn núi trập trùng nối tiếp nhau, quả mọng đỏ treo trên cành cây hình thành sắc thái hồng lục giao nhau, hoàn toàn khác biệt.

Nói không ai tin, lúc này dưới tán cây có một cô gái nhỏ, mắt to tròn chớp chớp, không ngừng tìm kiếm những quả đỏ tròn sáng bóng trên cây.

Đúng lúc cuối năm nàng lên núi, vô tình lại phát hiện ra khu rừng bí mật này, vốn các cây đều đã khô héo, nhưng khi đông đi xuân đến, những nhành cây khô cũng bắt đầu ra chồi, nàng thậm chí còn phát hiện trên cây một đóa hoa nhỏ ngày một lớn và sáng hơn, lại qua thêm mấy ngày, đóa hoa đó tách ra khỏi những hạt tuyết, cực kỳ xinh đẹp.

Tiểu cô nương mê muội, mỗi ngày đều đến đây ngắm nhìn.

Khi hoa rụng xuống, nơi hoa rơi kết thành một chùm quả nhỏ, trước xanh, sau đó trắng dần, ngày ngày lớn hơn sẽ thành màu đỏ sẫm.

Nhìn từng quả đỏ tươi như giọt máu, nàng vài lần xúc động muốn hái xuống nhưng rồi cố nén lại, nàng không muốnphá hư cảnh sắc mê muội này.

Đột nhiên, một trận âm thanh xào xạc vang lên thu hút sự chú ý của nàng.

Tiểu cô nương vòng ra phía cây cổ thụ, kinh ngạc nhìn thấy giữa đám đất đá là hột quả bị người ta tùy tay vứt bỏ, cạnh đó có một chiếc túi chứa đầy những trái cây màu đỏ.

Hai nắm đấm nho nhỏ gắt gao nắm chặt, có người lại dám hái trộm trái cây trân bảo của nàng, còn ăn nó, quả thực tội không thể tha!

Hai mắt nàng lộ ra vẻ âm trầm không phù hợp với tuổi của nàng, một cỗ chưởng lực tụ lại bên tay phải.

Chưa đánh tên đáng chết, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng “Ôi”, ngay lập tức rơi xuống một thứ kỳ lạ, nàng nhất thời lui lại, “thứ kia” lăn vài vòng đến trước chân nàng.

“Ông trời của ta, như thế nào lại ngu ngốc như vậy, tự nhiên lại bước trượt”.Thiếu niên bị rơi xuống thất điên bát đảo ôm đầu chậm rãi ngồi dậy.

Nàng nhíu mắt lại, bởi vì trái cây trong tay hắn mà tức giận bạo tăng. Hắn! Hắn dám cả gan ăn bảo bối của nàng.

Thiếu niên phát hiện phía trước có người đang đứng, nhất thời kinh hãi, bật dậy nhảy lui ra sau mấy bước rồi lại ôm đầu kêu “Ối ối” lui ở dưới tán cây.

Khóe miệng nàng trào phúng, coi như hắn tự biết hái trộm quả sẽ bị bắt nên sợ hãi, nhưng mà không còn kịp rồi, nàng sẽ không tha thứ cho hành vi của hắn.

“Không phải nói nơi này mấy trăm năm nay không có người đến, làm sao có thể có người ở đây? Đáng chết! Tiểu nha đầu, ngươi không cần lại đây, ta sẽ không hại ngươi, ngươi đi mau, đi mau nha!”

Cước bộ tiến lên một chút, trong ánh mắt không có cảm tình của nàng mang theo một tia hoang mang, nắm tay phải theo đó cũng buông lỏng một chút.

Sao lại thế? Hắn không phải vì bị bắt gặp đang ăn trộm mà cảm thấy sợ hãi sao?

“Ta nói là ngươi đi mau nha! Ngươi như thế nào còn đứng bất động ở đó? Đáng giận! Ngươi không nghe ta nói sao?” Kêu cả buổi, cô gái trước mắt vẫn giống như đứa ngốc không hề nhúc nhích.

Thiếu niên nhanh chóng đứng lên, nhặt lên chiếc túi nặng trịch chiến lợi phẩm, chân dài nhanh bước, nàng bất động, vậy thì để hắn động!

“Đem thứ gì đó trong tay ngươi lưu lại!”

Một cái bóng chợt lóe, cô gái phút chốc đã đứng thẳng trước mặt hắn, động tác mau lẹ làm cho thiếu niên sợ tới mức lòng bàn chân trơn trượt.

“Thứ gì đó?” theo tầm mắt của nàng, hắn nhìn xuống, nhìn thấy đống lương thực chứa đầy trong túi quần áo, lập tức hiểu ý “Quả anh đào này …… Là của ngươi?”

Khó trách nàng trừng mắt với hắn như vậy …….Không đúng! “Ngươi làm cái gì mà dựa vào gần ta như vậy? Không phải ta nói muốn ngươi đừng tới đây sao?”Thiếu niên vội vàng muốn lui lại, nhưng bất đắc dĩ là không thể mảy may động đậy.

Cẩn thận nhìn lên, tay của cô bé đang chặt chẽ nắm lấy cổ tay gầy gò của hắn, tạm thời hắn không để tâm bất luận vì cái gì thân mình nho nhỏ của nàng lại dùng lực lớn như vậy, hắn sợ hãi là sợ chuyện khác.

“Buông ra! Mau buông ra! Người làm sao có thể cầm lấy ta? Ta không có hại ngươi nha! Ngươi mau thả ta ra!”

“Đem thứ gì đó của ta lưu lại”. Nàng nhìn nhìn túi tang vật, nhíu mi nghĩ vừa rồi hắn gọi tên là gì.

“Cái gì đó của ngươi là cái gì, đây rõ ràng là anh đào dại, ta đói tìm ăn đỡ…..Tốt thôi! Ngươi muốn anh đào, ta liền cho ngươi, ngươi buông được không? Ngươi gây sự nha!” Thiếu niên hé mặt ra cơ hồ muốn khóc.

“Thì ra cái này gọi là anh đào”. Rèm mi buông lỏng, cô gái lẩm bẩm nói.

“Tiểu tổ tông của ta, ta không phải ở đây nói giỡn, van cầu ngươi mau thả ta ra được không?” Bọc đồ đều đưa cho nàng, sao lại còn giữ lấy hắn không thả?

“Ngươi không được sự cho phép của ta liền ăn vụng anh đào của ta.” Khẩu khí phát lạnh, nàng mắt lạnh liếc hắn.

Xung quanh không khí chợt biến lạnh, thiếu niên run lên một chút, không để ý tới sát khí trong mắt cô gái, hắn toàn tâm toàn ý bắt lấy cổ tay bị nắm trong bàn tay nhỏ bé.

“Tiểu cô nương à! Cây này không ghi đại danh của ngươi, ta làm sao mà biết nó là của ngươi……. Được, được, được, ta xin lỗi ngươi được không? Ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, nhưng mà đừng đến gần ta, đừng …. chạm vào ta nha!”Kéo, lại kéo, như thế nào cô gái này không chịu thả hắn ra.

“Vì sao kêu nó anh đào?”

Sau một lúc lâu hắn mới ý thức được câu hỏi của nàng, “Có phải ta nói cho ngươi, ngươi sẽ thả ta ra?”

Cô gái không đáp, thiếu niên bất đắc dĩ liếc mắt một cái nhìn ngón tay như nam châm đang kiềm ở trên cổ tay hắn, thở dài, hắn cho nàng cơ hội, là chính nàng không buông ra, không quan hệ tới hắn a!

Hắn đơn giản ngồi xếp bằng trên mặt đất, chờ điều kế tiếp phát sinh trên người cô gái“Bởi vì hình dạng quả này giống như đào, hạt mảnh như anh châu, cho nên tên là anh đào.”

Nàng gật gật đầu, “Mà … muốn trồng cây anh đào như thế nào?”

“Cây này bình thường sinh trưởng ở nơi ẩm và ấm áp, nhưng thân cây, vỏ cây dễ bị sâu nên không dễ trồng, bình thường chăm sóc tốt sống mười mấy năm sẽ không thành vấn đề, bằng không chỉ có thể sống mấy năm ngắn ngủn.”

“Cho nên chỉ trồng ở nơi ấm áp?” Khó trách quanh năm trên núi lạnh lẽo băng hàn, nàng chưa bao giờ gặp qua.

“Trên lý thuyết thì là như thế.”

Sau một lúc lâu, cô gái không nói lời gì nữa, thiếu niên đánh giá khuôn mặt thanh tú của nàng, từng động tác nhỏ trên mặt hắn cũng không bỏ qua.

Thấy nàng cong mi giương lên, hắn thật cẩn thận hỏi: “Này, ta hỏi ngươi có phải thấy thân mình cảm thấy không khỏe?”

Nàng hồ nghi liếc hắn một cái, ánh mắt cuối cùng rơi vào túi tràn đầy quả anh đào, thiếu niên nín thở chờ đợi, nàng chậm rãi nói, “Anh đào lúc ăn có hương vị gì?”

“Ngươi chưa ăn qua?”. Thiếu niên giật mình hỏi, hóa ra nàng đối với cây anh đào không biết gì cả, lại nghiễm nhiên bày ra bộ dạng “Cây này là của ta”, mà qua một khắc lâu, cô gái này tựa hồ không có phản ứng như trong tưởng tượng của hắn, còn có thể cùng hắn đối đáp trôi chảy…

Nàng thành thực lắc đầu.

“Muốn thử hay không? Nó được thiên nhiên rửa phép, mùi vị rất ngọt ngào”,thiếu niên trong mắt dấy lên hào quang hưng phấn, háo hức nói.

Cô gái được khích lệ, cho một quả vào cái miệng nhỏ nhắn, xoay mình, nàng mãnh liệt ho lên.

Thiếu niên luống cuống tay chân vỗ mạnh lưng nàng, sắc mặt sợ tới mức hết xanh lại trắng, đã quên nguyên tắc bình thường tuyệt nhiên không lấy tay chạm vào người khác.“Làm ơn ngươi đừng gặp chuyện không may, ta thật vất vả mới gặp được một người ngoại lệ. Ngươi trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện nha!”

Cơn ho của cô gái dần chậm lại, đẩy hắn đang lộn xộn ra, liếc mắt, không có việc gì cũng bị hắn đánh ra chuyện. “Ta chỉ là bị sặc, cũng không phải sắp chết, ngươi đừng líu ríu nói bậy”.

“Sặc ……Bị sặc?” Thiếu nhiên há to mồm thở ra, “Làm ta sợ muốn chết, thiếu chút nữa nghĩ đến ngươi bị hóc hột”. Nói xong lại một lần nữa nhìn cô gái.

“Ta không ngốc như vậy được không? Ta là vì vị chua lúc mới ăn vào, không cẩn thận bị sặc”. Hương vị kỳ lạ, lúc ăn vào ngon ngọt, lúc đầu hơi chua, sau đó vị ngọt hòa ra khiến người ta không thể không muốn ăn thêm.

“Ai biết được, từ xưa đến nay ngươi chết vì nghẹn ăn nhiều lắm”. Hắn tự giễu cười.

Cô gái theo biểu tình cổ quái của hắn, lại ném một trái anh đào cho vào miệng, tư vị ngọt ngào kì dị.

“Tốt lắm ăn đi. Cho nên đừng trách ta hái nhiều như vậy, ta đói cực kỳ thôi!”.Thấy nàng tựa hồ không hề để ý đến hành vi “hái trộm” của mình, hắn ngang ngạnh, ăn vụng không quên khoe khoang nói: “Nói lại chính là ta thay nó rải mầm, nhìn chỗ hột đó, nói không chừng bảy tám năm sau nơi này lại thành một rừng cây anh đào nha!”. Hắn đắc ý cười, coi như công lao đều ở trên người hắn.

Đói?

Ngắm liếc mắt vô số hột trải đầy đất, cô gái kinh ngạc trong lòng.

Hắn cũng thật đói nha!

“Ta đã ba ngày không ăn qua một chút cơm”. Thiếu niên cười nhẹ, đứng dậy muốn rời đi.

“Ngươi phải đi?” Ánh mắt hắn lưu lại bọc quần áo, hắn quả thực muốn hái quả lấp đầy ổ bụng.

“Giữ ta lại, vài cành anh đào trên cây rất nhanh sẽ bị ta ăn hết, đến lúc đó, ngươi đừng có khóc nha!”

Đối với người thiếu niên mới gặp mặt này, nàng không có hảo cảm gì, lại cám ơn hắn nói cho nàng hết thảy về cây anh đào. “Ta sẽ không giữ ngươi, cũng không nghĩ ngày sau gặp lại ngươi”

Khi hắn còn đang kinh ngạc, nàng trả lại bọc đồ cho hắn, thế rồi suốt bảy năm qua cô gái lộ ra nụ cười thiện ý yếu ớt duy nhất. “Túi anh đào này coi như học phí trả ngươi nói cho ta trồng cây này như thế nào, ngươi cầm đi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.