Pokemon Từ Dân Nghèo Đến Hắc Ám Cự Đầu

Chương 43: Chương 43




Một tuần sau.

Đúng như lời Nhân Mã nói, hắn giúp nàng rời khỏi núi, còn giúp nàng tiếp cận Thiên Yết một lần nữa. Cự Giải có hỏi: "Ngươi giỏi đến vậy sao không tự mình tiếp cận hắn?"

Nhân Mã cười lớn: "Giỏi nhưng không có nghĩa phần thắng nghiêng về ta. Đối với Thiên Sát Lang tất nhiên không thể dùng cách thức một chọi một chính diện được."

"Nhưng ngươi có chắc hắn sẽ không nghi ngờ mà mang ta về!?"

Nhân Mã gật đầu tỏ vẻ hiểu biết sâu rộng, còn vỗ nhẹ lên bả vai Cự Giải như kiểu trấn an tâm lý vốn không còn tĩnh lặng của nàng: "Yên tâm, hắn sẽ thu nạp ngươi!"

Không hiểu sao Nhân Mã có thể biết được hành tung của Thiên Yết, và còn nắm rõ chính xác nơi mà Thiên Yết đang dừng chân nữa. Chỉ có Nhân Mã biết, vì thứ thuộc về hắn đang nằm ở chỗ Thiên Yết, việc cảm nhận được cũng là chuyện thường tình.

Trước khi đồng ý rời đi nàng không quên hỏi: "Thiên Tử Hoàng liệu có ổn?"

Nhân Mã đáp: "Hắn hiện tại đang ở nơi rất an toàn, ta đã nhờ người kê thuốc tốt nhất để hắn dưỡng thương. Sớm muộn hắn cũng bình phục thôi, đừng lo lắng quá!"

Nếu như vậy thì, Cự Giải cũng phần nào yên tâm mà bắt tay vào kế hoạch trả thù.

Nhân Mã điều chế Bách Liên Hoa thành một lọ tinh dầu, mùi thơm dìu dịu, lúc nhỏ vào miệng mang theo hương vị ngọt thanh, lại man mát nơi cổ họng. Chỉ cần một giọt Bách Liên Hoa thôi, đủ để kiềm hãm độc tính từ Cổ Trùng trong vòng ba ngày, Nhân Mã dặn phải sử dụng trước khi mặt trời lặn. Một lọ tinh dầu có thể dùng đến một tháng, đừng làm mất vì tạm thời hắn và nàng sẽ không gặp nhau trong vòng một tháng. Đó cũng là thời hạn Nhân Mã đặt ra cho Cự Giải phải dụ được Thiên Yết lơ là cảnh giác để hắn tiện ra tay.

...

Giờ đây, Cự Giải xuất hiện trước mặt Thiên Yết, dáng vẻ nàng tiều tụy đi rất nhiều, đôi gò má hốc hác, làn da vẫn trắng bệch cùng đôi mắt đục ngày nào. Nhưng sao Cự Giải trông nhỏ bé quá, nhỏ đến mức tội nghiệp. Khóe môi Cự Giải vẽ lên một đường cong nhẹ, nàng cố gắng dằn lại cơn bức bách trong lòng. Bởi lẽ nàng sẽ mắng nhiếc hắn nếu có thể, loại cầm thú như hắn, kinh tởm đến độ làm nàng muốn nôn mửa, dịch chua từ dạ dày trào lên cổ họng khiến nàng "ụa" một tiếng, rồi hai tiếng...

Không chịu được, Cự Giải liền chạy đến gốc cây gần đó, chống tay, ói đến đầu óc quay cuồng, mặt mũi đầy chất nhờn, nhơn nhớt, thần sắc kém hẳn, môi trắng bệch thiếu sức sống. Trông thấy nàng hối hả chạy đi nôn mửa, cộng thêm sắc mặt có phần xanh xao, Thiên Yết nhíu mi ra lệnh Tạ Bối: "Mau xem nàng ấy bị làm sao!?"

Tạ Bối bước đến cạnh Cự Giải nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch, nàng cũng không có ý định vùng vẫy hay giằng co. Đúng như những gì nàng muốn thấy, sắc mặt Tạ Bối bỗng biến hóa khó coi, nàng ta bặm môi dưới, đôi mắt trừng to hừng hừng sát khí. Thiên Yết nóng lòng hối thúc: "Sao rồi!?"

Tạ Bối lạnh lùng đáp: "Nàng ta đang mang thai."

"Mang thai?" Thiên Yết ngờ nghệch, quay sang hỏi Cự Giải: "Bao lâu rồi!?"

Cự Giải chửi thầm trong bụng, dù vậy miệng vẫn mở lời ngon ngọt, dáng vẻ như phải chịu đựng rất nhiều thiệt thòi: "Được một tháng rồi, ta cũng không muốn gặp lại các ngươi. Nhưng vì con, ta nguyện trở thành thiếp, ép vế một chút cũng không sao. Dù gì, ta cũng không thể sánh bằng Tạ tiểu thư đây!"

Tạ Bối cắm môi, nụ cười nham hiểm nở trên môi, lòng dạ rắn rết của ả đúng là khôn lường. Trong đầu ả là những đoạn hình ảnh điên cuồng. Rõ ràng ả đã đẩy Cự Giải xuống vực thẳm, ở đó cũng chẳng có một bóng người nào. Sao nàng có thể toàn thay sống sót trở về, không những vậy còn rất khỏe mạnh mang theo bào thai của Thiên Yết đến đây gặp hắn. Không lẽ...? Đáp án chợt lóe lên trong đầu Tạ Bối, chỉ có một người duy nhất có thể giúp Cự Giải lúc này ngoại trừ tên Thiên Tử Hoàng bị ả đánh đến mất lú lẩn. Cốt Dạ, mặt ả lại sa sầm biến sắc, lần này trông có vẻ tệ hơn trước rất nhiều. Vì ả biết, Cự Giải không thể nào một thân một mình đến đây, rồi tra ra được tung tích của ả và Thiên Yết. Nếu như vậy, Cốt Dạ đã hồi phục một phần ba công lực rồi,... không sớm cũng muộn hắn sẽ tìm đến để trừng phạt ả, giết chết ả.

Có vẻ như Tạ Bối bắt đầu kiêng dè với Cự Giải, ả lùi ra sau lưng Thiên Yết mong cầu sự bảo vệ từ hắn. Nhưng không... Thiên Yết bước tới rất nhanh, giang đôi tay rộng to lớn ôm chầm lấy Cự Giải vào lòng, bao nhiêu nhớ nhung, bất lực, hắn đều dồn vào từng nhịp thở dài nặng nhọc trên đỉnh đầu nàng: "Còn sống là tốt rồi! Tốt rồi! Không sao rồi!"

Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen

Cằm hắn tì đỉnh đầu nàng, Cự Giải nép vào lòng Thiên Yết, không khỏi tự dương tự đắc cười mãn nguyện, ánh mắt nàng đắc trí hướng về phía Tạ Bối, phần thắng này chưa biết nghiêng về ai, nhưng trước mắt nàng phải cười đến hả dạ mới thôi. Ta Bối lực bất tòng tâm đứng chết trân tại chỗ, ả đảo mắt, phải tính đường lui cho bản thân, ả chưa muốn chết vào lúc này. Khó lắm ả mới có thể chạy trốn và thoát chết cơ mà!

Hôm ấy, Thiên Yết đã chính mắt trông thấy Tạ Bối đẩy Cự Giải xuống vực, cũng chính hắn đã chứng kiến cảnh Cốt Dạ cứu nàng trước khi thân thể nàng chạm đáy vực thẳm. Vì sao? Vì lúc ấy hắn cũng đã lao xuống cùng nàng nhưng chậm hơn Cốt Dạ một bước. Hôm nay nàng có mặt ở đây, không đơn giản chỉ muốn như thế. Cự Giải của hắn cũng chỉ là một con rối thánh thuần, một nạn nhân dưới tay Cốt Dạ bị Cốt Dạ sớm ngày thao túng.

Trách ai bây giờ? Chỉ còn biết trách bản thân hắn vô dụng thôi...

Thiên Yết đưa tay sờ lấy chiếc bụng Cự Giải, nó phẳng lì, chẳng lấy chút nhấp nhô gì để minh chứng nơi này đang chứa đựng bào thai nhỏ bé. Hài tử này là con hắn sao? Một tháng trước, hai người vẫn còn ở bên nhau, khi đó nàng đang phải gồng mình gánh chịu sự giày xéo của hắn, và đôi lúc hắn sẽ ban phát cho nàng một chút sự thương hại. Liệu sau khi bị dẫm đạp thô bạo, tàn nhẫn như thế, nàng vẫn muốn ở bên cạnh hắn!? Hay nàng đến để trả thù?

Có lẽ nàng đến để trả thù.

Mà sao, hắn lại cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn so với việc nàng trở về để chịu đựng? Có lẽ, chính lúc này đây, hắn cũng đang tự dằn vặt bản thân cùng tội lỗi trước đây đối với Cự Giải. Thiên Yết dừng lại tâm tư miên man, nở nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng nới lỏng đôi tay, buông Cự Giải ra. Hắn bế xốc nàng lên, thỏ thẻ vào tai nàng: "Từ bây giờ hãy để ta bù đắp cho nàng, được không?"

Cự Giải bị bế bất ngờ, hai tay liền theo phản xạ choàng qua cổ Thiên Yết giữ chặt. Nàng hơi ngây người, mắt đối mắt, mặt đối mặt, nghĩ thầm: "Bù đắp ư? Hắn đang nói cái quái gì thế? Đầu óc hắn bị hư hỏng rồi sao?"

Hắn cúi đầu xuống như muốn nuốt chửng đôi môi Cự Giải, còn nàng bị hắn cưỡng hôn vô tình cựa quậy để động vết thương. Nàng đau, chân víu, tay gồng, mặt nhăn nhúm lại. Cổ họng phát ra âm luật "ưm... ư... ưm..." thể hiện cơn đau, nhưng do Thiên Yết hăng say nhai nuốt quá làm nàng không tài nào hét toáng lên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.