Pokemon Từ Dân Nghèo Đến Hắc Ám Cự Đầu

Chương 12: Chương 12




Cứ vậy một tháng nhanh chóng trôi qua tựa như cái chớp mắt của người thiếu nữ. Nhân Mã và Ma Kết bên nhau không biết trời đen hay mây trắng, bỗng chốc bao nhiêu toan tính trong lòng y theo gió cuốn phăng đi mất.

Ma Kết nóng lòng muốn tìm thấy Cự Giải nhưng không có cách nào khiến Nhân Mã nhanh chóng hồi phục võ công. Vài hôm trước nàng bắt được vài con cá hồi nhảy khỏi mặt nước mang về cho Nhân Mã chế biến. Cái hang động đơn giản ngày nào để tránh bão tuyết được trang trí thêm rất nhiều thứ. Đa phần là lông thú và vài bộ phận thú vật hoang dã cốt để thay vào những chỗ hoại tử của nàng.

Nhân Mã bảo: "Hiện tại ta đã hồi phục được phần nào công lực, nhưng để thắng Thiên Sát Lang vẫn còn xa vời quá!"

Ma Kết đang ngồi tỉa ngọn giáo bằng cây bởi bộ móng sắc bén hỏi: "Vậy là không có cách nào cứu được tỷ tỷ sao?"

Y đáp: "Có, nhưng trước tiên phải tìm Tạ Bối, nàng ta đang giữ vật rất quan trọng đối với ta."

Nàng gật đầu: "Thế ngươi ước chừng bao giờ mới khởi hành?"

Y quay sang nhìn Ma Kết, đưa tay vuốt mấy sợi tóc mai bay tán loạn bên má nàng, bết vào chiếc cổ thon dài trắng muốt đến nhợt nhạt kia: "Có lẽ là ngày mai, cũng không vội đâu."

"Ngươi không vội, nhưng ta rất vội!"

"Hừ!" Nhân Mã đứng dậy rời khỏi chiếc hang trú ẩn, khuất dần trong cơn bão tuyết đang dần kéo đến. Ma Kết ngồi đó thở dài, thầm nghĩ nếu y gặp phải chó sói thì biết làm sao đây? Nghĩ thế, nàng cũng vội đứng dậy bước theo dấu chân sắp mờ đi vì tuyết san bằng.

"Bảo không vội, vậy mà không nói gì đã đi mất hút rồi!"

Nói thầm trong miệng, môi nàng mấp mé vài cái rồi lại thôi, bây giờ quan trọng là tìm y rồi đi giải cứu Cự Giải. Vì mạng sống tỷ tỷ đang gặp nguy hiểm, với cả bọn họ cũng cần phải trở về nếu không mọi người chắc đang lo đến phát sốt ở thế giới hiện đại mất.

Tính ra hai người họ cũng đi lâu đến vậy rồi, mất tích vài ba hôm còn có thể chờ đợi. Liệu đã qua một hai mùa trăng tròn rồi, có còn ai tin tưởng và hy vọng bọn họ vẫn còn sống chứ?

Ma Kết chìm trong mớ suy nghĩ về thế giới của mình, lại nhớ đến những ngày tháng ở đây, cạnh bên Nhân Mã. Bọn họ thật sự cũng đã có khoảng thời gian rất vui vẻ, và chắc chắn rằng khi trở về nàng sẽ chẳng bao giờ có thể cảm nhận lại được điều này lần nữa đâu. Tuyết mỗi lúc càng dày thêm, Ma Kết choàng lớp lông gấu quanh người, rút chiếc cổ lại núp trong vạt áo. Nếu không tìm được Nhân Mã trước khi trời tối, ít nhất nàng cũng phải trở về hang động để tránh khỏi cơn bão khắc nghiệt sắp tới này.

...

Hai mươi tám ngày trước.

Cự Giải men theo con suối nhỏ, nhảy chân sáo cùng cây kẹo hồ lô trên tay. Hôm nay trời cứ hầm hầm như có vẻ sắp mưa đến nơi. Chẳng lấy một tý ánh nắng, nàng phải vui lắm chứ, sao dáng vẻ thì hồn nhiên mà đáy mắt lại hiện lên nỗi buồn thế kia?

Chẳng qua từ khi cái nữ nhân Tạ Bối xuất hiện, ngoài việc Thiên Yết ở cạnh nàng lúc mặt trời xuống núi, thì hầu hết thời gian đều ở bên cạnh ả ta. Nói nàng không ghen cũng không phải, nữ nhân mà ai lại không ích kỷ, huống hồ gì là kẻ đã cưỡng bức nàng không biết bao nhiêu ngày qua.

Phía bên này Cự Giải buồn tủi thì bên kia hai người bọn họ lại phá lên cười ha hả trông rất sảng khoái. Trong lúc đi, nàng cứ gặp được người nào thì lại hỏi về tung tích Ma Kết, theo lời nàng miêu tả thì không khả quan cho lắm. Nhưng xét ra mọi phương diện thì rất dễ tìm. Vì chỉ cần tả một nữ nhân sở hữu vẻ ngoài như Cự Giải thì cũng đủ đặc biệt rồi. Nhất là nước da trắng bệch như tuyết, môi đỏ tựa máu và đôi mắt không có tròng đen. Chẳng thấy mỹ nhân đâu, chỉ đủ dọa người khác hoảng sợ, trẻ con khóc thét thôi.

Cho dù nàng hỏi rất nhiều người ai cũng đều khua tay bảo chưa từng nhìn thấy người nào giống như Cự Giải. Nàng cũng đã mỏi chân, mệt nhừ người, thế là nàng ngồi lại cạnh con suối nhỏ, sẵn tiện ngâm đôi chân chai sần đau nhức vì đi bộ quá nhiều. Thiên Yết ở đằng sau đưa mắt quan sát Cự Giải thấy nàng ngoan ngoãn dừng lại, hắn cũng không có ý định tiếp tục đi nữa.

Tạ Bối lên tiếng khi nhìn theo ánh mắt của hắn: "Ngươi có cảm tình với nàng ta sao?"

Thiên Yết vội cau mày, phản bác: "Không có, chỉ là ta không muốn đồ của ta lại chạy loạn mất."

Tạ Bối cười lạnh: "Nếu không yêu thì nhanh chóng trút hết Cổ Dục sang nàng ta, rồi ném nàng ta ở đâu đó chờ chết đi. Ngươi nên nhớ việc quan trọng nhất là phải diệt trừ Cốt Dạ. Có thế ta với ngươi mới có con đường sống."

Thiên Yết trầm tư đôi chút mới lên tiếng đáp: "Có thể kéo dài thời gian duy trì mạng sống của nàng ta chứ?"

"Không thể." Tạ Bối trả lời một cách thẳng thừng và nhanh chóng, cốt để dẹp đi hy vọng trong lòng hắn: "Cả Cốt Dạ chưa chắc đã giải được, ngươi nghĩ làm sao ta có đủ sức?"

"Hừ!" Hắn hừ lạnh, không gian xung quanh bỗng chốc rơi vào trầm mặc.

"Ta đoán chắc ngươi đã yếu lòng vì nàng ta rồi."

"Đừng nghĩ ngươi lúc nào cũng hiểu rõ ta."

"Nếu ta không hiểu rõ ngươi, thì ai đủ can đảm để hiểu?" Ả cười khan: "Chẳng ai cả!"

Nói rồi, ả nhón chân đặt lên môi Thiên Yết một nụ hôn phớt nhẹ: "Ngươi nên nhanh chóng giải quyết vấn đề này trước khi Cốt Dạ tìm tới lấy mạng cả hai chúng ta. Còn nữa không phải ta đòi hỏi gì, nhưng ngươi đừng quên việc phải thú ta đấy!"

Ả cười rộ vang cả đất trời rồi bỏ đi về hướng ngược lại. Đúng là nữ nhân quái đản!

Ở bên kia Cự Giải lườm đến rách mắt, việc nàng vừa thấy là gì thế? Thiên Yết và nữ nhân kia hẳn đã hôn nhau ư? Không, chắc chỉ là môi chạm môi xã giao tý thôi mà!? Bất quá... ai lại xã giao kiểu đó chứ?

Thiên Yết lại quay sang nhìn Cự Giải chẳng hay chạm phải đáy mắt ngập tràn lửa hận bùng lên đầy giận dữ. Cơn thịnh nộ kéo đến khiến Cự Giải đứng phắt dậy chủ động tiến đến trước mặt hắn, nhưng rồi nàng trở nên mềm mỏng hơn khi đối diện cùng khuôn mặt lạnh lùng ấy: "Soái như chàng khó tránh khỏi mỹ nhân bao vây xung quanh."

Nàng cười, rồi cũng nối bước theo con đường Tạ Bối vừa đi. Dù môi nở nụ cười hiền lành nhưng lòng lại căm phẫn vô cùng. Chỉ trách nàng quá vô dụng, để cả chạy trốn lần nữa cũng không đủ dũng khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.