Plants Vs Zombie 2 - Nhật Ký Hành Trình Của Sunflower

Chương 28: Cậu ôm tôi đi




Bùi Nhiễm Nhiễm từ trong nhà tắm đi ra nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đã mặc quần áo chỉnh tề tươm tất, cô tỏ vẻ kinh ngạc khó tin vào mắt mình.

"Nhiễm Nhiễm, trước giờ anh vẫn nhanh thức dậy thôi." Ánh mắt lúc nãy của cô ta là sao thế nhỉ.

Giống như trước giờ anh không nghe lời cô mau chóng ngồi dậy ấy.

"Biểu hiện của em ám chỉ sự nề nếp tối qua của anh đấy." cô ta thản nhiên cười, "em ra ngoài trước đây."

"Thật ra anh có tí hối hận." Cảnh Thần Hạo đến gần cô ta, bản thân đã nhẫn nhịn rất cực khổ.

"Thế giới này không có thuốc trị hối hận cho anh, cho dù có, thì tối qua em cũng không có cái tâm trạng đó dành cho anh đâu." Cô ta mở cửa đi ra ngoài.

Lúc cả gia đình đã dùng xong bữa ăn sáng, thì ngoài trời mưa lớn dần dần chuyển nhỏ lại, chiếc xe của Cảnh Thần Hạo cũng đứng bên ngoài chờ đón anh.

"Để em đưa các con đến trường vậy!" Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh ta nói, dự án Thanh Loan vừa mới trúng thầu nhất định rất bận rộn.

"Nhiễm Nhiễm, để anh đi được rồi."

"Vậy......được thôi!" Bùi Nhiễm Nhiễm cúi người nhìn Dương Dương Noãn Noãn, hai đứa gật đầu tỏ ý thích đi cùng với ba.

Bùi Nhiễm Nhiễm đứng tại chỗ nhìn cha con họ cùng bước lên xe, sau đó cô mới lên xe rời đi.

Bùi Nhiễm Nhiễm đi vào phòng kế hoạch, rất nhiều người nhìn cô ta.

"Bộ trưởng Bùi, theo như tập quán của chúng tôi, cần phải tiến hành tổng kết công việc rồi, bộ trưởng Bùi nên ghi nhớ." Thẩm Hinh nhìn cô ta, "tốt bụng" nhắc nhở.

"Tôi sẽ ghi nhớ mà." Đây là tập quán của họ, cô đương nhiên hiểu rồi.

Đấu thầu thắng đương nhiên là chuyện vui mừng rồi, nhưng mà thất bại sẽ càng thê thảm liệt hơn.

Cô ta vào phòng làm việc trước, cô không tham gia bữa gặp gỡ tối qua của phòng kế hoạch, nên không biết trong bữa gặp mặt hội họp đó mọi người đã bàn về những gì.

Cô ta cũng không quan trọng lắm, kế hoạch này thất bại thì sẽ còn những kế hoạch khác.

Cô ta mở máy tính ra, nhìn thấy hình Dương Dương Noãn Noãn trên màn hình, cô ngồi nhìn ngây người ra vài phút, đến khi thư kí đến tìm cô.

Đại hội tổng kết bắt đầu rồi.

Tuy nhiên cô ta không nghĩ trước điều gì cả, tùy cơ ứng biến thôi!

Cô ta đứng dậy rời khỏi văn phòng, lúc đến bộ phận bộ kế hoạch để họp hội nghị, thì phát hiện Tề Viễn Dương vẫn có mặt trong đấy.

Trong những cuộc họp hội nghị ở nước ngoài trước đây, anh ta đều không bao giờ tham gia, vì cảm thấy nhàm chán.

Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi phía bên tay trái của anh ta, bên phải là Thẩm Hinh.

Chủ trì hội nghị là Thẩm Hinh, cô ta đứng dậy tường trình về vấn đề thất bại lần này, mấu chốt nhắm vào Bùi Nhiễm Nhiễm.

"Tôi có lý do nghi ngờ bộ trưởng Bùi cố ý, bởi vì Cảnh Thị là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, không biết cô ấy có cố gắng hết sức làm tốt dự án kế hoạch của chúng ta không?" Thẩm Hinh nghiên đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô.

"Nếu như dự án đó được tôi làm qua loa, thì cái mà tôi thật sự làm nghiêm túc sẽ khiến người ta sợ chết mất." Bùi Nhiễm Nhiễm điềm nhiên miễn cười.

Một kế hoạch mà cô đã bỏ công sức ra làm, bị cô ta qui trách nhiệm làm qua loa, thì rốt cuộc cô ta nên vui hay nên buồn đây?

"Bộ trưởng Bùi bỗng nhiên đến đây, mọi người điều biết trước khi cô đến đây, cô đã làm việc ở Cảnh Thị, lại còn là bí thư của Cảnh tổng, dự án Thanh Loan đấu thầu đã lâu, một khi vừa xong là mọi người điều biết chắc thuộc về Cảnh Thị!" Thẩm Hinh tiếp tục hùng hổ ép người vào thế, "Không cần làm quá tệ, chỉ cần tệ hơn Cảnh Thị chút xíu thôi thì quá hoàn hảo rồi, cô đã che giấu sự ích kỷ của cô một cách hoàn mỹ."

"Đúng vậy, tôi hiểu rất rõ về kế hoạch của Cảnh Thị, không những hiểu rõ, mà cái kế hoạch đó chính là tôi làm ra." Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi tại vị trí, mắt nhìn cô ta, "tôi đã cố hết sức làm cái kế hoạch lần này, rất tiếc đã bị rớt thầu rồi." 

"Có gì mà đáng tiếc chứ, làm rất tốt mà, tôi nói những người đó đều có con mắt kém cỏi!" Tề Viễn Dương lườm mắt nhìn Thẩm Hinh, bỗng lên tiếng.

Tề Viễn Dương càng tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm, thì những người trong bộ kế hoạch đối với Bùi Nhiễm Nhiễm càng bất mãn.

Bời vì Thẩm Hinh vừa mới nói tất cả những sai sót đều tại Bùi Nhiễm Nhiễm, cô ta cố ý khiến cho dự án kế hoạch của công ty thua Cảnh Thị! 

Rõ ràng chủ tịch đang thiên vị cô ta, dựa vào đâu vậy?

Nếu như chủ tịch thích cô ta, thì nói không lại rồi sao?

Cho dù có xinh đẹp đến đâu, thì cũng là mẹ của hai đứa trẻ rồi, lại còn ly hôn nữa!

Chẳng lẽ chủ tịch lại thích cô ta ly hôn, và là mẹ của hai đứa bé sao?

"Nhưng những lời lúc nãy của bộ trưởng Bùi, anh đều nghe rõ mà, cái kế hoạch đó cũng là cô ta làm ra, cái kế hoạch lúc đầu có thể trúng thầu thì cái thứ hai theo lý sẽ có thể còn tốt hơn nữa!" Thẩm Hinh nhìn cô ta, có vẻ như muốn lấy lại vị trí đáng lý thuộc về mình mới phải, tuyệt đối không thể bỏ qua được.

"Thì chắc sẽ làm tốt hơn à? Ý cô là muốn cô ta làm một cái kế hoạch giống của Cảnh Thị, sau đó lấy cắp sáng kiến và cặn bã của người khác sao? Nếu thật như vậy, sẽ bị người khác cười chết mất!" Tề Viễn Dương thờ ơ mở miệng nói.

"Điều này......ý tôi không phải vậy, tôi nói bộ trưởng Bùi có thể làm tốt hơn nữa, đáng ra sẽ là cái kế hoạch nắm chắc trong tay, chứ không phải khiến chúng ta thua Cảnh Thị!" Thẩm Hinh bất phục.

"Nếu như tôi không nhớ sai, thì lúc trước cô rất vừa ý với cái kế hoạch đó." Bùi Nhiễm Nhiễm điềm đạm mở miệng nói, hôm nay cô ta không cố ý muốn tranh biện với cô ta.

Dự án Thanh Loan không trúng thầu, thật sự trong tim cô luôn cảm thấy có lỗi với Tề Viễn Dương, cảm thấy bản thân làm chưa được tốt.

"Chúng tôi có vừa ý cái kế hoạch đó thì có ích gì, quan trongj là người khác vừa ý, huống chi chủ tịch cũng hài lòng thì chúng tôi là sao không hài lòng được." Thẩm Hinh phân tích cười khẽ, bọn họ đều nghe theo ý kiến của chủ tịch.

Bùi Nhiễm Nhiễm vừa muốn lên tiếng thì điện thoại của Tề Viễn Dương reo lên.

Cô ta đành im miệng lại, nhìn anh ta.

Tiếng chuông điện thoại của Tề Viễn Dương vừa reo lên thì mọi người trong phòng đều im lặng.

Tề Viễn Dương lườm mắt nhìn màn hình điện thoại, mở loa lên, đặt điện thoại lên mặt bàn, sao đó mới ung dung bấm nút nhận cuộc gọi, không nói gì, và đợi bên kia lên tiếng nói chuyện trước.

"Tề tổng! việc là vậy, thông qua cuộc hội nghị chúng tôi đưa ra quyết định, dự án kế hoạch của bên ngài có vẻ tốt hơn, và chúng tôi đã nói chuyện với bên Cảnh Thị, chúng tôi đưa ra quyết định cuối cùng cho bên trúng thầu thuộc về phía ngài, Tề tổng ngài......có nghe rõ không ạ?"

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe được những điều được phát ra từ cái điện thoại, ý này là sao?

Cô hiểu rõ dự án kế hoạch đối với Cảnh Thị rất quan trọng, đối với bê đây cũng vậy, hạng mục to lớn như vậy nói thay đổi là thay đổi sao?

Cảnh Thần Hạo đồng ý?

Thẩm Hinh đứng bên cạnh nghe thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, lúc nãy vừa chỉ trích Bùi Nhiễm Nhiễm, bây giờ lại trở nên như vậy.

Quả nhiên cô ta đã đoạn tuyệt tình cảm với Cảnh tổng của Cảnh Thị, không biết chủ tịch có bị mù quáng không nhỉ, sao lại thích người phụ nữ như thế?

Cô ta vẫn còn dây dưa với chồng cũ của mình!

"Xin lỗi, dự án Thanh Loan anh muốn giao cho ai cũng được, tôi thì......không còn hứng thú nữa!" Tề Viễn Dương nói xong cũng không đợi bên kia trả lời, tắt máy điện thoại luôn.

Nhưng điện thoại nhanh chóng lại reo trở lại, Tề Viễn Dương bình tĩnh nhìn vào, sau đó trực tiếp khóa máy.

Thẩm Hinh nhìn thấy động thái của anh ta, kinh ngạc nói không nên lời.

Cô ta ở đây bao lâu nay, ngoại trừ lúc Bùi Nhiễm Nhiễm nhận chức, thì bọn họ rất ít khi được nhìn thấy Tề Viễn Dương, có những cuộc hội nghị quan trọng cũng không thấy anh ta xuất hiện, cuối cùng đều là bí thư giao nộp bản ghi chép trong cuộc hội nghị lại cho anh ta.

Đối với anh ta còn có một số hạng mục lớn quan trọng hơn ở bên nước ngoài, còn bên đây chỉ là một công ty nhỏ nhoi thôi.

Nếu như có nhu cầu cần anh ta xuất đầu lộ diện, thì đa số đều là anh ta đều xuất hiện trên màn hình nhâm nhi ly rượu Tây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.