Plants Vs Zombie 2 - Nhật Ký Hành Trình Của Sunflower

Chương 20: Có nhớ em không




Cô bị bỏ thuốc rồi, đối với chuyện hôm qua nên ý thức mơ hồi mới phải.

“Anh đừng tưởng em quên rồi, tối hôm qua ly rượu Thích Thịnh Thiên đưa em tuyệt đối có vấn đề, hai người có phải thông đồng nhau không?” Cô đã nói Lâm Tri Hiểu tình hình như thế làm sao có thể còn có tâm tư mở bữa tiệc sinh nhật gì, rõ ràng là tính kế cô!

Cô còn tội nghiệp đâm đầu vào, bị bọn họ tính kế!

“Vợ này, em làm sao có thể nghĩ anh như thế?” Anh không biết chuyện của Thích Thịnh Thiên làm thật, anh cũng nhìn ra cô không bình thường, cộng thêm sau khi Thích Thịnh Thiên nói xong, mới biết người đàn ông đó không ngờ dám bỏ thuốc!

“Em còn có thể nghĩ anh như thế nào? Anh ta là vì anh mới làm chuyện dơ bẩn như thế? Đáng ghét!” Cô nhúc nhích cơ thể, cảm giác cả người rất đau nhức, tối hôm qua rốt cuộc điên cuồng biết bao!

Cô đã là lần thứ hai trong tình huống bị bỏ thuốc ngủ cùng với anh?

Nhìn thấy vết tích trên ngực anh, khuôn mặt từ từ cau lại với nhau, cúi đầu nhìn lên người của mình, quả nhiên cũng không tốt được bao nhiêu?

Họ……

Củi khô lửa nóng, nhất định bùng cháy rất kích tình!

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta cùng nhau đi tìm cậu ta, nhưng……tình hình bây giờ của Tri Hiểu, cho nên quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Họ cũng có một ngày có cơ hội báo thù đấy.

“Em không muốn đi cùng anh! Anh buông em ra một tí, em phải thức dậy, em phải đi tìm Dương Dương Noãn Noãn.” Tối hôm qua họ rời khỏi gấp như thế, cũng không biết Dương Dương Noãn Noãn bây giờ đang ở nơi đâu, rốt cuộc làm sao rồi!

“Tụi nhỏ không sao, ngủ rất là ngon, Thích Thịnh Thiên đã sắp xếp hết rồi.” Anh sáng sớm đã dậy rất sớm, gọi điện thoại qua cho Thích Thịnh Thiên.

“Vợ yêu……hôm nay là cuối tuần……” Khuôn mặt lạnh lùng của anh kề sát vào cô, “Chúng ta có thể ngủ thêm một tí trên giường.”

“Cuối tuần tốt biết mấy, em mới không muốn cùng anh lãng phí trên giường.” Cô giơ tay đẩy vai anh ra, nhưng sức của cô so với anh, quả thật là lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không chống lại anh được.

“Vợ yêu, anh lãng phí trên giường cùng em.” Anh bây giờ là muốn ôm cô, tối hôm qua cô mệt lắm rồi.

“Em……” Cô nuốt nước bọt xuống, nhỏ tiếng nói, “Em khát nước.”

“Lập tực đi bưng nước đến cho em.” Cảnh Thần Hạo lập tức buông cô ra, tuy rằng không nỡ, nhưng chỉ là ở trong một phòng, không thể dễ dàng rời khỏi.

Anh từ trên giường đứng dậy, lúc lưng đối mặt với Bùi Nhiễm Nhiễm, trong đầu óc liền nhớ đến lời hôm qua Tề Viễn Dương nói, hai chữ vợ cũ sâu sắc đâm vào trong tim anh đau nhói!

Anh rất muốn hỏi Nhiễm Nhiễm, có phải cô ở bên ngoài nói như thế không?

Nhưng anh lại không dám mở miệng hỏi.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh khỏa thân xuống giường, cho dù là ở trong căn phòng của mình, nhưng cũng phải suy nghĩ đến cô chứ?

Khỏa thân liền có thể đi lung tung trong phòng sao?

Cô âm thầm dời mắt đi, nghiêng đầu nhìn vào cửa sổ, chỉ có một ít ánh sáng từ khe hở rèm cửa chiếu vào, vừa nãy cô chính là cảm giác được ánh sáng này.

Cảnh Thần Hạo rất nhanh bưng ly nước ấm trở về, cô cũng dựa vào đầu giường, lúc uống nước nhìn thấy Cảnh Thần Hạo kế bên đang mặc quần áo?

Anh không phải muốn cùng cô lãng phí trên giường sao?

Tại sao lại mặc quần áo rồi?

Cô cũng không quan tâm nhiều, yên lặng cúi đầu uống nước, rất yên tĩnh, cũng không nói chuyện.

Tối hôm qua có thể là kích động quá, cổ họng của cô có chút không khỏe, còn có chút khàn tiếng, thậm chí cảm giác được có chút đau.

Một ly nước bị cô uống xong, cô nghiêng đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo, anh đã mặc quần áo xong rồi.

“Còn uống nữa không?”

“Không cần nữa, anh uống đi!” Động tác vừa nãy của anh rất nhanh trở về, anh chắc là bản thân chưa uống chứ?

Cảnh Thần Hạo cầm ly nước, vì lời quan tâm vừa nãy của cô, trong lòng vui âm thầm, nghe được tiếng chuông gõ cửa, anh liền tạm thời rời khỏi phòng ngủ trước.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào anh lại một lần rời khỏi, lần này mặc quần áo nhìn còn dễ chịu hơn lần trước nhiều.

Cô bắt đầu tìm quần áo của mình, giường lớn không có quần áo của cô!

Cô nằm sấp bên mép giường, nhìn quần áo bừa bộn dưới đất, tình hình quần áo tối hôm qua như thế nào? Quả nhiên là bị xé rách rồi sao?

Không ngờ hoàn toàn không có ấn tượng!

Cô âm thầm nhặt quần áo dưới đất, áo sơ mi cầm trên tay nhìn qua, nút áo trên đó không ngờ toàn bộ xúc hết?

Cảnh Thần Hạo vừa nãy mặc trên người là?

Cũng không giống quần áo hôm qua anh mặc, người đàn ông này đúng là đáng ghét!

Lúc lấy quần áo chỉ lấy quần áo của mình anh, không lấy quần áo của cô, nếu không cô cũng có thể mặc quần áo rồi!

Cảnh Thần Hạo bưng đồ ăn sáng vào liền nhìn thấy khuôn mặt oán hận của cô ngồi trên giường, ánh mắt liếc nhìn anh!

“Làm sao thế?” Anh chỉ qua là đi một lát, lúc trở về khuôn mặt này tại sao trở nên không vui rồi?

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào áo sơ mi quần tây trên người anh, vẻ mặt chỉnh tề là muốn sôi máu!

“Anh nói cùng em lãng phí trên giường, nhưng anh ngay cả quần áo cũng mặc xong rồi, anh nói chuyện không giữ lời, anh chuẩn bị đi đâu?” Cô ngẩng đầu nhìn anh càng đến càng gần.

“Anh chỗ nào cũng không đi, ở đây với em.” Anh mặc quần áo chỉ là muốn bưng đồ ăn sáng vào, vì không muốn người khác bước vào đây, không muốn người khác nhìn thấy Nhiễm Nhiễm của anh.

Đồ ăn sáng lại bị đặt lên trên giường, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào đồ ăn sáng trước mặt, “Dương Dương Noãn Noãn đâu? Tụi nhỏ ăn chưa?”

“Tụi nhỏ đã ăn rồi, em yên tâm, có người chơi với tụi nhỏ rồi.” Cảnh Thần Hạo bưng một ly sữa bò đưa đến trước mặt cô, “Uống đi!”

Dương Dương Noãn Noãn lại bị anh thắt chặt như vậy, bây giờ ngay cả Dương Dương Noãn Noãn cũng không thể lấy làm cái cớ được rồi, không vui!

Cô âm thầm nhận lấy ly sữa bò, vừa uống một ngụm trong miệng liền nhìn thấy người đàn ông đối diện đang cởi đồ!

Anh đang làm cái quái gì vậy?

“Anh cởi đồ làm gì?” Cô xém tí một miệng sữa phun ra.

“Anh ngủ chung với em trên giường.” Cảnh Thần Hạo nói như lý lẽ đương nhiên.

“Anh coi như em chưa từng nói, đừng cởi nữa, em sẽ không nằm trên giường đâu, ăn sáng xong em sẽ đi.” Cô nói nghiêm túc đấy, sẽ không ở lại đây.

Hai người vào ngày cuối tuần trốn trong phòng tốt thật sao?

Còn có Dương Dương Noãn Noãn, cô tối hôm qua không ở chung với tụi nhỏ, tuy rằng tin tưởng Cảnh Thần Hạo sẽ không để tụi nhỏ có chuyện, nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng, muốn nhìn thấy tụi nhỏ mới cảm giác được an toàn.

Hơn nữa, cô mơ hồ nhớ được hình như tối hôm qua Tề Viễn Dương nói bản kế hoạch có chút vấn đề, cô có thể cuối tuần còn phải tăng ca.

“Anh đưa em về nhà.” Cảnh Thần Hạo dừng động tác cởi nút, cùng cô ăn sáng.

Bùi Nhiễm Nhiễm vốn dĩ muốn giải thích, nhưng nghĩ ngợi lại không giải thích nữa, cô vẫn là ăn sáng xong rời khỏi hẳn tính!

Tối hôm qua trí nhớ cô thực sự rất mơ hồ, có những chuyện nhớ không rõ ràng lắm, không biết lúc cô ý thức không rõ ràng lại xảy ra chuyện gì, cô là làm sao ở chung với Cảnh Thần Hạo!

Hai người yên tĩnh ngồi ăn sáng, Cảnh Thần Hạo vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi vai cô lộ ra, trên đó còn có dấu ấn vết hôn mờ nhạt.

Cô ăn sáng xong, liền cuộn tấm ga trên giường xuống giường, “Trong phòng có quần áo của em không?”

Cô nhớ là có quần áo của cô!

“Mùa hạ, điều hòa trong phòng đủ lạnh, em mặc như thế thuận tiện sao?” Cảnh Thần Hạo nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm cuộn mình như bánh ú, “Nhiễm Nhiễm, trên người em anh đều nhớ, trước mặt anh không cần che giấu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.