Plants Vs Zombie 2 - Nhật Ký Hành Trình Của Sunflower

Chương 1: Ngã vào vòng tay anh




Tên sát thủ sợ rồi, cảm giác này chưa từng có dù nhiều năm làm sát thủ, mà cảm giác đó lại xuất hiện từ một thanh niên.

Đúng lúc này, một lão già bỗng hiển hiện,xung quanh không gian cũng dần sáng lên.

Xuất hiện trước mặt Dương Thần là vài chục người, toàn bộ nhưng một bộ quần áo màu đen, trên mặt đắp lấy mặt nạ, làm sát thủ tất nhiên không muốn bại lộ danh tính, cho dù là cùng chung sống cũng đồng dạng.

Lão giả, âm trầm nhìn Dương Thần, tuy Dương Thần đứng đó không nhúc nhích, nhưng lão già có thể cảm nhận được đối phương nguy hiểm, đây là bản năng nhiều năm làm sát thủ cho biết,trước mắt người này không đơn giản.

"Các hạ có thể nói rõ mục đích sao."

Dương Thần vẻ mặt bất biến nhìn nhìn đám người này,thầm lắc đầu, quá nhược, so với luyện khí sơ kì còn muốn nhược, bất quá nếu về ám sát có thể giết luyện khí trung kì, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Ta muốn một cô bé, ân không sai biệt lắm khoảng hơn 10 tuổi, ta biết nhóc đó ở đây làm sát thủ, không biết có được không."

Vị lão giả trầm tư, cô bé kia tên Ám Nguyệt, là đệ tử hắn, người khác dĩ nhiên yêu cầu bắt lấy, làm sao có thể cam lòng.

"Cho ta hỏi, đệ tử ta đắc tội quá các hạ sao."

"Không có, ta muốn mang về huấn luyện mà thôi, còn đắc tội thì toàn bộ các ngươi đã đắc tội ta rồi,tất nhiên ta cũng không quan tâm cho lắm."

"Ý gì??"

"Ám lão, nhìn, hắn là người bị treo giải."

Ám lão nhìn sang, quả nhiên trên có in mặt Dương Thần, bất quá hắn suy nghĩ, lại xé đi tờ kia.

"Chúng ta chưa từng ám sát quá các hạ."

"Cũng còn may các ngươi không có làm ra đến, cho ta câu trả lời đi, bị diệt rồi ta lấy người, hoặc bình yên ta cầm đi."

Ám Lão, nhìn nhìn Dương Thần một chút, nhưng cũng suy nghĩ lấy, cuối cùng quyết định, "nếu tiểu Nguyệt đồng ý, thì cứ việc chúng ta không liên quan nữa."

Dương Thần nhẹ nhàng cười cười, rồi biến mất trong tầm mắt mọi người, ngẹ nhàng không gian lưu một chút âm thanh, "có chút thông minh, lựa chọn sáng suốt."

Dương Thần rời đi, để lại đó đám người trợn mắt ngoác mồm, khiếp sợ lấy, thuấn di, thủ đoạn quá khủng khiếp, chả phải muốn tiêu giết ám tổ liền dễ dàng.

Chỉ có Ám Lão âm thầm thờ dài, không quên hắn nhìn Dương Thần một khắc, ánh mât Dương Thần lấp lóe, hiển nhiên nếu từ chối Dương Thần sẽ chực tiếp ra tay, hắn nhìn Dương Thần như nhìn một động không đáy mê vụ, hoàn toàn không nhìn thấy chút nào gợn sóng, chỉ có lạnh, lạnh nhạt không có chút cảm tình so với sát thủ nhiều năm như hắn còn muốn khốc.

"Hi vọng Nguyệt Nhi theo một vị như vậy đi, xem ra là phúc."

"Ám Lão, người kia so với Ám Chủ thế nào."

Ám bộ ở đây chỉ là chi nhánh nhỏ, Ám Bộ nhưng trải dài toàn bộ thế giới chấp hành nhiệm vụ ám sát, nhìn Ám lão có địa vị cao, nhưng so với tổng bộ cũng chỉ tính cao cấp một chút ám sát mà thôi, dĩ nhiên Ám chủ càng khủng bố.

Ám Lão nghe ra chỉ nhàn nhạt phun ra một chữ.

"Mạnh."

Chữ mạnh này như đưa vào sương mù, không biết Ám lão ám chỉ Ám chủ mạnh hay là thanh niên kia mạnh, nhưng thuộc về có thể thuấn di thì chắc chắn thuộc loại khủng bố tồn tại, so với Ám chủ hẳn không xê xích bao nhiêu đi.

Ở phía tiểu Tuyết, tiểu Tuyết đi đến thác nước dĩ nhiên gặp Ám Nguyệt đang tắm, không biết mở miệng ra sao, Ám Nguyệt như có cảm ngận người đến, trực tiếp nhảy lên cầm quần áo quấn một vòng, chỉ tay thẳng tắp hướng về mi tâm tiểu Tuyết kéo đến.

Tiểu Tuyết sững sờ, chỉ tay đã đâm thẳng vào chán tiểu Tuyết.

"Ui da "

Kêu đau một tiếng, tiểu Tuyết đã ôm cái chán mắt hạnh chừng nhẹ Ám Nguyệt.

"Vị tỉ tỉ này sao hung dữ vậy, ta nhưng không cố ý nhìn đây."

Ám Nguyệt nhưng khiếp sợ cực kì, một chiêu đó, nhưng là ra tay hết sức, nhưng khi chạm đến chán tiểu Tuyết một khắc, tay như đâm vào tấm sắt, phi thường cứng rắn, đau cái gì đau, tay mình nhưng còn muốn gãy đây.

Lại cẩn thận đánh giá tiểu Tuyết, âm thanh có chút nhỏ."ngươi là ai."

"Ta tên tiểu Tuyết,còn vị tỉ tỉ này đây."

"Ta không nói được, ngươi đi mau rời khỏi đây đi, người ta phát hiện nhưng sẽ không tốt."

"Huh? Không sao, ba ba ta ở đâK,không ai làm gì được, tỉ tỉ ngươi nhưng sống ở đây một mình sao."

Ám Nguyệt giật mình, không xong, tại sao lại có người khác ở đây, hơn hết đứa bé trước mặt này, tuy chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi, dĩ nhiên thực lực khủng bố vậy, chả nhẽ bản thân thực sự quá yếu ớt sao.

Bản thân là sát thủ, từ nhỏ đã được sát thủ thu nhặt về, huấn luyện, hơn nữa còn là người xuất sắc nhất, nhưng lại không có tự tin đánh bại một đứa bé, một cảm giác thất bại xông đến.

Dương Thần một bên đứng nhìn, trong lòng có chút nghi vấn, không phải ngẫu nhiên Dương Thần nhìn chúng Ám Nguyệt, mà Dương Thần ngày từ đầu đã có cảm giác quen quen,gương mặt này nhớ đã gặp qua rồi, nhưng đáng tiếc là không nhớ rõ,Ở đâu gặp phải.

"Ta đi thôi tiểu Tuyết,"

"Vâng ba ba," tiểu Tuyết cười cười nhảy lên ôm cổ Dương Thần, đầu dúi dúi giống con thỏ nhỏ nép vào ngực Dương Thần.

Chưa đi, Dương Thần quay qua hỏi Ám Nguyệt, "Ngươi đồng ý theo ta sao."

Ám Nguyệt nghiêng đầu lấy, mặt không chút cảm tình, dù cho Dương Thần có đột ngột xuất hiện đi nữa, cũng không hoàn toàn quan tâm, một khuôb mặt lạnh không hề sợ hãi đối mặt Dương Thần.

"Cho ta một lí do được không."

Tâm tính không sai, "Sư Phụ ngươi cho phép ngươi tự do rời đi, Ta muốn ngươi sau này thành cánh tay phải cho con gái ta."

"Cho ta hỏi tại sao ta phải làm vậy sao."

Theo con gái ta, phản chính nhóc sẽ được lợi mà thôi, ngoài ra cho phép ngươi đặt một yêu cầu, dù sao quyết định là phía ngươi không đồng ý không sao cả.

"Giúp ta tìm cha ta được chứ."Ám Nguyệt nhìn Dương Thần, không còn bằng ánh mắt lạnh nhát nữa, mà bằng ánh mắt long lanh.

Dương Thần sững sờ, không nghĩ đến lại yêu cầu này,

"Mẫu thân ngươi đâu."

"Mẫu Thân ta ở Đông Hải thành phố, khá xa nơi này, ta theo sư phụ ta từ nhỏ,thỉnh thoảng ta vẫn về thăm mẫu thân ta."

"A, phụ thân nhóc nếu không tìm ngươi, thì dù ngươi tìm thấy liệu phụ thân ngươi có nhận không."

"Không bao giờ!!! Cha ta rất yêu ta,nhưng 10 năm trước bất ngờ mất tích, đến bây giờ chưa có tung tích."

"A, vậy ngươi không nghĩ cha ngươi đã chết sao." 

"Chết phải thấy xác, sống phải thấy người, ông không thể thực hiện yêu cầu ta vậy thôi."

"Hm!!! có thể, đi thôi, ta biết cha ngươi ở đâu."

Dương Thần ẩn ẩn đoán được là ai rồi, kết nối lại với khuôn mặt này Dương Thần nhớ đến Mạc Lâm, Ám Nguyệt chắc cũng chỉ là tên giả cô bé này mà thôi.

Bụp một cái, ba người biến mất tại chỗ về đến chỗ Mạn Thiên Âm, trong ánh mắt khiếp sợ của Ám Nguyệt, Thuấn di, vậy mà trực tiếp thuấn di tới, thần tiên sao.

Đi thôi, sau này ngươi theo tiểu Tuyết đi, ta dạy ngươi tu luyện.

"Tại sao lại là ta." Ám Nguyệt có chút không hiểu nổi, tại sao người như Dương Thần lại nhìn trúng mình.

"A, chỉ là vừa đến đây, ta nhìn thấy đầu tiên là ngươi nên liền chọn, cũng là ta nhìn thấy ngươi giống ta lúc trẻ mà thôi."

"Tiểu Liên, dạy nhóc này tu luyện đi."

Dương Thần rời đi, theo sau là Dương Hối, hai người ở một nơi không ai thấy, lẳng lặng nhìn trời.

"Đại ca, ngươi sắp rời đi sao."

"Huh?? Sao nghĩ vậy."

"Ta thấy người làm rất nhiều thứ cho tiểu Tuyết, lẽ ra tiểu Tuyết có thể vui chơi, dù sao còn nhỏ tuổi, "

"Có lẽ đi, ta nhận ra thời gian ta không còn nhiều, thiên đạo bắt đầu bài xích ta để nhường chỗ cho tiên đế mới, nếu còn cố ở lại e rằng sẽ có một trận chiến nổ ra, Tiên Đế khác chắc chắn sẽ vây công ta lại, dù sao thì cũng chả có ai muốn đánh với thiên đạo."

"Họ không đứng nhìn được sao, mà phải tham gia cùng."

"Ha ha, làm gì có ai ngu ngốc đứng nhìn đâu, nếu giúp ta thì thiên đạo vi diện đó cũng sẽ đánh xuống, còn giúp thiên đạo được lợi không có hại,"

"Đại ca, khi nào ngươi đi."

"Tính toán, cũng không đến 20 năm nữa."

Về nghỉ ngơi, Dương Thần nhìn xung quanh lấy, ảm đạm suy nghĩ đến, trước kia thì không có cách nào lên Thần Giới, hiện tại Thiên Đạo đã bài xích đuổi đi, nhưng Dương Thần lại không muốn đi.

Lên Thần Giới Dương Thần tính chỉ cùng Mạn Thiên Âm đi, Mạn Thiên Âm tuy không phải tiên đế, nhưng muốn cùng đi cũng không khó,Không Gian Pháp tắc có, chế tạo một tiên khí chứa đựng vật sống cũng không khó khăn lắm, còn tiểu Tuyết, Dương Thần muốn bắt đầu từ từ đứng lên hơn.

Muốn không hiện tại đi Linh Giới a.

Lắc lắc đầu, Dương Thần cũng không suy nghĩ nữa, Còn nhiều thứ Dương Thần cũng không có nói, Dương Gia cũng không phải nhân tộc bao gồm rất nhiều thứ mẹ con tiểu Tuyết không biết, Dương Thần cũng không muốn nói, dù sao tất cả Dương Thần gánh liền tốt.

Hiện tại mọi người đang ở một khách sạn khá tiện nghi, mà không hề hay biết hiện tại trong thành phố đang sôi trào lên tìm kiếm người đánh Pite, thậm chí đã có ảnh Mạn Thiên Âm kín khắp đường.

Trong bệnh viện, một trung tiên thần sắc vô cùng khó coi, trên giường bệnh Pite, khắp người kín mít băng gạc, vô cùng thê thảm, mở miệng không nói được, yếu ớt hổn hển, đôi mắt oán độc vô cùng.

"Nói cha biết, chúng đánh con như nào, ta gấp trăm lần trả lại, còn dám động vào gia tộc Rudian, còn sợ sống quá lâu sau, khốn kiếp, yên tâm ta sẽ tìm ra cho con."

Pite đôi mắt độc ác, miệng phát ra tiếng quái dị.

"Con muốn ả chết, không ả phải chết dưới khố con, con phải dằn vặt, cả đám người kia cũng vậy, chết không yên thân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.