Phượng Vũ Chiến Ca

Chương 20: Hồi kết




Liễu Hâm Nhã đang chìm trong trạng thái ngu ngơ nên căn bản là không chú ý tới tia sáng bỡn cợt lóe lên trong mắt Bành Trăn.

Bành Trăn mười phần hưởng thụ biểu cảm kinh ngạc và mờ mịt của Liễu Hâm Nhã, lúc trước sau khi hắn biết Liễu Lan Yên tu luyện thế nào thì hình như phản ứng còn mạnh hơn Liễu Hâm Nhã rất nhiều.

Trong lòng rốt cuộc cũng ổn định lại rồi.

Bành Trăn cảm thấy lúc này mình đặc biệt thoải mái.

"Liễu tiểu thư muốn tiếp tục quan sát hay là rời đi?" Bành Trăn cố gắng dùng ngữ điệu bình thường nhất để hỏi Liễu Hâm Nhã, tận lực không tiết lộ tâm tình sung sướng của hắn.

"Không quấy rầy Lan Yên tu luyện, ta nên rời đi thôi." Liễu Hâm Nhã thấu tình đạt lý nói.

Rốt cuộc nàng cũng hiểu được vì sao Yêu Thần bằng lòng cho nàng đến xem Liễu Lan Yên tu luyện rồi.

Cái này có giá trị để xem sao?

Nằm trên giường ngủ, chẳng lẽ còn mong đợi nàng có thể tiến vào trong mộng để xem cảnh trong mơ của Liễu Lan Yên hay sao?

Nàng càng không có cái bản lãnh kia, chỉ có thể biết hiện tại Liễu Lan Yên đang "tu luyện" thế nào.

Kỳ thực, nói thật, nàng thật hi vọng có thể vĩnh viễn đợi ở nơi này. Linh khí trời đất nồng đậm như thế, nếu có thể tu luyện, tất nhiên sẽ có được thành quả to lớn.

Chỉ là, không cần nghĩ cũng biết, Yêu Thần sẽ không cho nàng cơ hội này.

"Ta dẫn ngươi rời đi." Bành Trăn cười nói với Liễu Hâm Nhã, xoay người, làm ra bộ dáng cung tiễn nàng ra ngoài.

Chỉ là, cái gọi là cung tiễn này thiếu đi rất nhiều phần chân thành, lọt vào mắt Liễu Hâm Nhã, chói mắt đến cực điểm.

Liễu Hâm Nhã đi theo Bành Trăn, nàng vọng tưởng muốn dùng năng lực của mình để nhận rõ được đường đi, đáng tiếc, để nàng thất vọng rồi.

Huyện thuật ở đây căn bản không phải là thứ nàng có thể chống lại, ngay cả chút đầu mối cũng không có.

Đừng nói là nhớ kỹ đường, mỗi lần Bành Trăn rẽ hướng, cảnh sắc nàng thấy đều giống hệt nhau, sau vài lần, Liễu Hâm Nhã triệt để hết hy vọng.

Cũng may chỗ này cũng không xa, rất nhanh, liền đi đến nơi có lớp sương mù mỏng, sau khi Liễu Hâm Nhã thoát khỏi cảnh bị sương mù bao quanh, đột nhiên cảm giác được trong cơ thể xảy ra biến hóa kỳ quái.

Có thứ gì đó bị kéo ra khỏi cơ thế.

Vừa rồi ở trong sương mù, linh khí trời đất mà nàng tận lực hấp thu đều đã bị rút ra sạch sẽ.

"Nếu Liễu tiểu thư thấy nhàm chán thì có thể tùy ý đi dạo trong Vô Trần cư, đợi lát nữa Liễu tiểu thư tu luyện xong, tại hạ sẽ gửi lòng nhớ thương tỷ muội của Liễu tiểu thư đến cô nương." Bành Trăn cười đến vô cùng khách khí, như là căn bản không biết tất cả linh khí trời đất Liễu Hâm Nhã vừa hấp thu được đều bị rút ra.

"Phiền tổng quản lo lắng rồi."Liễu Hâm Nhã cũng cười khách khí, dùng nụ cười để che giấu sự bất mãn trong lòng, xoay người, đi theo nha hoàn vẫn chờ ở bên cạnh rời đi.

Bành Trăn nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Liễu Hâm Nhã, ánh mắt dần lạnh đi.

Nữ nhân này, cho rằng lấy Liễu Lan Yên làm cái cớ là có thể tìm được điểm yếu của Vô Trần cư sao?

Nàng quá coi thường Vô Trần cư rồi.

Bành Trăn cười lạnh lùng, xoay người trở lại bên trong sương mù.

Liễu Hâm Nhã cũng không lập tức trở về chỗ của nàng mà đi quanh Vô Trần cư, nói là đi quanh không mục đích, kỳ thực phần lớn những nơi nàng đi đều là những nơi ngày đó Liễu Lan Yên chưa dẫn nàng tới.

Nha hoàn bên cạnh cũng không sốt ruột, càng không ngăn cản, thật sự như là nha hoàn bên người Liễu Hâm Nhã, làm tốt bổn phận đi theo cạnh nàng.

Đi ngang qua một cái sân, nơi này ngoại trừ Vô Trần cư quen với sự yên tĩnh, thì càng có hơi thở của cuộc sống, khiến Liễu Hâm Nhã dừng bước, hỏi: "Đây là nơi nào?"

Mấy ngày nay nàng đi dạo Vô Trần cư, luôn có cảm giác thanh thanh lãnh lãnh, nơi này lại khiến nàng cảm giác được hơi thở của khói lửa nhân gian.

Nha hoàn cũng không giấu diếm, trực tiếp trả lời: "Nơi này là nơi ở của khách nhân."

"Khách nhân?"Liễu Hâm Nhã ngẩn người, Vô Trần cư ngoài nàng ra còn có người ngoài khác sao?

"Trước đó vài ngày, Yêu chủ có đưa khách nhân tới." Nha hoàn trả lời chi tiết, không chút kiêng dè.

Khách nhân do Yêu chủ đưa tới?

Liễu Hâm Nhã đã sớm nhận được tin tức do người liên lạc của nàng đưa tới, chẳng lẽ là mười mỹ nhân đưa cho Yêu Thần?

Nghĩ đến đây, Liễu Hâm Nhã bước tới, thử giơ tay, thấy nha hoàn bên cạnh không có nửa phần ý tứ ngăn cản, yên tâm đẩy cửa ra.

Bên trong được bày trí rất thoải mái, xem ra cũng không có bạc đãi mười người này.

Nghe thấy tiếng cửa viện mở, nữ tử áo đen ngồi trong viện quay đầu, thấy Liễu Hâm Nhã thì kinh ngạc đứng bật dậy. Đồng thời những cửa phòng đang đóng chặt khác đều được mở ra, người bước ra đều là những tuấn nam mỹ nữ phong thái khác nhau.

Không ai nói chuyện, cả mười người đều nghi hoặc đánh giá Liễu Hâm Nhã, không biết nàng là ai, tới làm gì.

Liễu Hâm Nhã vừa thấy bộ dạng xuất sắc của mười người này liền xác định chính là những người đó, bước lên phía trước hai bước, cười nói: "Các vị ở Vô Trần cư có quen không?"

Câu hỏi của Liễu Hâm Nhã như thế, rõ ràng là tự cho mình là chủ nhân, mười người kia thoáng nhìn nhau, cũng không lập tức trả lời Liễu Hâm Nhã, chỉ hồ nghi nhìn nàng, không ai nói gì.

Sự cẩn thận của mười người, khiến Liễu Hâm Nhã nở nụ cười: "Các vị cảm thấy ta lạ mặt đúng không? Ta là tỷ tỷ của Lan Yên, Liễu Hâm Nhã."

Thấy bọn họ vẫn không có nửa điểm phản ứng, Liễu Hâm Nhã tiếp tục nó: "Các vị đi theo ta, đi tiếp Liễu Lan Yên đi."

"Liễu tiểu thư, mấy vị này nếu không có lệnh thì không thể tùy ý ra khỏi sân." Nha hoàn luôn không mở miệng bên cạnh đột nhiên ngăn cản.

"Bọn họ tới đây không phải để hầu hạ Tôn chủ à?" Liễu Hâm Nhã quay đầu chất vấn lời nói của nha hoàn, không chút quan tâm đến mười người kia vì lời nói của nàng mà sắc mặt khẽ biến.

Bọn họ bị Yêu chủ đưa cho Yêu Thần, nhưng bị người trước mặt nói thẳng ra như vậy, vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy không thể chịu nổi.

Bị xem là hàng hóa, luôn không thoải mái, thế nhưng, vận mệnh của bọn họ vốn không do bọn họ nắm giữ, ở cái viện được ngăn cách trong Vô Trần cư này, bọn họ có thể tạm thời trốn tránh thân phận không thể chịu nổi của mình.

Trừ bỏ người phụ trách việc ăn uống ra họ thì cũng không tiếp xúc với những người khác, khiến cho bọn họ dần xem nhẹ thân phận của mình.

Bây giờ Liễu Hâm Nhã lại thẳng thắn nhắc tới, trong lòng mấy người đều không dễ chịu.

Nhưng bọn họ còn chưa ngu xuẩn đến mức đi phản bác lời nói của Liễu Hâm Nhã, thân phận của bọn họ đã định sẵn bọn họ phải làm con rối để cho người khác khống chế, hay nói một cách chính xác hơn là - đồ chơi.

Bọn họ nào có cái quyền phản bác, kháng nghị?

"Cả ngày trừ việc tu luyện thì Lan Yên chỉ có một mình, Vô Trần cư lại yên tĩnh như thế, ngay cả một người bạn nàng cũng không có, ta để những người này đến chơi với nàng thì có gì không thể?" Liễu Hâm Nhã căn bản không cho nha hoàn có cơ hội mở miệng, nói một tràng dài.

Nha hoàn vừa định nói gì đó, lại bị Liễu Hâm Nhã đánh gãy: "Hẳn ngươi biết rõ Tôn chủ sủng ái ai nhất, nếu Lan Yên tức giận, các ngươi chịu không nổi đâu."

"Các ngươi, đi theo ta, đi gặp Tôn chủ." Liễu Hâm Nhã ra lệnh.

Mười người nhìn thoáng qua nhau, chần chờ không biết có nên nghe theo lời của Liễu Hâm Nhã hay không.

"Nếu các ngươi tới chậm, khiến Lan Yên mất hứng thì cũng chính là khiến Tôn Chủ mất hứng, hậu quả..... các người tự biết." Liễu Hâm Nhã cười lạnh uy hiếp.

Rốt cuộc mười người cũng chịu đi, bởi vì bọn họ cũng từng chứng kiến Yêu Thần sủng ái Liễu Lan Yên đến mức nào, tình cảnh này không cho phép bọn họ nghĩ nhiều.

"Liễu tiểu thư." Ngay khi Liễu Hâm Nhã dẫn theo mười người rời khỏi sân, rốt cuộc nha hoàn cũng tìm được khe hở để nói chuyện, kinh hô.

Liễu Hâm Nhã bước nhanh rời đi, bên môi mang theo ý cười âm lãnh, nàng cũng muốn nhìn xem, sự tình có phải giống như suy đoán lúc trước của nàng hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.