Phượng Vũ Chiến Ca

Chương 13: Chụp lén




Ba ngày sau, Liễu Hâm Nhã đứng ở trong Vô Trần cư, Bành Trăn tự mình đến đón tiếp nàng.

"Chỉ có một mình ngươi?"Bành Trăn cảm thấy ngoài ý muốn, cho rằng Liễu Tấn Lợi cũng sẽ đi theo.

"Đúng vậy."Liễu Hâm Nhã gật đầu, cười xinh đẹp: "Gia phụ nói không dám tới quấy rầy Tôn chủ. Lần này ta chỉ đến để ôn lại tình tỉ muội với Lan Yên."

Bành Trăn cũng cười, nỗ lực duy trì để không lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, cái gì mà tình tỷ muội chứ?

Liễu gia thật không biết xấu hổ, hắn cũng không phải không biết bọn họ đã đối đãi với Liễu Lan Yên thế nào?

Hiện tại Liễu Lan Yên trở thành đệ tử của Tôn chủ, nhìn thấy Tôn chủ yêu thương Liễu Lan Yên như thế, Liễu gia bọn họ lại xuất hiện tình tỷ muội rồi?

Sao không làm từ sớm đi?

Lúc trước để Liễu Lan Yên ngày ngày lên núi đốn củi, châm chọc mọi lúc mọi nơi, sao lúc đó không có tình tỷ muội hả?

Căn dặn người dẫn Liễu Hâm Nhã vào sân trong, để lại hai nha hoàn hầu hạ, Bành Trăn căn dặn một ít chuyện sau đó rời đi.

"Ngại quá, xin hỏi Lan Yên ở đâu?"Liễu Hâm Nhã gọi Bành Trăn lại, như là ngượng ngùng, cười giải thích: "Sau này, ta muốn tìm Lan Yên muội muội cũng tiện hơn."

"Liễu cô nương ở điện Vô Trần, không có mệnh lệnh của Tôn chủ, bước vào phải -- chết." Lúc Bành Trăn nói những lời này không hề có một điểm sát khí, ngữ điệu vô cùng bình thường, lại khiến Liễu Hâm Nhã bất giác run lên, cảm thấy sợ hãi.

"Vậy thì......" Thanh âm của Liễu Hâm Nhã bất tri bất giác liền hạ thấp đi rất nhiều, "Nếu ta muốn tìm Lan Yên muội muội....."

"Có thể báo cho nha hoàn biết, sau khi chờ ta báo cho Tôn Chủ, sẽ để Tôn Chủ định đoạt."Bành Trăn nói xong, có lòng tốt hỏi lại một câu, hoàn toàn không để ý đến vẻ mất tự nhiên chợt lóe lên trên mặt Liễu Hâm Nhã: "Ý của phu nhân thế nào?"

"Vậy thì làm phiền rồi."Liễu Hâm Nhã hơi hành lễ, trở về phòng.

Bành Trăn lại phân phó một câu: "Hầu hạ cho tốt, đây chính là tỷ tỷ của Liễu cô nương." Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để Liễu Hâm Nhã ở trong phòng nghe được rõ ràng.

Mạnh mẽ siết chặt nắm tay, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh, đầy phẫn hận.

Nàng thân là phu nhân của chiến tướng Ma giới, nữ nhi của Đại trưởng lão Yêu giới, vậy mà còn phải dựa vào một đứa ngốc mới có thể được coi trọng hay sao?

Huống chi, muốn gặp mặt con nhỏ ngốc kia, còn phải giống đi yết kiến....... Đáng giận!

Liễu Hâm Nhã dù sao cũng không phải là Liễu Hâm Dung, ngay cả khi trong lòng vô cùng tức giận cũng không biểu lộ ra ngoài, chút lửa giận ấy so với kế hoạch lớn của nàng căn bản là không đáng nhắc tới.

Trong điện Vô Trần, bên môi Tôn Chủ treo một ý cười thỏa mãn, cứ mãi nhìn Liễu Lan Yên ăn cơm. Liễu Lan Yên ăn không chút kiêng dè, còn hắn thì động cũng chưa động đến những món trước mặt.

"Tôn chủ, nàng ta vẫn chưa có động tĩnh gì, rất an phận ở trong viện." Bành Trăn liếc nhìn một cái, bẩm báo lại tình huống của Liễu Hâm Nhã cho Yêu Thần.

"Ừ." Yêu Thần không yên lòng hừ một tiếng.

Bành Trăn đợi nửa ngày cũng không nghe thấy chỉ thị gì thì há hốc mồm nhìn Yêu Thần, xong rồi sao?

Không phải Tôn Chủ nói tình hình của Liễu Hâm Nhã không đúng lắm, kêu hắn phải chú ý kỹ sao?

Chú ý nửa ngày chỉ đổi lại một đáp án như thế thôi sao?

"Tôn Chủ, Liễu Hâm Nhã luôn ở trong viện, phần lớn thời gian đều chỉ ở trong phòng không ra ngoài, cũng không gọi nha hoàn vào, có phải là có chuyện gì hay không?" Yêu Thần không nói chuyện, Bành Trăn đành phải nói ra suy đoán của mình.

Dù sao Tôn Chủ vẫn nên có chút phản ứng với chuyện này chứ?

Cõi lòng Bành Trăn tràn đầy chờ mong, và quả thật lần này không khiến hắn thất vọng, Yêu Thần mở miệng.

"Bành Trăn."

"Vâng."Bành Trăn hưng phấn đáp lời, ngay cả chính hắn cũng không nhìn ra đươc mình hưng phấn tới mức nào.

"Lần sau gỡ hết xương cá, lột sạch vỏ tôm rồi hãy bưng lên, ăn rất phiền." Yêu Thần nói với bộ dạng nghiêm túc, Bành Trăn bị đả kích hoàn toàn.

Yêu Thần giơ tay bắn ra, cá trong mâm, xương thịt tách rời, tiện cho Liễu Lan Yên gấp ăn.

"Thế này hương vị sẽ bị giảm đi một tí, nàng ăn tạm đi." Yêu Thần bưng khay đặt trước mặt Liễu Lan Yên, không chút ý thức hành động của hắn đã khiến cho Bành Trăn bị đả kích đến mức nào.

[Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn]

Bành Trăn đột nhiên muốn đánh người, không thể chịu được nữa mà.

Rõ ràng là đang nói chuyện của Liễu Hâm Nhã, sao đột nhiên lại chạy đến chuyện đồ ăn rồi?

Đến cùng là chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ chứ?

Được rồi ........vấn đề này hắn đã có đáp án.

Ngay cả chuyện của chính Tôn Chủ còn có thể bởi vì tham gia hội luận phẩm của Liễu Lan Yên mà bị xếp xuống phía sau, đáp án kia đương nhiên là đồ ăn quan trọng hơn.

Liễu Lan Yên như không nghe thấy lời của bọn họ, tự nhiên mà ăn, Yêu Thần cũng không định nói tiếp, Bành Trăn cũng chỉ có thể đứng bên cạnh, chờ Yêu Thần ra lệnh tiếp.

Liễu Lan Yên buông đũa xuống, đứng dậy: "Ta ăn xong rồi." Nói xong, xoay người rời đi.

"Nên thế nào thì cứ thế nấy." Ánh mắt nhìn theo bóng dáng Liễu Lan Yên đang dần khuất, mãi đến khi biến mất ở khúc cua, Yêu Thần mới thu mắt lại, nói với Bành Trăn.

"Vâng."Bành Trăn đáp lời, trong lòng hiện lên một ý tưởng rất kỳ quái, kìm lòng không được trực tiếp hỏi ra: "Tôn Chủ, loại chuyện này có cần thiết phải bấm báo gấp như thế không?"

Hắn vẫn còn nhớ Tôn Chủ kêu hắn bẩm báo tình hình của Liễu Hâm Nhã trong lúc đang ăn cơm tối.

Xem ý tứ vừa rồi của Tôn Chủ, căn bản là không thèm để ý đến hành động của Liễu Lan Yên, vậy còn cần biết gấp như thế để làm gì?

Yêu Thần nhìn thoáng qua Bành Trăn, hơi lắc đầu, có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Bảo ngươi nói, là nói cho Lan Yên nghe."

"A?" Bành Trăn nghĩ thế nào cũng không ra một cái đáp án như vậy.

"Còn không rõ?"Yêu Thần nhìn thoáng qua Bành Trăn, cảm thấy gần đây hình như trí thông minh của Bành Trăn hơi bị sụt giảm.

Bành Trăn đâu biết rằng hắn đã bị Yêu Thần khinh thường một phen, còn ngây ngốc lắc đầu, hắn thật sự không rõ.

"Để nhìn xem Lan Yên có để ý đến người của Liễu gia hay không. Nếu không thèm để ý, đương nhiên là muốn đối phó với bọn Liễu Hâm Nhã thế nào cũng được."Yêu Thần tốt bụng giải thích cho Bành Trăn, đỡ cho hắn nghĩ hoài không thông.

"Bọn họ đối đãi với Liễu cô nương như thế, sao Liễu cô nương còn có thể để ý đến bọn họ được?"Bành Trăn nghĩ đến những chuyện đám người Liễu Tấn Lợi làm trước kia còn có chút tức giận, khi dễ một tiểu cô nương như thế mà được à?

"Chuyện này cũng khó nói, Lan Yên luôn mềm lòng như vậy, vạn nhất nếu để ý thì làm sao bây giờ?"Yêu Thần nói rất nghiêm túc, một lần nữa khiến cho Bành Trăn không biết phải nói gì.

Liễu Lan Yên mềm lòng?

Được rồi, thứ cho mắt hắn vụng về, nhìn thế nào cũng không ra Liễu Lan Yên là một người mềm lòng.

"Vậy Liễu cô nương có để ý không?" Bành Trăn hỏi một câu.

"Nhìn biểu hiện vừa rồi của nàng, chính là một chút cũng không để ý, không phải còn để lại không gian cho ta và ngươi nói chuyện Liễu gia sao?" Đối với chuyện Liễu Lan Yên rời khỏi bàn cơm, Yêu Thần hiểu rõ.

"À." Bành Trăn phát hiện ra lối suy nghĩ của mình càng ngày càng hỗn loạn, kìm kòng không được hỏi thêm một câu: "Vạn nhất Liễu cô nương để ý thì sao?"

Chẳng lẽ Tôn chủ sẽ buông tha sao?

Tôn Chủ cũng không phải là loại người này.

"Vậy thì âm thầm tiến hành."Yêu Thần không chút để ý, cười nói: "Gạt Lan Yên, nên làm thế nào thì làm thế đó?"

"Hai cái này có gì khác nhau?" Bành Trăn không biết nói gì, nhìn Tôn Chủ đại nhân của hắn, vô lực hỏi.

"Đương nhiên là khác nhau rất lớn, nếu Lan Yên để ý, âm thầm tiến hành, sẽ không phá hư mối quan hệ giữa chúng ta."Yêu Thần nghiêm túc nói ra một câu, Bành Trăn nghe xong thì hoàn toàn vô lực.

Vô lực đến nỗi ngay cả khí lực để xoa bóp cái trán đang đau nhức của mình cũng không có, Bành Trăn thật muốn hét lớn một tiếng, thế thì có gì khác nhau có gì khác nhau? Cuối cùng kết quả không phải vẫn giống như nhau sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.