Phượng Tương Sồ

Chương 49: 49: Hội Nghiên Cứu Và Thảo Luận Mỹ Dung




Editor: Nguyetmai

Thời tiết ở Tây Châu ẩm ướt lại mưa nhiều, trong cơn mưa phùn rả rích, Hàn Tiêu nay đã ngồi trên chiếc tàu hỏa dân dụng xóc nảy được mấy ngày, cuối cùng cũng đã tới thành phố Phong Diệp, thủ đô của Hồng Phong.

Hồng Phong là một đất nước vắng người, điều này thể hiện rõ nhất ở việc giá địa ốc rất rẻ, diện tích nhà ở bình quân đầu người rất lớn. Tầng lớp trung lưu cũng có thể ở nhà biệt thự, thu nhập của tầng lớp bình dân ở thủ đô cũng không thấp, hơn nữa năm nào chính phủ Hồng Phong cũng sẽ lên kế hoạch xua đuổi những kẻ lang thang và người trong xóm nghèo đến các thành thị khác, việc này chẳng khác nào cắt bỏ thịt thối cả, vậy nên môi trường sống tại thành phố Phong Diệp rất lý tưởng, yên tĩnh, thoải mái dễ chịu và nhiều cây xanh.

Vẫn là vượt biên trái phép như thường lệ, sau khi xuống tàu, Hàn Tiêu tìm một căn biệt thự ở liền kề khu nội thành của thành phố Phong Diệp, đây là một căn nhà an toàn được Mạng Ngầm dùng tài khoản và căn cước giả để mua, người liên lạc của tổ chức cũng sẽ chờ Hàn Tiêu ở đó.

Biệt thự có ba tầng với cánh cửa lớn làm bằng gỗ tếch được chạm khắc phù điêu tỉ mỉ, Hàn Tiêu nắm vòng cửa, gõ ám hiệu với năm tiếng dài và sáu tiếng ngắn. Cánh cửa chính kẽo kẹt mở ra, một ông quản gia có khuôn mặt lạnh lùng còn nhăn hơn quả quýt héo mời anh vào nhà.

Vào bên trong, bà lão có thân phận thực là người liên lạc thường trú đóng cửa lại, khẽ nói: "Hai vị khách đều đang ở tầng hầm chờ rồi."

Hàn Tiêu gật đầu, anh mở cửa ngầm được ngụy trang trong chiếc tủ âm tường cạnh cầu thang ra, đi theo cầu thang xuống căn phòng dưới lòng đất. Nơi này không phải là căn phòng với ánh đèn leo lét mờ nhạt như trong tưởng tượng, vách tường của nó được làm bằng sắt thép, ánh đèn sáng tỏ, hơn nữa còn có các loại súng ống bên trong, ở một góc tường còn có máy tiện và thùng vật liệu.

Hai người liên lạc đang ngồi chờ ở giữa chiếc bàn hội nghị, họ đồng loạt nhìn về phía Hàn Tiêu. Tướng mạo của anh bây giờ đã đổi về Hắc U Linh nên họ lập tức nhận ra anh ngay.

Hai người liên hệ trong đó một người là Kim Hồ Ly, một người là một gã đàn ông trẻ tuổi.

Kim Hồ Ly do dự hỏi: "Hắc U Linh?"

Mắt Hàn Tiêu sáng lên, anh cười ha ha: "Là cô đấy à, tôi đã gặp cô một lần rồi, hình như bây giờ cô lại xinh đẹp hơn nữa rồi đấy."

Kim Hồ Ly hãi hùng khiếp vía, cô sờ sờ lên gò má, nghĩ thầm: "Đừng có cảm thấy hứng thú với tôi đấy, tôi van anh..."

Một người liên hệ khác là một nam thanh niên, người này ước chừng mới hai mươi tuổi, trong Liên đoàn Huyết Khế có danh hiệu là "Quỷ Nhận", một sát thủ cấp Bọ Cạp, cũng là cấp thấp nhất. Nghe nói đây là thành viên mới vừa gia nhập, y đang nhìn chòng chọc vào Hàn Tiêu với ánh mắt dò xét, thậm chí còn có cả không phục.

Quỷ Nhận trước đây là đặc công được huấn luyện ở Thụy Lam, trước khi tốt nghiệp và rời khỏi đó, y được huấn luyện bài bản nên có cảm giác ưu việt hơn so với những sát thủ tự do như Hàn Tiêu. Thời gian y gia nhập Liên đoàn Huyết Khế không chênh lệch nhiều so với Hàn Tiêu, thế nhưng Hàn Tiêu đã trở thành huyền thoại trong tổ chức mà Quỷ Nhận vẫn đang chật vật ở cấp Bọ Cạp, tất nhiên là y không phục.

Xét về tư cách và kinh nghiệm thì quả thực lý lịch của Hàn Tiêu không có gì nổi bật, thế nhưng xét về chiến tích, thực lực lại có thêm sự hẫu thuẫn của Bennett, anh đã trở thành át chủ bài của Liên đoàn Huyết Khế, vậy nên có cả đống sát thủ không phục. Đám người này đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, đa phần đều là các nhân vật có tiếng đổi nghề sang làm sát thủ. Hơn nữa, dù là chiến tích trên giấy trắng mực đen, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy thì cũng sẽ có người hoài nghi.

"Tôi đã nghe nói qua chiến tích của anh, mọi người tôn vinh anh là một huyền thoại, thế nhưng có vẻ như anh cũng chẳng có gì đặc biệt cả." Quỷ Nhận dửng dửng nói.

Nhìn qua Quỷ Nhận một lát, Hàn Tiêu cũng chẳng muốn so đo.

Kim Hồ Ly vội ngắt lời để quay về chủ đề chính, cô nói: "Mục tiêu bao gồm năm người: Lehman Harriet, Miller Senning, Angus Billy, Dak Van Vansetti, Dorasi Farami, tất cả đều là những quan chức phản đối việc cấp ngân sách phía Hồng Phong, nơi ở của bọn họ đều có cảnh vệ tuần tra, khi ra ngoài cũng có hộ vệ."

Kim Hồ Ly nháy mắt với Quỷ Nhận, y hừ lạnh một tiếng rồi lấy bản đồ ra, trải lên bàn hội nghị, nói: "Đây là bản đồ địa hình biệt thự của các mục tiêu cùng với tuyến đường tuần tra của lực lượng cảnh vệ và cảnh sát tuần tra khu vực xung quanh."

Những thông tin tình báo này rất chi tiết, sở trường của Quỷ Nhận chính là thu thập thông tin, tất cả đều được thực hiện nghiêm ngặt theo sổ tay huấn luyện của Thụy Lam, y đã dò xét và tra ra được gần như tất cả những chi tiết cần thiết cho nhiệm vụ lần này. Quỷ Nhận ỷ vào việc bản thân nắm giữ được những tri thức bí mật của đặc công nên khi đi nghiên cứu địa hình, Kim Hồ Ly hoàn toàn không giúp đỡ được y việc gì. Việc này khiến y cảm nhận được sự ưu việt của mình thông qua cô, quả là người chuyên nghiệp thì khác hẳn kẻ nghiệp dư.

Quỷ Nhận lén nhìn Hàn Tiêu, tình báo cặn kẽ thế này rồi, y không tin là Hắc U Linh sẽ không ngạc nhiên. Thế nhưng mặt Hàn Tiêu vẫn không đổi sắc, trông có vẻ như anh đã quen với những bản tình báo như vậy.

Quỷ Nhận nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi đã lên một kế hoạch hành động cho anh rồi, anh thấy những đường đỏ và ghi chú chứ, đây là tuyến đường hành động mà tôi đã vạch sẵn, chỉ cần anh ngoan ngoãn dựa theo kế hoạch của tôi và không phạm sai lầm ở bất cứ khâu nào thì đảm bảo anh sẽ không thất bại. Hẳn là anh đọc hiểu những gì mà tôi viết chứ? Đây là những ký hiệu chuyên dụng của đặc công, nếu anh không hiểu thì tôi sẽ giải thích cho anh nghe."

"Không cần, để tự tôi xem." Hàn Tiêu gõ bàn, anh cẩn thận xem tình báo nhưng miệng vẫn hỏi: "Nhiệm vụ cụ thể là gì?"

"Đặt những tập tài liệu này vào nhà của mục tiêu, phải đặt ở nơi dễ thấy, bảo đảm rằng mục tiêu nhất định có thể nhìn thấy nó. Bên trong có một số chứng cứ bất lợi cho bọn họ, chỉ cần họ biết chúng ta có thể bí mật đặt đồ vào nhà họ, họ sẽ biết mạng mình không còn an toàn nữa, việc này vừa có thể đe dọa họ nhưng vẫn chừa lại đường lui cho phe ta." Kim Hồ ly nói.

"Tôi đột nhập vào, vậy các người làm gì?"

Quỷ Nhận hừ lạnh: "Tôi chỉ phụ trách nghiên cứu và cung cấp tình báo về địa hình thôi, người hành động là át chủ bài của nhiệm vụ này, cũng chính là anh, đừng nghĩ đến chuyện nhờ tôi hỗ trợ."

Kim Hồ Ly lườm Quỷ Nhận rồi lựa lời nói lấy lòng: "Nếu anh cần tôi trợ giúp thì tôi sẽ sẵn sàng."

"Được rồi, không cần đâu." Hàn Tiêu xua tay: "Nhiệm vụ này rất đơn giản, một mình tôi làm là được rồi."

"Dựa theo kế hoạch của tôi mà làm thì đúng là nhiệm vụ này không khó."

Quỷ Nhận lãnh đạm gật đầu. Thật ra y đã giữ lại một vài tin tình báo không viết vào báo cáo, nhưng điều này sẽ không gây ảnh hưởng tới việc thực hiện nhiệm vụ, tuy nhiên nó sẽ mang lại một số khó khăn nhỏ cho người trực tiếp hành động. Y muốn thử Hắc U Linh, mặc dù đối phương là át chủ bài nhưng trừ phi anh vượt qua khảo nghiệm của y, nếu không y vẫn sẽ giữ lại thái độ quan sát với anh.

Nhưng mà Hàn Tiêu sau khi nhìn kế hoạch thì lại lắc đầu: "Kế hoạch này rườm rà quá, bản thân tôi tự có cách."

Quỷ Nhận lập tức tỏ rõ sự bất mãn: "Đây là kế hoạch mà tôi nghiên cứu ra dựa trên tin tình báo, anh mới xem có vài phút đồng hồ mà đã nghĩ ra biện pháp tốt hơn à?"

"Với tôi mà nói, nhiệm vụ này không hề có tính khiêu chiến." Hàn Tiêu nói.

Vớ vẩn! Quỷ Nhận tức giận hừ một tiếng, y quay đầu bỏ ra ngoài. Việc Hắc U Linh không chịu làm theo kế hoạch khiến Quỷ Nhận rất bất mãn, y là người chuyên nghiệp cơ mà, kế hoạch vạch ra hoàn toàn không có kẽ hở, tên Hắc U Linh này chẳng biết tốt xấu gì hết.

"Không làm theo kế hoạch của mình thì đảm bảo là xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho xem."

Quỷ Nhận thầm nghĩ, trong lòng dấy lên những cảm xúc đen tối, thậm chí y còn muốn xem cảnh Hắc U Linh làm nhiệm vụ thất bại, y cảm thấy nếu không làm theo kế hoạch của mình thì nhất định mọi thứ sẽ bung bét. Tốt nhất là đừng chỉ có nói mồm rồi vẫn dùng kế hoạch của y, như thế chỉ làm y khinh thường thôi.

Hàn Tiêu nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Đêm nay tôi sẽ hành động, hai người cứ chờ là được."

Hai người liên hệ không phải là người chính thức tham gia hành động, Hàn Tiêu cũng không cần nhân viên tình báo làm hậu cần, vậy nên tất cả đều do anh độc lập hành động, không cần liên lạc qua tai nghe.

"Vừa tới đã hành động luôn, quá nóng nảy."

Quỷ Nhận lắc đầu, y thầm phản đối trong lòng và cảm thấy nhiệm vụ lần này phải có tới hơn phân nửa khả năng là thất bại.

Không nghe theo đề nghị của người chuyên nghiệp thì kết quả chỉ có thất bại thôi.

...

Chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống, mây đen che khuất mặt trăng, Hàn Tiêu thay một bộ đồ đen tuyền, những đồ không cần tới đã được anh giấu trong két sắt an toàn, anh đích thân kiểm tra tuyến đường và đặt lại mật mã để phòng ngừa việc chiếc két sẽ bị người khác mở ra, sau đó mang theo những trang bị cần thiết xuất phát.

Đường phố Hồng Phong về đêm vô cùng vắng lặng, gió đêm thổi qua ngọn cây, tạo thành những cơn sóng rì rào trên cành cây khiến cho người ta cảm thấy thật bình an, trong không khí là mùi hương tươi mát thoang thoảng đến từ những bụi hoa dại ven đường. Người đi trên đường không nhiều, sự xuất hiện nhiều nhất trên phố lúc này chính là cảnh sát tuần tra, tựa hồ nó đang thầm nói về chính sách chuyên chế trong nước, tình hình trị an cũng không yên ổn như mặt ngoài.

Quãng đường từ những quảng trường tĩnh mịch vào tới khu chính trị của thành phố mỗi lúc lại có thêm nhiều cảnh sát tuần tra, Hàn Tiêu núp trong bóng tối của một con ngõ nhỏ, âm thầm quan sát và lặng lẽ chờ đợi.

Khoảng mười phút sau, một tên cảnh sát tuần tra lại gần.

"Đang ở B3248, mọi thứ đều bình thường."

Cảnh sát tuần tra nói một câu vào bộ đàm rồi đi qua đầu ngõ, lúc này, gã vô thức nhìn vào con ngõ nhỏ đen kịt.

Một cánh tay đột nhiên thò ra, kéo gã vào bóng tối, tiếng la hét vừa thoáng vang lên đã im bặt.

Một phút sau, Hàn Tiêu mặc một bộ đồ cảnh sát, eo gài bộ đàm, thay hình đổi dạng. Anh dùng mặt nạ mô phỏng quét tướng mạo của gã cảnh sát kia nên giờ trông đã giống gã như đúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.