Phượng Tương Sồ

Chương 41: 41: Nửa Đêm Trinh Nhi




Editor: Wave Literature

Lâm Tâm Ý đáp lại với tiếng "À" như nhận ra điều gì đó và chuyển lọ dit da jow cho Thi Yến. "Được rồi, Yến Yến cục cưng. Chị chắc phải phiền em rồi."

Thi Yến cầm lọ dit da jow và cô nhẹ nhàng lịch sự đáp lại, "Không có gì ạ."

"Nói đến đây, chị đói bụng quá. Chị phải nhờ người hầu chuẩn bị một ít thức ăn đây. Yến Yến cục cưng, em có muốn ăn gì không?" Nhìn thấy chuyện của mình đã xong thì Lâm Tâm Ý nhanh chóng viện cớ chuồn đi.

Khi nghe nói đến việc sẽ có thức ăn thì đôi mắt của Thi Yến sáng lên và cô trả lời, "Em muốn ăn bánh gạo nếp 1 , bánh pudding vị xoài, trứng hấp sữa 2 , đậu phụ chiên và bánh phồng kem. À, và cả quả cherry mua trước đó nữa! Chúng thật ngọt ngào làm sao…"

Vốn Lâm Tâm Ý chỉ hỏi cô nhằm dễ dàng trốn thoát hơn mà thôi nên thực sự cô ấy không nghe thấy câu trả lời của Thi Yến. Vậy nên, cô hoàn toàn đóng băng tại chỗ khi nghe câu trả lời tràng giang đại hải của cô gái nhỏ này.

Mình nên làm cái gì đây…Mình không nhớ những cái mà con bé vừa nói…

Cuối cùng, Lâm Giang, người nãy giờ đã phục hồi sau cơn đau dữ dội kia cũng nhìn thấy phản ứng của của Lâm Tâm Ý và anh thờ ơ nói, "Em muốn ăn bánh gạo nếp, bánh pudding vị xoài, trứng hấp sữa, đậu phụ chiên và bánh phồng kem và cherry…"

Lâm Tâm Ý có thể nói ra danh sách Lâm Giang đang liệt kê là thức ăn mà Thị Yến muốn nhưng cô lựa chọn không vạch trần cậu em. Ghi nhớ lời của anh xong thì cô ra dấu "OK" và rời khỏi phòng.

Nhưng trước khi ra ngoài thì đột nhiên cô nhìn thấy Hạ Thương Chu đứng ở cửa. Cô quá bận để lừa Thi Yến vào bẫy đến nỗi quên mất người chỉ đường ngu ngốc này.

Tôn chỉ trong cuộc sống của cô là hoàn thành mọi việc mà cô được trả công một cách hoàn mỹ, vậy nên theo lẽ tự nhiên thì cô không thể để cái bóng đèn này ở đây được…

Với suy nghĩ đó trong đầu thì Lâm Tâm Ý bước về phía Hạ Thương Chu và nói, "Này người chỉ đường, cậu tính nói cái gì? Cậu muốn đi tắm à?"

Hạ Thương Chu tội nghiệp đã im lặng từ nãy đến giờ với đôi mắt hoang mang mở to.

Anh lắc đầu kịch liệt và định nói, "Em không nói gì cả." nhưng trước khi anh ấy mở miệng nói một lời nào thì anh bắt gặp vẻ mặt của Lâm Tâm Ý nhìn về phía anh.

Ngay lập tức cái lắc đầu chuyển thành gật đầu và anh sợ hãi cọ sát hai đùi vào nhau, lấy tay che đũng quần. "Vâng vâng vâng! Em không thể nhịn được nữa, có thể cho em biết phòng tắm nằm ở đâu không ạ?"

Ngay lập tức khuôn mặt lạnh như tiền của Lâm Tâm Ý cười rạng rỡ, "Ôi đứa bé này, cậu không phải ngại trong nhà chúng tôi đâu. Cậu nên nói với tôi sớm hơn việc cậu cần đi toilet chứ! Nào nào, tôi sẽ mang cậu đi vệ sinh trong phòng tôi…"

Ngay khi cô vừa nói xong những lời này thì không cho Hạ Thương Chu một cơ hội phản kháng đã nắm lấy cổ áo của anh ta và kéo lê ra khỏi phòng Lâm Giang. Dĩ nhiên cô không quên đóng của phòng phía sau mình.

Lâm Tâm Ý kéo Hạ Thương Chu đến phòng tắm của cô và đẩy anh ta vào. Sau đó liền rời đi và để lại câu "Cứ tận hưởng đi, không cần phải vội đâu", rồi cô đóng cửa lại.

Sau đó, cô suy nghĩ lại một lần nữa và cảm thấy Hạ Thương Chu còn có khả năng có thể quay trở lại phòng của Lâm Giang trong khi cô đi giám sát những người hầu chuẩn bị thức ăn. Điều đó có thể phá hư kế hoạch của cô…Với tư cách là người làm việc đáng tin nên trách nhiệm của cô là tránh các loại rủi ro này xảy ra. Do đó, không chút do dự nào, cô đã khóa cửa phòng tắm, rút chìa ra và rời khỏi.



Sau khi Lâm Tâm Ý kéo hạ Thương Chu rời đi thì phòng của Lâm Giang bỗng rơi vào im lặng.

Thi Yến đổ dit da jow vào tay và xoa cả hai tay để làm nóng thuốc mỡ. Sau đó, cô nhẹ nhàng nói với Lâm Giang đang nằm trên giường, "Em sẽ cố nhẹ nhàng nhất có thể nhưng sẽ có chút đau nhức đấy. Cố gắng chịu nó nhé…"

Lâm Giang trả lời "ừm" và im lặng.

Đột nhiên sự cáu gắt ban nãy do gây gỗ với Lâm Tâm Ý ngay lập tức dịu xuống.

Nhìn Yến ngốc mà xem – một người phụ nữ thì nên như thế này chứ!

Lâm Tâm Ý là cái quái gì vậy? Chị ấy là người Amazon…không, giống một nữ quái thì đúng hơn!

Trong khi, đây là lần đầu tiên Thi Yến đụng vào cơ thể một người đàn ông. Cái khoảnh khắc mà tay cô chạm vào lưng Lâm Giang thì ngón tay cô nhịn không được khẽ co lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.