Phượng Tương Sồ

Chương 39: 39: Thiếu Nợ




Editor: Nguyetmai

"Lúc đó em nghĩ, không biết sau này cô gái nào xui xẻo vớ phải người đàn ông có vẻ ngoài yêu nghiệt như vậy. Ha ha ha…" Sau khi nói xong, Hoắc Miên còn cười ngây ngô.

Cô không chú ý tới sắc mặt tái xanh của Tần Sở. Chẳng lẽ làm vợ anh là xui xẻo sao?

Cô nói anh có vẻ ngoài yêu nghiệt? Cô nàng chết tiệt này, thật sự là càng lớn càng to gan!

Nếu không phải cô say rượu thì anh thật sự muốn ném cô từ lầu mười sáu xuống.

"Ọe…" Hoắc Miên không kìm được sự khó chịu trong dạ dày, lại nôn ra một lần nữa, lần này Tần Sở xui xẻo không tránh được.

Có điều, so với lần đầu, anh đã bình tĩnh rất nhiều, không cáu kỉnh nữa.

Cởi hết đồ của Hoắc Miên ra, ôm cô vào phòng tắm phòng khác.

Tắm cho cô, rồi lại tắm cho anh, cuối cùng bỏ quần áo dơ vô máy giặt.

Đến khi làm xong đã là hai giờ sáng. Tần Sở mệt mỏi lên giường, nhìn Hoắc Miên đang ngủ say sưa. Anh thở dài, có thể là kiếp trước anh nợ cô, cho nên kiếp này, dù anh có tức giận như thế nào đi nữa, chỉ cần nhìn cô là cơn tức sẽ tan thành mây khói.

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Hoắc Miên thức dậy, Tần Sở đã nấu xong bữa sáng kiểu Tây, sandwich, trứng chiên, còn có sữa nóng.

"À… đêm qua…" Hoắc Miên lúng túng nói.

"Tối qua anh đón em về, em nôn hai lần, một lần trong xe anh một lần trong phòng tắm, anh cởi quần áo cho em, tắm cho em, quần áo bẩn cũng là anh giặt." Tần Sở nói một lèo.

Hoắc Miên càng nghe càng xấu hổ.

Anh tắm cho cô, vậy là anh nhìn thấy hết rồi.

"Tối hôm qua... hình như anh rất vất vả." Hoắc Miên ngồi trước bàn ăn, bê cốc sữa lên uống.

"Biết anh vất vả thì sau này uống rượu ít đi."

"Thật ra em không có uống nhiều đâu mà." Hoắc Miên cười nói.

Đương nhiên, nếu bị Tần Sở biết cô uống ba chai rượu vang, hai chai bia, một chai rượu tây, thì Tần Sở sẽ đánh chết cô.

"Hôm nay chủ nhật, em được nghỉ, từ ngày mai em đi làm ở khu điều dưỡng phía Nam." Hoắc Miên từ từ nói.

Tần Sở không có hứng thú với chuyện chuyển nơi làm của Hoắc Miên. Anh gật đầu, nói: "Khu điều dưỡng phía Nam hơi xa."

"Em phải đi hai chuyến xe, khoảng bốn mươi lăm phút là đến." Hoắc Miên không cảm thấy vất vả.

"Vậy là sau này em lại trực đêm nữa phải không?" Tần Sở đột nhiên nghĩ đến chuyện này, lập tức sầm mặt nói.

"À…" Hoắc Miên chột dạ không dám trả lời.

"Anh không phản đối em trực đêm, vì đây là công việc của em, tự do của em. Có điều, anh tôn trọng em thì em cũng phải tôn trọng anh."

"Anh muốn em tôn trọng anh như thế nào?" Hoắc Miên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tần Sở.

"Em lái chiếc Volkswagen CC màu trắng đi làm, sẽ tiết kiệm được không ít thời gian. Em đi đường cầu vượt phía Nam, chỉ khoảng mười bảy mười tám phút là đến."

"Nhưng…" Hình như Hoắc Miên không muốn lái xe đi làm.

"Cứ quyết định như vậy đi." Không đợi Hoắc Miên nói xong, Tần Sở đã ngang ngược tuyên bố kết quả.

"Ăn xong thì chúng ta đi ra ngoài."

"Đi đâu?" Hoắc Miên ngẩn ra.

"Cao Nhiên mời hai chúng ta đi ăn."

"Ơ, nhưng em đã hẹn Linh Linh đi ăn rồi." Hoắc Miên bối rối.

"Bốn người chúng ta có thể cùng nhau ăn mà." Tần Sở đề nghị.

"Ăn với nhau? Như vậy có ổn không?" Hoắc Miên hơi bất ngờ với đề nghị của Tần Sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.