Phượng Tương Sồ

Chương 29: 29: Đừng Nói Mò




Edit: Ngân Nhi

Xong khi quay show ở cung điện Hạ Chu xong, Diệp Tuệ về nhà nghỉ ngơi một buổi sáng rồi lại lập tức đi quay quảng cáo.

Cũng may là lúc ghi hình buổi tối Diệp Tuệ đã ngủ một giấc rồi, tinh thần coi như cũng đủ dồi dào.

cô mau chóng tập trung vào việc quay quảng cáo, buổi quay hình diễn ra rất thuận lợi.

Xong việc, Diệp Tuệ chào các nhân viên làm việc rồi chuẩn bị xuống lầu ra về. cô còn chưa đi ra khỏi tòa nhà thì đã phát hiện bên ngoài có khá đông fan đang tụ tập.

Những fan này cô đều đã quen mặt, hình như bọn họ đã đứng chờ ở đây từ sớm, vừa thấy Diệp Tuệ đi ra, bọn họ lập tức giơ banner tiếp ứng lên, trên đó ghi tên của Diệp Tuệ.

Lần này Diệp Tuệ không vội rời đi ngay mà đi về phía các fan.

Các fan trông thấy Diệp Tuệ đi tới thì lập tức trở nên kích động: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ!”

Diệp Tuệ nhìn thấy cách đây không xa có một tiệm bánh ngọt, cô quay sang hỏi các fan: “Các bạn có muốn đi ăn bánh ngọt với mình không? Bánh ở quán kia ngon lắm đó.”

Diệp Tuệ nói xong, các fan chỉ yên lặng chớp mắt, không kịp phản ứng lại.

Vì Diệp Tuệ mời fan ăn bánh ngọt tự nhiên như việc đi dạo trước nhà vậy, làm cho các fan ai cũng ngẩn ra.

Diệp Tuệ buồn cười khi thấy phản ứng của các fan, cô làm bộ buồn bã ôm đầu, thở dài một cái: “Chậc, nếu các bạn không muốn đi thì mình cũng không ép…”

“Vậy mình đi nhé.” Diệp Tuệ nói là muốn đi, nhưng lại bước rất chậm, nhích từng tí một.

Các fan nhìn idol nhà mình đang diễn thì không khỏi cảm thán, quả nhiên idol của mình không giống người bình thường, càng không giống với những minh tinh khác.

Diệp Tuệ đã nói thế rồi, các fan có thể không đồng ý sao? Bọn họ vội vàng gọi cô lại: “Chị ơi đừng đi, đợi đã, chúng em ăn cùng chị mà.”

Biểu cảm của Diệp Tuệ lập tức trở lại như cũ, nụ cười tươi rói đáp: “OK.” Như thể cái người vừa suýt lau nước mắt kia không phải là cô vậy.

Các fan: “…”

Bọn họ cứ thế đi theo sau Diệp Tuệ, chậm rãi tiến về phía cửa hàng bánh ngọt.

Các fan đột nhiên nghĩ đến chuyện Diệp Tuệ tối qua vừa mới quay show cả đêm, bây giờ thì vừa quay xong quảng cáo, chưa có thời gian nghỉ ngơi.

“Tuệ Tuệ, từ hôm qua đến giờ chị chưa được ngủ ngon rồi, sức khỏe có ổn không vậy?”

Fan sợ Diệp Tuệ ngồi ăn bánh ngọt với bọn họ thì sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của cô.

Đối mặt với ánh mắt lo lắng của fan, Diệp Tuệ ngượng ngùng cười: “Các bạn quên là hôm qua lúc ghi hình mình đã ngủ một giấc rồi à?”

“Đợt này nói thật là quá mệt mỏi, về sau mình nhất định sẽ chú ý hơn.”

Các fan lúc này mới nhớ ra, sao bọn họ lại quên mất chuyện này chứ? Lời của Diệp Tuệ đã trấn an cảm xúc của fan, bọn họ cuối cùng cũng có thể yên tâm đi ăn bánh ngọt cùng idol rồi.

rõ ràng là những chuyện không mấy vui vẻ, nhưng qua lời Diệp Tuệ lại trở thành một vấn đề rất nhẹ nhàng.

Các fan càng nói chuyện với Diệp Tuệ thì càng có thể cảm nhận được sự lạc quan yêu đời của cô, dường như trên đời này chẳng có chuyện gì quá to tát cả.

“OK, đến nơi rồi.”

May là lúc này trong tiệm bánh ngọt không đông khách, Diệp Tuệ và fan vừa đi vào là lấp đầy quán luôn.

Khách đang ngồi trong quán tưởng mình bị hoa mắt nên mới trông thấy Diệp Tuệ, có người còn gọi thêm một cái bánh nữa để ngồi ăn tiếp.

“Mọi người muốn ăn gì?” Diệp Tuệ hoàn toàn rũ bỏ hình tượng ngôi sao, cô đứng giữa các fan, cúi đầu chọn bánh với họ.

Lúc bánh được mang lên, có fan mạnh dạn hỏi Diệp Tuệ.

“Tuệ Tuệ, em có thể chụp ảnh với chị không ạ?”

Diệp Tuệ không cần suy nghĩ mà gật đầu luôn: “Bây giờ tất nhiên là được rồi.”

Fan thấy Diệp Tuệ dễ nói chuyện như vậy, liền chen chúc hết đằng sau cô, chụp chung một kiểu ảnh rồi đăng luôn lên mạng.

Các fan khác của Diệp Tuệ vừa thấy ảnh này trên mạng thì lập tức đấm ngực dậm chân, hôm nay sao mình lại không đứng chờ dưới chỗ Diệp Tuệ quay quảng cáo chứ, sau đó liền lập tức sửa soạn chạy ngay đến tiệm bánh ngọt này.

“Tuệ Tuệ, chị thật sự có thể nhìn thấy các linh hồn sao?”

Điều các fan tò mò nhất chính là chuyện này, Diệp Tuệ cười, tỏ vẻ thần bí đáp: “Chuyện này mà nói ra thì sẽ mất linh đấy, mình không thể nói cho các bạn biết được.”

Các fan dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diệp Tuệ, idol mình nói gì cũng đúng hết, nhưng mà vừa rồi Diệp Tuệ đã trả lời chưa nhỉ? Rốt cuộc là có hay là không?

“Tuệ Tuệ, chị có bí quyết gì để giữ dáng không ạ?”

Diệp Tuệ lắc đầu: “không có bí quyết gì cả, béo hay gầy là do ăn ít hay ăn nhiều thôi, mình không phải là thần tiên, ăn nhiều cũng sẽ béo, chăm vận động để bù lại là được.”

Fan: Tuệ Tuệ của bọn họ đúng là một idol thành thật, nói chuyện không úp mở, thẳng thắn để bọn họ hiểu rằng cuộc đời không có đường tắt để đi dễ dàng đâu.

Sau đó Diệp Tuệ lần lượt trả lời hết các câu hỏi của fan, ngồi với fan cảm giác giống như ngồi với bạn bè vậy, không hề có một chút khoảng cách xa lạ nào.

Ăn bánh ngọt xong, thời gian cũng không còn sớm, Diệp Tuệ tranh thủ ký tên cho các fan, buổi tối cô còn có lịch trình khác.

nói thêm vài câu với các fan, Diệp Tuệ vẫy tay chào rồi đi về, các fan lưu luyến không rời vẫy tay chào lại cô.

Các fan ngồi nhà đọc tin xong chạy tới tiệm bánh ngọt thì Diệp Tuệ đã đi rồi, vẻ mặt ai cũng tiếc nuối đứng trong tiệm, rầu rĩ trách mình sao không chạy tới sớm hơn.

Lúc này, nhân viên cửa hàng bất ngờ đi tới, cười tươi nói với bọn họ: “Chị Diệp Tuệ đã mua cho các bạn mỗi người một phần bánh ngọt, kèm cả chữ ký cho mỗi suất đấy ạ.”

Các fan lập tức vui sướng hoan hô, quý trọng nâng niu món quà Diệp Tuệ để lại, có một idol cưng fan thế này thích quá đi!

Sau khi kết thúc tập mới nhất, các khán giả không xem livestream ngồi xem lại chương trình đã được biên tập, muốn biết xem cung điện Hạ Chu vào buổi tối trông như thế nào.

Qua những đoạn clip, ngày và đêm đối lập nhau, còn có Đông cung không được mở ra, hơn nữa dân mạng còn tìm kiếm cả những tài liệu lịch sử… Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cung điện Hạ Chu đã trở thành một chủ đề nóng.

[Mọi người đã xem chương trình quay ở cung điện Hạ Chu chưa?]

“Xem xong tôi cảm thấy những tin đồn ma quái về cung điện Hạ Chu không phải là vô căn cứ, buổi tối trong cung không khí u ám quá, nhất là lúc Kim Cương suýt chạm tay vào cái bình hoa cổ, đáng sợ thật.”

“Đồ cổ vốn không thể tùy tiện động vào mà, ai mà biết trên đó có dính cái gì không, không được sự cho phép mà đã sờ vào, nhỡ làm hỏng thì sao?”

“Tôi lại khá hứng thú với vị thái tử qua đời trước khi lên ngôi, tuy là không có ảnh của vị thái tử này, nhưng tôi có tìm được mấy bài thơ, trong đó đều miêu tả thái tử hào hoa phong nhã tuyệt thế vô song.”

“Thái tử văn võ song toàn, chinh chiến sa trường, được hoàng đế sủng ái nhất, chỉ tiếc là đoản mệnh, không thì đã trở thành hoàng đế kế nhiệm rồi.”

“Nghe nói thái tử rất si tình, chỉ có một thái tử phi, không cưới thêm ai khác.”

Dân mạng còn tìm tòi trên mạng, giở cả sách Sử ra xem, anh một câu tôi một câu nói về cuộc đời của vị thái tử này.

Diệp Tuệ ngồi trong phòng hóa trang, thợ trang điểm đang trang điểm cho cô, Tiểu Lưu ngồi bên cạnh vừa uống cà phê vừa xem dân mạng bàn luận.

Tiểu Lưu lẩm bẩm: “Thái tử triều Hạ Chu có vẻ rất ưu tú.”

Vì đang kẻ mắt nên Diệp Tuệ phải nhắm mắt lại, nhưng nghe thấy mấy chữ triều Hạ Chu, cô liền mở mắt ra: “Em vừa nói gì cơ?”

“Tuệ Tuệ ơi, đừng động đừng động.” Thợ trang điểm lập tức dừng động tác, bút kẻ mắt tí thì chọc vào mắt cô rồi.

không hiểu sao tự nhiên Diệp Tuệ lại khẩn trương như vậy, suýt thì làm hỏng lớp trang điểm.

“Đợt lát nữa làm tiếp đi.” Diệp Tuệ quay người hỏi Tiểu Lưu, “Vừa nãy em nhìn cái gì thế? Cho chị xem với.”

Tiểu Lưu đưa điện thoại cho cô: “Sau khi tập mới nhất được phát sóng, cung điện Hạ Chu giờ đang được quan tâm lắm. Chuyện về vị thái tử nào đó kia cũng được mọi người bàn luận nhiệt tình.”

Diệp Tuệ nhận lấy điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, cái Tiểu Lưu đang xem là chủ đề liên quan đến vị thái tử triều Hạ Chu, chủ đề này đang là hot nhất trên diễn đàn.

Ngày thái tử ra đời, bầu trời có những điểm khác lạ, báo hiệu điềm lành, nhưng hoàng hậu lại nằm liệt trên giường bệnh, nửa tháng sau không bệnh mà chết. Những vị hoàng tử khác không thích vị thái tử này chút nào, nhưng vị thái tử này lại được hoàng đế vô cùng yêu thương, năm tuổi đã lên ngôi thái tử…

Diệp Tuệ đọc say mê quên cả thời gian, ngẩn người nhìn vào điện thoại.

Cuối cùng thợ trang điểm phải cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Tuệ, cô ấy nói: “Tuệ Tuệ à đừng đọc nữa, sắp đến giờ bắt đầu sự kiện rồi, phải mau trang điểm xong thôi.”

Diệp Tuệ sửng sốt, cô để điện thoại xuống, bấy giờ mới nhớ ra là mình còn có việc phải làm.

cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, gạt chuyện vừa rồi ra khỏi đầu, đảm bảo khi làm việc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Kết thúc công việc, Diệp Tuệ trở về nhà, việc đầu tiên là lên mạng tìm hiểu về triều đại Hạ Chu.

Những hàng chữ trên máy tính lọt vào mắt Diệp Tuệ, từ khi bắt đầu thành lập triều đại Hạ Chu, cho đến quá trình phát triển thịnh vượng…

Khi con trỏ chuột lướt đến phần thái tử, Diệp Tuệ khựng lại, bấm vào đọc thêm.

không thấy có ảnh của vị thái tử này, tất cả đều chỉ ghi chép lại bằng văn tự, thái tử tuổi trẻ tài cao, nhưng tử trận nơi sa trường.

không khác mấy so với những gì dân mạng đang bàn luận.

Nhưng trong ghi chép dã sử lại có một đoạn thế này.

Đêm hôm truyền đến tin thái tử chết, không hiểu vì sao mà hoàng cung đột nhiên gặp hỏa hoạn, lửa cháy thiêu hủy cả Đông cung, tục truyền rằng thái tử phi cũng đi theo thái tử.

Trong một đêm, những dấu vết liên quan đến thái tử đã biến mất hết, chỉ để lại lác đác vài dòng chính sử, làm dân gian suy đoán đủ kiểu.

Kỳ lạ hơn là, những bức họa của thái tử và thái tử phi đều không giữ lại được một bức nào.

Đông cung nơi bọn họ mới đến là nơi về sau đã được xây dựng lại, Đông cung cũ thì không có ai khác vào ở, có người nói là để tưởng niệm thái tử, cũng có người nói là vì bên trong thường xảy ra những chuyện ma quái.

Trăm năm sau thay đổi triều đại, những tin đồn hỗn loạn truyền tai nhau cũng đã dần bị chôn vùi theo sự diệt vong của một vương triều.

một bức tranh lịch sử huy hoàng từ từ trải ra trước mắt Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ cố gắng kiềm chế tâm trạng, nhưng lại không thể ngăn được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, có quá nhiều nghi vấn đang nổi lên.

Cung điện triều Hạ Chu, vị thái tử qua đời trước khi lên ngôi, Đông cung cũ, thậm chí là cả Ngự Hoa Viên kia…Rốt cuộc có liên quan gì đến cô không?

Lòng Diệp Tuệ ngổn ngang trăm mối, càng nghĩ càng thấy đau đầu, cô có cảm giác là mình đã quên mất điều gì đó, nhưng lại không thể nhớ ra được.

Có một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, giống như đến từ một miền ký ức xa xôi.

Kiếp trước chồng cháu mang nghiệp giết chóc quá nặng…Kiếp này có một tử kiếp…Hai cháu kiếp trước đã từng có một đoạn nghiệt duyên…Lấy mạng đền mạng…

Mấy câu nói vỡ ra thành những mảnh nhỏ, đứt quãng, những lời nói vốn đã bị lãng quên đi, giờ lại một lần nữa hiện lên trong đầu Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ nhớ hôm đó trong chuyến du lịch, cô đã gặp một bà cụ xem bói, may mắn vì có lời bà cụ nói nên cô mới có thể giúp Thẩm Thuật vượt qua kiếp nạn 30 tuổi.

Bây giờ nghĩ lại, những lời bà cụ nói còn là minh chứng cho việc kiếp trước thật sự có tồn tại.

Từng giây từng phút trôi qua, màn đêm buông xuống, Thẩm Thuật đã về nhà, nhưng Diệp Tuệ vẫn còn chưa suy nghĩ xong.

Buổi tối trước khi ngủ, Diệp Tuệ nằm trên giường, run sợ đưa mắt nhìn trần nhà.

Tay Thẩm Thuật quơ trước mặt Diệp Tuệ, anh dịu dàng nói: “Sao lại ngẩn người ra thế?”

Diệp Tuệ lẩm bẩm: “anh nghĩ con người có kiếp trước không?”

Thẩm Thuật sửng sốt, đến ma quỷ anh còn không tin, cho nên tất nhiên cũng không tin mấy chuyện kiếp trước kiếp này.

Nhưng từ sau khi quen Diệp Tuệ, Thẩm Thuật mới dần phá vỡ nhận thức của mình về thế giới này, Diệp Tuệ có thể nhìn thấy ma, còn nói chuyện được với họ nữa.

“Có kiếp trước hay không không quan trọng.” Thẩm Thuật nghĩ một lúc rồi nói, “Có thể cùng em đi qua kiếp này mới là điều quan trọng nhất.”

Chỉ một câu nói đơn giản của Thẩm Thuật thôi cũng đủ hóa giải nghi vấn trong lòng Diệp Tuệ.

cô còn rất nhiều việc phải làm, không nên mất thời gian suy nghĩ đến mấy chuyện đâu đâu này.

“anh nói rất đúng.” Diệp Tuệ nghĩ, cứ cho rằng triều đại Hạ Chu thật sự có liên quan đến cô và anh đi, nhưng thế thì sao chứ? Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.

Nếu cô cứ kiên trì muốn đi tìm chân tướng, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ.

Thẩm Thuật nhận ra tâm trạng của cô không bình thường, liền hỏi: “Em không vui sao?”

Diệp Tuệ lắc đầu: “Đâu có ạ.”

Thẩm Thuật quan sát nét mặt cô một lúc, anh ghé sát vào, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, tầm mắt anh dời xuống đôi môi cô, cúi đầu nói: “Để anh làm cho em vui lên nhé.”

Diệp Tuệ ngây ngốc, một giây sau, Thẩm Thuật nhẹ nhàng hôn lên môi cô, động tác của anh rất cẩn thận và dịu dàng.

anh không hôn sâu, chỉ nghiêm túc hôn nhẹ, trầm giọng nói: “Em nhất định phải vui lên.”

Cứ nói xong một câu là anh lại hôn cô một cái, giống như chỉ cần anh nói nhiều thì tâm trạng của cô sẽ thật sự thay đổi như lời anh nói vậy.

Diệp Tuệ bật cười, cái người này sao cứ luôn cố chấp như vậy chứ.

Bất tri bất giác, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Diệp Tuệ đã không còn, cô thật may mắn khi có một người chồng là anh.

Diệp Tuệ vòng tay giữ chặt gáy Thẩm Thuật, tìm kiếm ánh mắt anh, hai người nhìn nhau, anh dừng động tác lại, không hôn cô nữa.

Ánh mắt Diệp Tuệ trong veo, không còn mơ màng như hồi nãy, lúc cô nhìn anh, anh cảm giác như có một thứ gì đó mềm mại chạm vào tim mình vậy.

“Được rồi được rồi, em vui lên rồi mà.”

Dường như sợ anh không tin, cô liền ghé tới chủ động hôn anh, như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

cô mỉm cười: “Bây giờ anh đã tin chưa?”

Thẩm Thuật chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào phần xương quai xanh của cô, cô cảm giác được anh lắc đầu, mái tóc đen ngắn phủ lên da cô, làm cô thấy hơi nhột.

Đôi môi anh nhẹ lướt lên xương quai xanh của cô, rồi lại dời xuống phần da trước ngực, trong đêm tối, cơ thể trắng nõn của cô hiện lên sáng bừng trong tầm mắt.

Từng đợt tê ngứa từ từ di chuyển dọc theo xương quai xanh xuống.

Rồi lại tiếp tục đi xuống…

Hôn xong, Thẩm Thuật nhô đầu từ trong chăn ra, anh tựa vào hõm vai cô, nhẹ giọng nói: “Ngày mai còn phải đi làm, bọn mình ngủ sớm đi.”

Diệp Tuệ: “…”

Chính anh là người châm lửa, thế mà nói thôi là thôi, còn không cho cô nói câu nào.

Thẩm Thuật quay về nằm bên cạnh Diệp Tuệ, tay anh mò tới nắm lấy tay cô trong chăn: “Ngủ đi em.”

Diệp Tuệ nghiêng đầu nhìn anh một cái rồi lại quay đầu về nhìn trần nhà, tầm mắt hiện lên chút ánh sáng trắng, ý thức từ từ chìm đi.

Sau một hồi chật vật, Diệp Tuệ ngủ rất nhanh, có thể vì quá mệt mỏi, lúc trước cô chưa từng mê man thế này, nhưng lần này lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Diệp Tuệ đang đứng trong biển lửa.

Nhiệt độ xung quanh cô cực nóng, giống như bị mặt trời thiêu đốt vậy.

Cả căn phòng bị lửa thiêu, bên trong nhìn đâu cũng chỉ là lửa, bày trí trong phòng nhìn không rõ, không biết là cô đang ở đâu.

Chỉ có thể nhìn ra nơi này khá xưa cũ, không giống thời hiện đại.

Bên ngoài truyền đến tiếng của rất nhiều người, có tiếng hét chói tai, tiếng gào khóc, tiếng ngọn lửa đốt cháy mành cửa, đủ mọi âm thanh đan xen nhau trở nên hỗn độn vô cùng.

không còn nơi nào để trốn, cũng không thể thở nổi nữa.

Trong lúc bất chợt, cảnh vật trước mắt bỗng xoay chuyển, đầu óc Diệp Tuệ choáng váng, không khí xung quanh bị rút đi từng chút một…

cô mở mắt ra.

Tỉnh lại sau cơn mơ, cô liều mạng hít thở, cảm giác như sự khó thở trong giấc mơ vẫn còn vây lấy cô vậy.

không khí trong lành sáng sớm lùa vào mũi Diệp Tuệ, trời đã sáng.

Diệp Tuệ quay đầu nhìn, bên cạnh cô đã trống trơn, đồng hồ treo tường chỉ chín giờ rưỡi, Thẩm Thuật đã đi làm rồi.

cô nhíu mày, đưa tay xoa ngực, váy ngủ đã bị cô nắm đến nhăn nhúm, cảm giác đau thấu tim gan trong giấc mơ vẫn vô cùng rõ ràng.

Tại sao lại có giấc mơ này? Cảnh tượng trong mơ ấy cũng chân thật đến đáng sợ.

Vì dạo này cô hay đọc tin tức về triều đại Hạ Chu, cho nên mới ngày nghĩ đêm mơ như thế sao?

Mơ hồ có một con đường đang dẫn lối cho cô, gọi mời cô đi tiếp, có một chuyện gì đó đang chờ cô đến hoàn thành.

Giấc mơ dường như tái hiện lại rõ ràng những gì đã xảy ra, nhưng bây giờ lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

sự thật gần như có thể chạm tay vào rồi, nhưng cũng lại cách cô rất xa, nó chìm trong màn sương mù dày đặc, lúc ẩn lúc hiện, không thể nhìn rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.