Phượng Tương Sồ

Chương 12: 12: Thông Cảm Nhiều Hơn




Vận một thân thủy lam sắc, Niên Nhạn Thanh bước vào Điềm viên, chân váy khẽ động theo cước bộ của nàng, cực kỳ ưu nhã để người nhớ mãi. Chỉ là sắc mặt nàng cực kỳ mệt mỏi cho dù trang điểm cẩn thận nhưng vẫn che không được, đôi hiện lên một nụ cười cố gượng.

Chỉ là khi nhìn thấy Niên Khai Điềm cùng Lương Tuấn Hy cũng một chỗ, đột nhiên tiếu ý có chút thật hơn. Nhìn thấy bọn họ như vậy nàng cũng an lòng rồi.

“Đường muội, Hy ca.”

“Nhị tiểu thư.” Lương Tuấn Hy khẽ gật đầu, thắt lưng thẳng không hề động tránh quấy nhiễu người đang tựa trong ngực mình.

“Sắc mặt của đường tỷ hôm nay không tốt lắm, là đêm qua ngủ không ngon giấc hay bệnh rồi?” Niên Khai Điềm ngồi thẳng người, “Hy, ngươi giúp đường tỷ xem mạch thử xem.”

Kỳ thực nàng biết nguyên nhân Niên Nhạn Thanh đến đây. Từ lúc nàng ta bước vào viện, mắt đầu tiên nàng đã sớm thấy hai chồng sổ sách mà nha hoàn phía sau của nàng ta cầm rồi, chỉ là nàng lựa chọn nói ra cái nhìn thứ hai của mình thôi.

“Đường muội không nên đánh trống lảng như vậy.” Niên Nhạn Thanh ngồi xuống đối diện Niên Khai Điềm, nha hoàn sau lưng nàng ta lập tức hành qua lễ rồi đặt chồng sổ sách xuống bàn.

“Hy ca ở đây thật lúc đúng a, ngươi cũng khuyên đường muội một chút đi. Sổ sách không thể không xem được, ta cũng không thể giúp mãi như vậy a.”

Nghe câu này của Niên Nhạn Thanh, Niên Khai Điềm kéo tay áo của Lương Tuấn Hy: “Hy, ngươi nói gì đi.” Nàng không thể tính được những thứ này, nàng thề đó.

Lương Tuấn Hy đưa tay lấy một cuốn sổ sách, mở ta, ta hắn sờ sờ lên lại không thể cảm giác được bất kỳ chữ nào bên trên, bởi giấy chính là bằng phẳng. Đôi môi hắn mím chặt một lúc mới thả lỏng: “Điềm Điềm, nàng nghe nhị tiểu thư nói một chút xem, thứ nào nghe không hiểu ta chỉ lại cho nàng.”

Niên Khai Điềm chán nản nằm lên bàn, “Đường tỷ nói chút đi.” Mắt nàng cố gắng mở to nhìn vào cuốn sổ trước mặt.

Niên Nhạn Thanh ở bên không ngừng giảng giải những thứ cơ bản nhất. Lương Tuấn Hy rất tập trung nghe, cứ như hắn mới là người được bàn giao sổ sách vậy. Trái lại, Niên Khai Điềm ngáp lên ngáp xuống, nếu là bảo nàng đi luyện võ gian khổ nàng còn làm được, những thứ này...thôi đi.

Sau một tràng dài Niên Nhạn Thanh ngừng lại thấy được mắt của Niên Khai Điềm lim dim sắp ngủ, người cứ lắc lư sắp đổ vậy, liền che miệng cười: “Hy ca, đường muội sắp ngủ rồi kìa.”

Lương Tuấn Hy cũng phì cười một tiếng, đáng tiếc hắn lại nhìn không được dáng vẻ lúc này của nàng. Hắn khẽ vỗ vỗ bàn gọi: “Điềm Điềm, mau tỉnh dậy đi.” Không cần hỏi cũng biết nàng không có nghe lọt được chữ nào rồi.

Niên Khai Điềm bị Thước nhi ở sau vỗ vai một cái mới có thể từ trong mộng mà tỉnh lại. Nàng xoay tới xoay lui, đưa tay tham dò xem có bên mép của dính nước bọt hay không, sau đó mới nói: “Ta không học được đâu.”

“Được rồi được rồi.” Lương Tuấn Hy hít một hơi thật sâu nói, “Vậy nàng đọc số, ta tính là được.”

“Được không đó?” Niên Khai Điềm không tin hỏi. Nàng nghe lâu như vậy còn không tiếp thu được, hắn cư nhiên hiểu rồi? Đùa sao?

“Thử xem.” Lương Tuấn Hy mò được cái bàn tính trên bàn, hai tay đã chuẩn bị, chỉ cần nàng đọc hắn liền tính được.

Không ngờ, Niên Khai Điềm đọc số, hắn lại không cần đánh bàn tính vẫn có thể nhất nhất nói ra con số. Niên Nhạn Thanh hoàn toàn không tin tưởng, lấy bàn tính thử tính, quả nhiên không hề sai. Thử qua thử lại mấy lần cảm thấy không có vấn đề gì, Niên Nhạn Thanh tán thán.

“Đúng là chỉ có Hy ca mới nghĩ đủ cách giúp đường muội mà thôi.”

“Nhị tiểu thư quá lời rồi.” Lương Tuấn Hy nhẹ nhàng lại khách sáo một câu.

Niên Khai Điềm vẫn còn vui trong chiến thắng, khi nàng ghi hết số vào sổ sách rồi gác bút nói: “Đường tỷ còn chưa nói ta biết vì sao có sắc mặt kia a?”

“Không có gì, là đêm qua gặp ác mộng thôi.” Niên Nhạn Thanh đưa tay sờ sờ mặt của bản thân rồi gắn gượng cười nhạt một tiếng. “Vậy sau này sổ sách đường muội tính xong để ta xem lại là được rồi.”

Trước hết là sổ sách chi tiêu, sau này sẽ đến số sách của khố phòng, nàng từ từ từng chút một giao lại hết cho Niên Khai Điềm liền an tâm rồi.

“Nếu là gặp ác mộng vậy chút nữa nhị tiểu thư cho người đến lấy dược là được.” Lương Tuấn Hy thân là đại phu của tiêu cục đương nhiên là sẽ phải quan tâm đến sức khỏe của mọi người trong phủ rồi. Chỉ là đối với hắn mà nói Niên Khai Điềm là quan trọng nhất.

“Vậy tạ qua Hy ca rồi.” Niên Nhạn Thanh nói xong liền đứng lên: “Vậy ta đến chỗ bá mẫu, không làm phiền hai người nữa.”

Nàng ta vừa rời khỏi thì đã thấy Niên Tuệ Nhàn khoan thai bước vào: “Đường tỷ, ngươi trở về cũng không đến gặp ta.” Khi mắt nàng ta nhìn thấy Lương Tuấn Hy, thì có chút tối lại nhưng rất nhanh lại phục hồi trong trẻo như cũ.

“Ta chỉ vừa về vẫn còn thấy chưa khỏe a.” Niên Khai Điềm nói xong, hướng nàng ta vẫy vẫy tay: “Qua đây, ngồi xuống dùng trà đi.”

Thước nhi thu diều xong rót một ly trà nóng cho Niên Tuệ Nhàn rồi mang ấm trà xuống pha mới. Nàng để ý thấy dạo này tiểu thư cùng nhị tiểu thư rất thân cận, nhưng lại xa cách với tam tiểu thư, đây là vì sao a?

“Hy ca cũng ở a!” Âm thanh của Niên Tuệ Nhàn luôn luôn để người cảm thấy nàng là một tiểu cô nương thiên chân khả ái. Chỉ là trong giọng nói đó có một sự chán ghét khó để người phát hiện.

“Tam tiểu thư.” Lương Tuấn Hy lại nhàn nhạt chào một tiếng. Sắc mặt không chút biểu lộ để người khác biết rằng hắn rất không thích Niên Tuệ Nhàn.

Niên Tuệ Nhàn vừa ngồi xuống đã đưa tay thu hết sổ sách trên bàn lại xếp gọn để sang một bên: “Đường tỷ a, ngươi suốt ngày xem những sổ sách chán như vậy sao? Cùng ta ra ngoài dạo đi.”

“Ta không rảnh rỗi như ngươi, muốn dạo liền cùng đại sư huynh đi đi, ta làm xong còn phải nộp cho mẫu thân xem a.” Miệng nói như vậy nhưng Niên Khai Điềm cũng không có mở sổ sách ra lại. Niên Tuệ Nhàn đương nhiên muốn nàng không quản đến tiêu cục rồi, đời trước chính là như vậy nên nàng mới hai tay dâng tiêu cục cho Hứa Bộ Nam, mà toàn Niên gia chỉ có mỗi mình nàng ta là sống tốt nhất.

“Ta muốn đi cùng ngươi a.” Niên Tuệ Nhàn vươn tay nắm lấy tay Niên Khai Điềm, xem nàng như nam nhân mà làm nũng.

Đúng lúc này Bá Cao Minh nghe tin chạy tới, quả nhiên thấy Niên Tuệ Nhàn ngồi đó, hắn đỏ mặt bước tới: “Sư muội, Hy huynh, tam tiểu thư.”

Niên Tuệ Nhàn nhìn thấy Bá Cao Minh lập tức đỏ mặt, đầu hơi cúi như là đang ngượng vậy: “Bá sư huynh, ngươi bảo đường tỷ đi chơi cùng ta đi.”

Niên Khai Điềm nhìn gương mặt rất không có tiền đồ của Bá Cao Minh mà thầm thở dài vài chục lần. Giả đến giống như vậy, trách không được mọi người đều bị lừa, cả đến một người sống hai đời như nàng còn bị dắt mũi nói chi đến Bá Cao Minh vốn đến mê luyến đến mụ mị kia. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù là ai nói nàng cũng sẽ không tin, chẳng trách không người nào nói sự thật với nàng.

“Nếu là mọi người đều rảnh rỗi, vậy hôm nay cũng xuất phủ dạo đi.” Từ hôm đó đến nay Niên Tuệ Nhàn luôn tránh mặt hắn, Bá Cao Minh làm sao bỏ qua cơ hội này được, “Sư muội, chúng ta cùng đi đi.”

Bắt được mấy cái nháy mắt tìm đồng minh của Bá Cao Minh, Niên Khai Điềm không muốn cũng phải đáp ứng. Nàng không muốn hắn càng lún càng sâu, nhưng lại không thể để hắn biết được sự thật, thế nên tuyệt không thể để hắn đơn độc tiếp xúc với Niên Tuệ Nhàn nữa.

“Vậy cùng đi thôi.”

“Khoan đã!” Niên Tuệ Nhàn bước qua chỗ của Niên Khai Điềm, kéo nàng sang một bên nhỏ giọng nói: “Ngươi thay y phục đi.”

Niên Khai Điềm cúi đầu nhìn mình một mắt rồi lại hỏi: “Vì sao phải thay, ta cảm thấy y phục này có chỗ nào không tốt đâu.”

“Không phải, chỉ là rất thiếu nữ tính, đúng không Bá sư huynh.” Niên Tuệ Nhàn lại tặng Bá Cao Minh một nụ cười mê chết người.

“Đúng đúng.” Nhân lúc Niên Tuệ Nhàn quay đi, Bá Cao Minh chấp tay lại khẩn cầu Niên Khai Điềm giúp đỡ hắn.

“Thấy chưa, ngươi mau đổi kiện y phục lần trước Hứa sư huynh tặng cho ngươi đi.” Niên Tuệ Nhàn nói xong, khóe môi lập tức hiện lên một nụ cười miệt thị Lương Tuấn Hy, đây là nàng nói cho hắn biết hắn nên chết tâm đi.

“Ta sẽ không vận lại những y phục dạng đó nữa đâu, vẫn là những kiện y phục này thích hợp với ta hơn, còn ngươi không muốn thì thôi, ở nhà.” Niên Khai Điềm rất lãnh ngạnh, câu nói của nàng cũng cực kỳ kiên định để người không thể nài nỉ thêm câu nào nữa.

Niên Tuệ Nhàn cũng biết lúc này không nên cứng rắn, lòng tuy ấm ức nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói: “Được rồi được rồi, đừng nổi nóng, không thay liền không thay, ngươi bày bộ dạng này cho người nào xem a.”

Lương Tuấn Hy cũng đứng lên nói: “Nếu là mọi người đi dạo ta liền trở về viện trước.”

“Hy, ngươi đi cùng chúng ta.” Niên Khai Điềm bước lên hai bước to, kéo lại cánh tay của Lương Tuấn Hy.

Lương Tuấn Hy là biết rõ nàng sẽ giữ hắn nên mới cố ý làm vậy cho Niên Tuệ Nhàn xem, để nàng ta không thể nói rằng hắn cản trở nữa. Bên môi của hắn có một tia tự tiếu phi tiếu để Niên Tuệ Nhạn giận đến nha dương dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.