Phương Trượng

Chương 9




Đường Tử Trần vừa bước vào, Hoắc Linh Nhi liền đứng lên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thần bí đã làm cho sư phụ mình ngay cả lệnh của quốc gia cũng dám chống, tình nguyện vứt bỏ luôn cả sản nghiệp, ngay cả quốc gia cũng cam nguyện không trở về.

Đối với người tên Đường Tử Trần này, Hoắc Linh Nhi có thể nói hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng từ ngày Vương Siêu rời khỏi Hàn Quốc, nàng mới cuống cuồng lên đi hỏi chuyện Liêu Tuấn Hoa thì rốt cục mới biết được một tin tức đáng sợ, thì ra là một thân võ công kinh thiên động địa, xuất thần nhập hóa của Vương Siêu là do người phụ nữ này chỉ dạy.

Trong tâm của Hoắc Linh Nhi, quyền pháp của Vương Siêu là thiên hạ đệ nhất, bởi vì nàng chưa từng chứng kiến qua Vương Siêu bị bại, bất luận là gặp cao thủ nào đi nữa.

Trong lòng của cô gái nhà giàu xinh đẹp này thì vị sư phụ trẻ tuổi của nàng giống như thần tiên, không gì có thể làm khó được. Suốt một năm nàng đi theo Vương Siêu học tập quyền pháp, trong lòng đã có một loại cảm tình rất đặc biệt, trong đó sùng bái có, kính ngưỡng có, ái mộ cũng có, dù sao đi nữa cũng không muốn rời khỏi sư phụ và nghĩ muốn vĩnh viễn cùng sư phụ ở cùng một chỗ.

Nhưng là, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ như vậy, ngang nhiên đoạt đi Vương Siêu từ bên người nàng. Hơn nữa người phụ nữ này lại không phải là một phụ nữ bình thường, quá mạnh mẽ.

"Quyền pháp của sư phụ vô địch, danh khí cũng lớn, đi đến nơi nào cũng đều nghe nhắc đến tên của sư phụ. Sư phụ tu dưỡng cũng tốt, tính cách cũng tốt, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, người như vậy có đốt đèn lồng tìm cả đời cũng không được, quả thực cùng bọn công tử nhà giàu ăn chơi trác táng cách nhau một trời một vực. Được cùng sư phụ sống chung cả đời khẳng định là rất hạnh phúc. Sư phụ là của ta! Một người sư phụ tốt như vậy, bất cứ ai cũng không thể cướp đi! Bất cứ ai cũng không được!"

"Nhưng hiện tại, người phụ nữ này lại chính thức cướp đi sư phụ của ta, hơn nữa là cướp hoàn toàn, chẳng những cả thân thể, thậm chí ngay cả trái tim cũng cướp đi. Hừ! Ta hận, hận, rất hận…"

Hoắc Linh Nhi đứng lên, hàm răng nghiến nghe kèn kẹt, nắm tay siết lại phát ra tiếng động không dứt. Cánh tay của nàng vừa mới được băng lại, bởi vì phát kình nên máu tươi lại chảy ra.

Khi Hoắc Linh Nhi đứng lên, nắm chặt nắm tay, nghiến răng ken két, biểu hiện địch ý, bất luận là Chu Giai hay là Vương Siêu, còn có Đường Tử Trần vừa bước vào, thậm chí ngay cả một người ngoại lai như Tạ Lỵ cũng cảm giác sát ý rất rõ ràng.

"Trần tỷ, đây là đồ đệ của đệ, Hoắc Linh Nhi. Còn đây là bạn của đệ, Chu Giai".

Vương Siêu thấy Hoắc Linh Nhi biểu hiện như vậy liền cảm thấy có chút xấu hổ nên vội vàng giảng hòa. Hắn cũng không phải là một người ngu ngốc nhưng hiện tại đây là lần đầu tiên hắn lâm vào hoàn cảnh bây giờ, thật sự không biết phải làm sao.

"Ừm" Đường Tử Trần liếc nhìn Hoắc Linh Nhi giống như một con gà con, gật đầu không thèm để ý, nói, "Võ công tu luyện cũng được. Bạch Tuyền Di Bạch Báo Tử là quyền sư số một số hai tại Indonesia này, cô có thể cùng hắn giao thủ, dũng khí có được sẽ rất tốt với việc nâng cao quyền pháp sau này".

"Hừ!" Hoắc Linh Nhi cởi giày cao gót ra vụt lên ghế salon, phát ra một tiếng "bịch" lớn, nói: "Cô chính là Đường Tử Trần? Ta tìm cô lâu rồi. Chuyện khác không nói, ta đây hiện muốn cùng bàn một điều kiện. Cô có dám không?

"Linh Nhi, con nói gì vậy?" Vương Siêu nhướng mày.

"Mặc kệ con!" Hoắc Linh Nhi xoay mạnh đầu, giọng điệu có hòa hoãn một chút, nhưng cái miệng nhỏ cong lên, mũi thở hổn hển nói, "Sư phụ, con thích người, con yêu người. Con không muốn người khác cướp đi sư phụ!"

Tiếng "Ấm ầm" như sét đánh vang lên trong đầu Vương Siêu!

Mặc dù hắn với thân phận là sư phụ của cô gái này, nhưng Hoắc Linh Nhi đột nhiên lại nói như vậy trước mặt nhiều người như thế, làm cho đầu óc của hắn loạn hết cả lên.

Mấy câu nói liên tiếp của Hoắc Linh Nhi phát ra, ngay cả hắn dù có quyền pháp cái thế, tay chân cũng có chút luống cuống, hoàn toàn không có một chút uy nghiêm gì của sư phụ cả.

"Sư phụ, người biết ngày đó người đột nhiên bỏ đi, lòng con thương tâm bao nhiêu không? Hiện tại vất vả lắm mới tìm được người và cũng tìm thấy luôn người phụ nữ cướp đi sư phụ, con còn chưa nói rõ ràng, sao người lại…"

Ánh mắt Vương Siêu chuyển sang màu trắng, môi mấp máy muốn nói nhưng thật sự không biết nói cái gì cho tốt nữa.

"Ồ, cô muốn cùng ta nói chuyện gì" Đường Tử Trần ngồi xuống, ngửa đầu tựa vào salon, hỏi Hoắc Linh Nhi.

"Sư phụ là của ta, cô lại mang đi, ta muốn cô trả lại sư phụ cho ta. Cần điều kiện gì cô cứ nói ra, miễn trả sư phụ lại cho ta là được" Hoắc Linh Nhi nói chuyện không hề cố kỵ, dám yêu dám hận, muốn theo đuổi cái gì thì trời có sập vẫn không để ý.

Đường Tử Trần nghe xong, đột nhiên cười lớn, tiếp đó giơ một ngón tay lên phe phẩy: "Cô có gì làm cho ta động tâm đây? Tiền? Ta có rất nhiều, cho dù cô có kế thừa toàn bộ gia sản của Hoắc gia cũng không nhiều hơn ta. Còn ta có thể cho đệ đệ của ta nhiều hơn thế nữa, còn cô rốt cuộc có gì đây?"

"Ta…." Cặp mắt Linh Nhi mở to, sự căm tức đã lên đến đỉnh điểm, tựa hồ muốn ra tay, nhưng không có can đảm.

Đích thực, nói về tài sản, Hoắc Linh Nhi biết được từ Liêu Tuấn Hoa, người phụ nữ này điều khiển việc buôn lậu dầu mỏ, vũ khí ở Trung Đông, kim cương ở Châu Phi, quặng mỏ, lính đánh thuê, rất nhiều thứ khác nữa, còn tại Châu Âu thì có thế lực rất mạnh, là một trong những nhân vật Hoa kiều kiệt xuất nhất tại hải ngoại, cho dù nàng có kế thừa toàn bộ tài sản của gia tộc, muốn chống lại Đường Tử Trần cũng không thể được.

Còn nói về võ công quyền pháp, nàng còn chưa đủ sức đụng tới một ngón tay của Đường Tử Trần.

Nàng là đại tiểu thư của gia đình giàu có và có thế lực, thân phận không phải bình thường, cho dù có tới Bắc Kinh thì một ít quan chức gặp mặt còn phải cung kính, từ khi nàng sinh ra tới nay, dường như không có chuyện gì làm không được, không có chuyện gì không giải quyết được.

Nhưng bây giờ, nàng muốn cùng Đường Tử Trần tranh đoạt Vương Siêu, tuy nhiên nàng thật sự cảm giác được rõ sự chênh lệch. Lời nói của Đường Tử Trần, mỗi một câu đều như dao găm vào tim nàng.

"Sư phụ, người theo con có được không?" Hoắc Linh Nhi đột nhiên chuyển hướng, đưa tay nắm lấy tay của Vương Siêu, lên tiếng cầu khẩn. Trong mắt dường như có một tầng sương mù bao phủ.

Trên vành mắt của Hoắc Linh Nhi có rất nhiều tơ nhỏ màu đen, trên mũi cũng có rất nhiều nếp chẻ, thần sắc tiều tụy rất nhiều. Đây là dấu hiệu chỉ rõ nàng đã nhiều đêm thức trắng suy nghĩ.

Vương Siêu đồi với thân thể người rõ như lòng bàn tay, vừa nhìn đã biết sau khi mình rời đi, tinh thần của Hoắc Linh Nhi đã rất không tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khoảng hai ba năm sẽ giống như đèn dầu sắp cạn, coi như là mình đồng da sắt, võ công tu luyện tốt đi nữa cũng không chịu nổi sự dày vò này.

Cho nên, hắn đã đem những lời dự định nói thu trở về.

"Ta không tốt như con tưởng tượng đâu" Vương Siêu mở miệng, cảm giác được lời nói của hắn có chút không mạch lạc, nói xong không thể làm gì khác hơn là nhìn Đường Tử Trần.

Kỳ thật hắn đối với Hoắc Linh Nhi cũng mơ hồ cảm giác được thời thiếu nữ của Đường Tử Trần.

Tuy nhiên ở trong lòng hắn chỉ có hình ảnh của người luyện công trong công viên, thổ khí bắn ra như tên năm đó.

Nhưng hắn thật sự không muốn làm thương tổn người đồ đệ này, không chỉ vì cảm tình mà Hoắc Linh Nhi dành cho hắn mà vì Hoắc Linh Nhi là một nhân tài khó gặp, với tư cách làm sư phụ mà nói thì hắn đang dùng tình cảm anh em quan tâm đến Linh Nhi, trong đó cũng sự quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối nữa, và như vậy cũng trông giống như tình yêu nam nữ.

"Sư phụ, người có biết không, người thật sự rất ưu tú, là người tốt nhất mà con đã gặp, con muốn theo người cả đời" Hoắc Linh Nhi lẩm bẩm nói, âm thanh rất nhỏ, tiếng nói có chút khàn khàn, bộ dáng tựa hồ đã cố hết sức.

Nàng vừa mới có một trận chiến cùng với Bạch Tuyền Di, lại dùng chiêu Cự Mãng Thổ Đan kích thích tiềm lực, đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ lại đem tâm sự dấu kín trong lòng nói ra nhưng biết được mình chỉ yêu đơn phương mà thôi, thì làm sao mà không xuống tinh thần cho được.

Đường Tử Trần chuyển ánh mắt nhìn về Vương Siêu rồi lắc đầu. Đúng lúc này, Chu Giai lại lên tiếng.

"Đường tiểu thư, theo tôi được biết, tình cảnh của cô cũng không tốt lắm đâu" Lông mày của Chu Giai nhướng lên, trên trán cũng toát ra mồ hôi hột, mới vừa rồi Hoắc Linh Nhi đột nhiên gây khó dễ, tim của nàng cũng cảm thấy thắt chặt lại, trong lòng bàn nắm chặt đang đổ đầy mồ hôi.

Tuy nàng là con của quan chức chính phủ nhưng làm việc cho CCTV nhiều năm nên cũng đã sớm thành thục hơn người khác, do vậy cũng không giống như Hoắc Linh Nhi dám yêu dám hận và biểu lộ ra ngoài. nguồn TruyenFull.vn

Nhưng nàng cũng đã yêu thích Vương Siêu và cũng không muốn ai đoạt người yêu của mình. Vì chuyện tình cảm này, sự nhẫn nại của nàng cũng đã hết mức, vì vậy nàng lên tiếng công kích Đường Tử Trần.

Chu Giai tự nhiên có thể nhìn ra người uy hiếp lớn nhất đối với nàng cũng chỉ có Đường Tử Trần.

Nói đi phải nói lại, Vương Siêu thật sự rất ưu tú, quyền pháp tu dưỡng cũng rất cao thâm, mỗi một động tác đều tỏa ra lực thu hút rất đặc biệt. Trong xã hội hiện đại này, người như hắn đích thật là phượng mao lân giác, rất khó tìm được. Chu Giai cũng là nhân vật đã tiếp xúc qua vô số người, có đủ các loại từ quan chức, tỷ phú, người có học thức…, nhưng không có một ai có thể so được với Vương Siêu, cho nên nàng cũng muốn mình có một cơ hội.

"Ý cô là sao?" Mắt Đường Tử Trần nhìn về Chu Giai.

"Tôi ở Châu Âu làm chương trình đã hơn một năm, đã phỏng vấn không biết bao nhiêu Hồng Môn nguyên lão, đối với sự tích của Đường tiểu thư cô cũng biết được ít nhiều. Siêu Siêu vì ngươi, trên người mang tội danh phản quốc, tội danh này ra sao Đường tiểu thư là người rõ nhất. Không biết Đường tiểu thư có thể giúp anh ấy rửa sạch được tội danh hay không? Dù sao gốc rễ của người Hoa cũng là Trung Quốc đại lục".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.