Phương Trượng

Chương 46




Thần là gì?

Trong Đan kinh có ghi "Thần" trong quyền pháp tuyệt đối không phải Ngọc Hoàng đại đế hay Thái Thượng Lão Quân hư vô mờ mịt gì đó mà là các huyệt vị trên thân thể người. Các huyệt vị này là những điểm rất mẫn cảm, các huyệt vị mẫn cảm này làm chủ vận hành thân thể, thật giống như thần linh chưởng quản thiên địa vạn vật vậy. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Đả phá hư không, khả dĩ kiến thần" (Đánh vỡ hư không, có thể gặp thần), đây cũng là người đã tu luyện tới trình độ cảnh giới cao nhất có thể cảm giác được rõ ràng mỗi một huyệt vị trên cơ thể của chính mình, biết rõ công dụng của huyệt vị đó và phát huy tác dụng của nó trong cơ thể.

Ví dụ như trong Phật giáo, tu luyện đến cảnh giới cao nhất sẽ đến được thế giới Tây Phương cực lạc, miền đất Phật mơ ước với hơn triệu vạn Phật đà.

Thế giới Tây Phương cực lạc của Phật giáo, triệu vạn Phật đà cùng "Thần " giống nhau, đều là chúa tể thần linh trong thân thể con người. Thế giới cực lạc không có ở tây phương mà là ở trong chính thân thể của mình.

Ngày trước Vương Siêu luyện quyền tại Lao Sơn đã đạt tới cảnh giới "Nội thị" (nhìn thấu bên trong), có thể nhìn thấy được lục phủ ngũ tạng và ruột già ruột non của chính mình, những cơ quan nội tạng lớn này có thể "Nội thị" dễ dàng, tuy nhiên vẫn còn khoảng cách xa đối với cảnh giới "Đả phá hư không khả dĩ kiến thần". Tiếp đó Vương Siêu lại đạt tới cảnh giới Bão đan tọa khố, khí huyết toàn thân nội liễm, lúc cùng Bạch Tuyền Di giao thủ đã có thể "Nội thị" đến phía dưới bụng, chạm tới Huyết Môn Thương Khúc Huyệt và đã thấy được "Bắc Đẩu Chân Vũ Chi Thần".

Đồng thời, Vương Siêu cũng hiểu rõ được tác dụng chính thức của Huyết Môn Thương Khúc Huyệt đối với cơ thể, đó là một trạm trung chuyển quan trọng nhất của việc khí huyết tuần hoàn, có liên qua đến gan và thận có tác dụng giúp bài trừ độc tố hỗn tạp trong máu. Huyết Môn mạnh mẽ thì người sẽ có được năng lực mạnh mẽ theo. Huyết Môn bị kích thích, cùng phối hợp với tim thì máu toàn thân lập tức chuyển nhanh, tinh lực tràn đầy, bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có.

Tuy nhiên hiện tại Vương Siêu chẳng những có thể cảm nhận được huyệt vị lớn như Huyết Môn mà đã tiến thêm một bước nữa, đó là cảm nhận được rất nhiều rất nhiều huyệt vị nhỏ khác đang ẩn sâu trong cơ thể. Đồng thời sự mẫn cảm của hắn đối với thân thể cũng càng tăng, bất cứ thương tổn nhỏ cỡ nào trên thân thể cũng có thể biết được.

Vương Siêu rốt cuộc cũng hiểu rõ ý nghĩa của "không bị hủy"

"Không bị hủy" cũng không phải là cứng rắn như thép, đao kiếm chém vào mà không bị tổn thương, mà là một khi thân thể có bất cứ tổn thương nhỏ nhặt nào đi nữa thì bản thân sẽ cảm nhận được, qua đó có thế nghĩ ra phương pháp chữa trị và điều dưỡng.

Mặc dù những tổn thương nhỏ nhặt đối với một quyền sư cao thủ mà nói thì cũng không là gì nhưng nếu tích lũy quá nhiều cũng sẽ tạo thành nội thương. Lúc trở về già, nội thương tích lũy đó sẽ làm cho thể lực tụt xuống rất nhanh, lực chiến đấu sẽ yếu đi rất nhiều.

Ví dụ như Vương Siêu vừa mới thi triển công phu thượng thừa, cả tay chân giống như là ngựa đang phi nước đại, chạy trên mặt nước thì lập tức đã phát hiện ra được những tổn thương nhỏ trong quá trình thi triển công phu.

Mà các quyền sư cao thủ khác, tỷ như là Triệu Quang Vinh, Đường Liên Khê thì họ cũng chỉ biết là vận hóa kình phát ám kình sẽ có tổn hại đối với trái tim mà thôi, tuy nhiên thương thế tổn hại ra sao thì lại không cảm giác được.

Cảnh giới "Nội thị" của Vương Siêu đã đạt tới mức cảm giác được những tổn thuơng nhỏ nhất của trái tim, hắn nằm ở trên mặt nước, tư thế lập tức thay đổi một chút, chân đưa cao lên, đồng thời bình tâm tĩnh khí, làm cho máu chậm rãi chảy về tim.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã cảm giác được có một luồng khí ấm dâng lên trong lòng, đồng thời, hắn cũng "Nội thị" nhìn rõ ràng các mạch máu nhỏ đang từ từ phục hồi. Tuy nhiên, càng là mạch máu siêu nhỏ thì càng khó để khôi phục. Vương Siêu biết những mạch máu đó cần phải có thuốc để hỗ trợ, trị liệu bằng châm cứu thì mới có thể ngay phục hồi được.

"Khó trách, khó trách. Coi như là quyền sư cao thủ có võ công cao minh cỡ nào đi nữa thì sau khi trải qua thời gian năm sáu mươi năm, thể lực sẽ giảm xuống, lực chiến đấu sẽ yếu bớt, có người kết luận nguyên nhân là vì thân thể già yếu, thật ra điều này chỉ là một nguyên nhân nhỏ thôi. Nguyên nhân lớn hơn là lúc tuổi còn trẻ, luyện công, đánh người bộc phát ra sức lực quá nhiều nên những tổn thương nhỏ tích lũy trong cơ thể ngày càng nhiều theo thời gian mà lại không cảm giác được, mặc dù so với người bình thường vẫn mạnh hơn rất nhiều nhưng so với các cao thủ trẻ khác thì sẽ kém hơn".

"Nếu như, nếu như có thể tu luyện đến cảnh giới "Đả phả hư không, khả dĩ kiến thần" thì một khi có bất cứ tổn thương gì đi nữa cũng sẽ lập tức tu bổ và phục hồi như cũ, không để cho nội thương tích lũy, như vậy có thể khẳng định lực chiến đấu có thể bảo trì đến tám chín mươi tuổi, thậm chí đến trăm tuổi cũng không phải không có khả năng".

Vương Siêu đột nhiên cảm giác được, chính bản thân hắn đã đạt tới cảnh giới này rồi, cho dù có tới trăm tuổi đi nữa thì cũng có thể vẫn bảo trì lực chiến đấu của hiện tại, không vì nguyên nhân già cỗi mà yếu kém đi.

Tập trung toàn bộ tinh thần, Vương Siêu cẩn thận quan sát mỗi một chỗ trên thân thể của hắn và đột nhiên phát hiện ra có rất nhiều chỗ trước kia không hề chú ý tới.

Ví dụ như lần trước chiến đấu trong rừng rậm đầy mưa bom bão đạn, Vương Siêu mặc áo chống đạn, mặc dù thân thể mạnh mẽ không có thương tổn nhưng hiện tại kiểm tra kỹ lại thì phát hiện ra rất nhiều chỗ bị thương, gân thịt, các mạch máu nhỏ… đều bị một ít tổn thương.

Nếu như cơ thể của Vương Siêu là một con đê lớn hùng vĩ và dài ngàn dặm, thì những chỗ bị một ít tổn thương đó sẽ giống như kiến khoét lỗ làm hang ổ vậy.

Mặc dù hang ổ của kiến đối với con đê lớn dài ngàn dặm không đáng kể chút nào nhưng trải qua thời gian dài, nước tràn vào và tích lũy thì cho dù có bền chắc cỡ nào cũng sẽ bị sụp đổ.

"Tiểu đệ, thì ra đệ ở chỗ này, đang suy nghĩ gì đó? Nữ đồ đệ xinh đẹp của đệ Hoắc Linh Nhi đã đi rồi, có phải đang nhớ cô ấy hay không? Tiểu đệ, có phải đã động tâm rồi hay không, ngay cả tỷ và đồ đệ đều muốn có?"

Ngay lúc Vương Siêu kiểm tra thân thể của chính mình, đối với cảnh giới cao nhất ở phương diện thể lực trong quyền thuật "Đả phá hư không, khả dĩ kiến thần" lĩnh ngộ thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến bên tai.

Vương Siêu vội vàng nhìn lại, thì ra là Đường Tử Trần, chân trần đang đạp nước đi tới bên người mình.

"Tỷ thật biết nói đùa" Vương Siêu liền xoay người đứng lên, "Đệ chỉ là đang cảm thán việc "Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt" (Đê dài ngàn dặm cũng sẽ có tổ kiến). Thời gian như sông lớn, mỗi thời mỗi khắc đều vô tình công kích chúng ta. Tỷ, chúng ta lên bờ nói chuyện nào. Đệ mới vừa rồi thi triển ra công phu hóa kình đạp thủy, liền cảm giác được trái tim của đệ có rất nhiều mạch máu nhỏ vỡ tan".

"Gì hả? Tiểu đệ, không ngờ quyền pháp của đệ đã đến cảnh giới đó rồi" Đường Tử Trần nghe thấy Vương Siêu nói, gương mặt thanh tú liền hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đồng thời xen lẫn với kinh ngạc, tâm tình của nàng liền dao động khiến cho thân thể của nàng đột nhiên chìm xuống một chút, nước đã làm ướt đùi.

Công phu đi trên mặt nước này là một môn rất cao thâm đòi hỏi tâm lực khống chế rất cao, tâm tình không thể nào dao động đựơc. Một khi đã dao động thì máu tuần hòan sẽ ngưng trệ, khí sẽ không thông nên người mới trầm xuống. Cho dù Đường Tử Trần là tuyệt đỉnh cao thủ cũng không ngoại lệ.

""Đả phá hư không, khã dĩ kiến thần". Tiểu đệ, phương diện thể lực trong quyền thuật của đệ đã chính thức vượt qua tỷ rồi. Thân thể của đệ đã đạt tới cảnh giới "không bị hủy" rồi. Tới cảnh giới này thì cho dù là năm mươi sáu mươi năm sau đi nữa, thể lực của đệ cũng sẽ không suy thoái, vẫn có được lực chiến đấu mạnh mẽ như hiện tại".

Đường Tử Trần không hổ là tuyệt đỉnh cao thủ, vửa nghe Vương Siêu nói hai câu, lập tức đã đoán ra được Vương Siêu đã đạt tới cảnh giới "không bị hủy".

Hai người nắm tay nhau nhẹ nhàng bước trên mặt biển đi vào bờ. Tóc của Đường Tử Trần bay bay trong gió, vẻ mặt có chút cảm thán, có lẽ thầm nghĩ về việc tu vi quyền thuật của Vương Siêu dường như đã vượt mình một bước rồi.

Mặc dù cảnh giới của Vương Siêu vẫn còn kém nàng một bậc, vẫn chưa đạt tới cảnh giới "Bất kiến bất văn, giác hiểm nhi tị" nhưng ở phương diện thể lực của cơ thể, thì Vương Siêu vượt qua nàng một chút rồi.

"Tỷ, chúng ta trở về đi thôi" Trong lòng của Vương Siêu hiện đang rất vui sướng, không chỉ đơn giản là đã đạt tới cảnh giới "không bị hủy" mà còn là đã giải quyết xong hết các gút mắt tình cảm.

Hoắc Linh Nhi mặc dù là một cô gái rất đặc biệt và cũng đã có một vị trí trong lòng hắn, nhưng so với Đường Tử Trần thì kém rất nhiều.

Vào buổi tối hôm qua, Đường Tử Trần đã dần dần tiếp nhận hắn, bỏ qua ý nghĩ bão đan tọa hóa nhằm lưu lại dung nhan vĩnh hằng và sức mạnh siêu cường, vì thế hắn cũng vì nàng mà bỏ qua các sợi dây tình cảm khác quấn quanh hắn.

Sau khi từ chối Hoắc Linh Nhi xong, Vương Siêu mỗi khi gặp mặt Đường Tử Trần đều có một loại xúc động.

Hai người đi ở trên bờ cát, Đường Tử Trần đột nhiên nói: "Tiểu đệ, dường như đệ có chuyện gì muốn nói với tỷ?"

Vương Siêu vẫn im lặng, dường như đang cố lấy ra những lời nói đã giấu trong tim thật lâu, rồi cuối cùng hạ quyết tâm nói ra những lời rất kiên định.

"Tỷ tỷ, chúng ta kết hôn nhé".

Lỗ tai của Đường Tử Trần rất linh mẫn, nếu tập trung lực chú ý thì cho dù một con kiến bò trên mặt đất cũng có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng.

Bảy chữ của Vương Siêu tuy rằng âm thanh không lớn nhưng mỗi một chữ đều rất rõ ràng, có lý nào nàng lại nghe không được.

Thân thể của nàng không tự chủ được liền giật mình, cát dưới chân cũng bị lún xuống do vô ý phát kình. Vương Siêu đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, cầu hôn với nàng.

Không hề nghi ngờ, bất luận là tài lực, thế lực hay là thực lực của bản thân thì Đường Tử Trần đều là người phụ nữ đỉnh cao trên thế giới.

Nói về tài sản thì việc buôn bán kinh doanh của Đường Tử Trần rất khổng lồ, không hề thua kém bất cứ một tập đoàn lớn nào trên thế giới.

Nói về thế lực, Đường Tử Trần là người lĩnh đạo cao nhất của tổ chức Đường Môn, có căn cứ khắp nơi trên thế giới và quân đoàn đánh thuê khổng lồ được trang bị võ trang tiên tiến hiện đại nhất.

Nói về thực lực bản thân, nàng là đại tông sư trong giới võ thuật, đã đạt tới cảnh giới cao nhất "bất kiến bất văn, giác hiểm nhi tị" (không gặp không nghe thấy vẫn cảm giác được nguy hiểm). Thần hình hoàn chỉnh, không người nào có thể phạm.

Nói về dung mạo khí chất thì dung nhan của nàng thanh lệ tuyệt luân, khí chất lại càng siêu phàm thoát tục.

Một người phụ nữ như vậy trên thế giới gần như là một người hoàn mỹ, thật giống như tinh tú sáng chói trên bầu trời kia, chỉ có nhìn nhưng không thể chạm.

Tuy nhiên lời cầu hôn hiện tại của Vương Siêu tựa như muốn hái vì tinh tú này xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.