Phương Trượng

Chương 24




"Tử Trần. Hai người chúng ta từ biệt tại Indonesia từ năm đó đến hôm nay mới gặp mặt? Bộ dáng của nàng vẫn như năm đó, không già đi chút nào cả".

Nam Dương, trên bờ cát một bãi biển tư nhân ở Filley dưới ánh nắng ấm áp với làn gió mang theo mùi hương của biển thổi lên người. Đường Tử Trần và một nam tử cao gầy, mày kiếm mắt sáng bận áo sơ mi màu lam đang sóng vai nhau đứng cùng một chỗ. Hai người này giống như là hai bạn cũ gặp lại, vừa tản bộ vừa nói chuyện.

Nam tử này khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nhưng thần quang trong mắt lại có vẻ thành thục lão luyện như đã lịch duyệt qua tất cả tang thương. Tuy đang đi trên bờ cát rất tùy ý nhưng mỗi một động tác đều toát ra một cỗ mị lực nói không nên lời.

"Đâu nào. Triệu đại ca cứ nói đùa. Người hiện tại mới là trẻ không già đó!" Đường Tử Trần cười nhẹ bước đi về trước hai bước, cùng với nam nhân này tạo ra một ít khoảng cách.

"Lần này Tử Trần đột nhiên đến Nam Dương quả nhiên là thủ đoạn lôi đình. Vừa ra tay liền cùng với quân đội chính phủ Indonesia phát sinh xung đột võ trang với quy mô lớn. Hơn nữa đánh bại quân đội chính phủ khiến cho Pi Cha tướng quân phải từ chức. Vẫn là đại bá lực, đại thủ đoạn như trước kia. Không giống như ta mấy năm nay đều sống an nhàn, có vẻ nhát gan hơn nhiều".

Trong khi nam tử này nói chuyện thì ánh mắt chợt liên lên một vẻ phức tạp rất khó phát hiện.

"Triệu đại ca đã có gia thất lại có con gái rồi. Mang theo một gia đình đương nhiên không thể tham gia nhiều sự kiện cũng là chuyện bình thường. Càng là lão giang hồ càng thích an ổn hơn, thành thục hơn. Nhớ ba người Hồng Môn chúng ta năm đó trong chiến dịch ám sát thành viên chính trị lớn trong quân đội Indonesia, thì Triệu đại ca luôn xung trận đi trước. Triệu đại ca với Thái Tổ Trường Quyền liền dễ dàng giết chết tám người bảo hộ Indonesia sau đó giết chết hắn. Những chuyện này vẫn còn khắc sâu trong tim ta".

Đường Tử Trần vẫn cười khẽ như trước, vẻ mặt rất bình tĩnh. Gió biển thổi tung quần áo nàng giống như là một tiên tử tùy thời có thể bay lên trời.

Trung nhiên nam tử anh tuấn, phong độ thành thục này chính là Hội trưởng Nam Dương Quốc Thuật Tổng Hội Triệu Quang Vinh cũng chính là người lãnh đạo Đường Môn Filley và cũng là người quen năm xưa của Đường Tử Trần.

Xem bộ dáng hắn mới ba mươi lăm ba mưoi sáu tuổi nhưng thật ra đã hơn bốn mươi rồi. Chỉ là nội gia quyền luyện tinh thuần vô cùng, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, mạch máu tinh khiết, da tay trắng bóng nên thoáng nhìn qua liền cho rằng đây là một người còn trẻ tuổi.

Hắn cũng là người cùng giao thủ với Chu Bỉnh Lâm ở mười năm trước. Lấy một chiêu 'Tọa Kim Loan' trong Thái Tổ Trường Quyền Bí Thủ đánh vị được xưng là 'Tiểu Vũ Thần' - Truyền nhân của Thái Cực chánh tông Chu Bỉnh Lâm lui lại bốn năm bước. Chu Bỉnh Lâm cho rằng xấu hổ nên đã thoái ẩn.

Mười năm trước cũng là tinh anh trong Hồng Môn. Cùng với Đường Tử Trần đến Nam Dương ám sát một người trẻ tuổi là thành viên chính trị, quân sự lớn của Indonesia. Cũng là năm đó cùng với Đường Tử Trần và vài người nữa thành lập Đường Môn cho người Hoa. Nếu không như vậy thì sao Đường Tử Trần có thể an tâm giao tất cả tư sản vào tay hắn được.

Đường Môn ba mươi năm trước liên minh với người Châu Âu, sau lại trải qua một hồi phận liệt, chỉnh hợp lại. Người bên trong tranh quyền đoạt lợi. Đường Tử Trần và một vài người thông minh vượt lên nắm quyền to. Trải qua mấy năm kinh doanh mới trở thành một tổ chức lớn trải rộng khắp thế giới.

Nhưng vì tổ chức này rất lớn nên một người không thể quản lý được. Khối Nam Dương này Đường Tử Trần đã gần mười năm không có ngó ngàng tới. Nàng luôn ở tại Châu Âu để phát triển, sau đó lại ẩn cư ở Trung Quốc hai năm dạy quyền pháp cho Vương Siêu rồi đến Châu Phi chủ trì nơi đó.

Cả Đường Môn bây giờ như một đế vương cổ đại phong chức. Một hoàng đế cùng với mấy hoàng tử, thủ hạ đánh nhau tranh giành giang sơn. Mỗi người đều tự p hân chi một khối, trở thành chư hầu một phương.

Nhưng bây giờ Đường Tử Trần cảm giác được những người cầu quyền chỉ huy này dần dần trở thành nguyên lão, nên muốn đoạt lại quyền lợi giao vào trong tay đệ đệ tín nhiệm nhất là Vương Siêu.

"Ha ha… Tử Trần cứ nói đùa. Mấy năm nay ta luôn trông coi một khối cơ nghiệp của Đường Môn tại Filley này không hề chậm chạp nào. Đây là cơ nghiệp năm đó chúng ta xây dựng nên ta không thể để cho nó rơi vào tay kẻ khác được".

Triệu Quang Vinh cười to hai tiếng, sau đó lại thở dài: "Năm đó, chúng ta có rất nhiều người cùng đi với nhau nhưng bây giờ có chết, có bị thương, có thoái ẩn, có mất tích. Hiện tại chỉ còn lại mấy người quen mà thôi. Mười năm trôi qua mặc dù nàng vẫn là hội trưởng của Đường Môn, nhưng hành tung của nàng không thể nào xác định được. Thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta cũng không thể nhận được bất kỳ tin tức nào của nàng. Hôm nay, Tử Trần nàng khó có thể đến thăm ta như vậy, không bằng ở lại hai ngày chúng ta ôn lại chuyện xưa đi?"

"Cũng không cần thiết. Tụ tán vô thường, thiên hạ không có tiệc rượu nào không tàn. Phong lưu vân tán mới chính là thiên đạo!" Đường Tử Trần ngẩn đầu đám mây hình hoa sen trên bầu trời: "Huống hồ lễ xuân lần này ta triểu khai Khẩn thân đại hội tại Nam Dương Đường Môn. Đó cũng là dịp cho chúng ta ôn lại chuyện xưa. Thuận tiện chỉnh lý một chút trên dưới Đường Môn. Đến lúc đó Triệu Đường Chủ phải đến thì lần đại hội này mới có ý nghĩa. Người nói đúng không?"

Nghe thấy Đường Tử Trần từ Triệu đại ca gọi thành Triệu đường chủ làm cho vẻ tươi cười trên mặt Triệu Quang Vinh thoáng ngưng lại một chút, nhưng chỉ chợt lóe lên liền biến mất, sau đó cười một tiếng tiêu sái: "Đương nhiên. Tử Trần nàng vẫn mang bộ dáng cũ, dung mạo vẫn thế, tính cách vẫn vậy. Khi đó ta cho rằng chuyện trên thế giới này đều đã thay đổi, người cũng giống vậy. Ta tin tưởng rằng nàng cũng sẽ thay đổi nhưng hiện tại ta sai lầm rồi. Nàng vẫn như xưa... Vẫn bộ dáng và tính cách ngày nào".

Đường Tử Trần nghe thấy lời nói này liền dời ánh mắt khỏi đám mây, lắc lắc đầu: "Không nói điều này. Hôm nay ta phải về Indonesia. Tháng sau chính là tết rồi. Hi vọng Triệu đại ca người sẽ đến, không nên vắng mặt".

"Điều đó hiển nhiên. Nói chuyện với Tử Trần thì cho dù công việc ta có bận rộn ra sao, thì cũng phải đi" Triệu Quang Vinh gật đầu, bình bóng lưng Đường Tử Trần dần dần đi xa mà ánh mắt hiện ra một vẻ mê ly lại như đang hoài niệm.

Qua lúc lâu sau, Đường Tử Trần đã rời khỏi không còn thấy bóng dáng nữa hắn mới tỉnh lại. Đôi mắt mở ra bắn tinh quang khắp bốn phía. Trong lòng như đã hạ quyết tâm, trên mặt hiện ra một nụ cười lạnh.

Đúng lúc này, vài chiếc Lincoln xa hoa từ trên bờ cát đi đến. Cách Triệu Quang Vinh không xa liền dừng lại, từ trên xe đi xuống vài người.

"Thế nào? Triệu đại ca cùng với Môn chủ nói chuyện gì vậy?"

Đó là một nam tử bận áo sơ mi trắng, thân thể người này so với Triệu Quang Vinh còn muốn lùn hơn vài phần nhưng vẻ thành thục, như một nhân vật kiệt xuất từ trong gia tộc giàu có đi ra.

Sau lưng nam tử này còn có một nhóm lớn nam nữ. Xem bộ dáng bên ngoài thì những người này khoảng hai mươi tuổi hoặc là còn chưa đến hai mươi.

"Thế Phong. Không có chuyện gì rồi. Không phải nàng ta chỉ muốn triệu khai Khẩn thân đại hội thôi sao? Nàng vẫn là Hội trưởng của Đường Môn chúng ta nên vẫn có quyền lực này" Triệu Quang Vinh lạnh nhạt trả lời.

"Khẩn thân đại hội gì? Ta thấy lần này nàng ta trở về là muốn đoạt sạch quyền lực của chúng ta giao cho người khác mới đúng. Triệu đại ca. Chẳng lẽ ngươi không rõ? Ngươi cam tâm sao? Đường Môn là cơ nhiệp của rất nhiều người xây dựng lên. Cho dù nàng là Hội trưởng cũng không có thể làm như thế. Ở Nam Dương này chúng ta kinh doanh hơn mười năm rồi. Trong đó có bao nhiêu tâm huyết?" Nam nhân gọi là Thế Phong hỏi lại.

Hắn gọi là Thế Phong, cũng là một thành viên trong nhóm khai sáng Đường Môn. Quyền pháp cũng đạt đến tu vi tinh thâm. Là người cầm quyền của Đường Môn phân đường Malaysia.

Vài ngày trước Đường Tử Trần đã đi Malaysia nói cho hắn biết một ít chuyện Khẩn thân đại hội. Một lần nữa chỉnh hợp lại Nam Dương Đường Môn. Hắn là lão hồ ly thì sao không nghe được ý trong đóng chứ? Vì vậy liền đáp ứng nhưng bản thân lại âm thầm đi đến Filley tìm Triệu Quang Vinh.

"Cũng không còn cách nào khác" Triệu Quang Vinh nói ra sáu chữ.

"Hắc hắc. Ta không sao cả. Chỉ là Triệu đại ca à, con gái của ngươi cũng đã trưởng thành rồi

Gia nghiệp lớn thì các nữ nhân cũng cần tiền, cần quyền. Đại ca cực khổ mấy năm nay đã đưa Triệu gia tại Filley là một gia tộc không kém Lý gia, Hoắc gia ở Hongkong, Hà gia ở Macao. Nghe nói đứa cháu thứ hai đang theo đuổi một cô gái ở trong gia tộc Kenny tại Mĩ sao? Còn có cháu lớn cùng với công chúa hoàng thất Anh qua lại có chút mật thất, trở thành huấn luyện viên cưỡi ngựa cho hoàng thất. Còn có cháu gái ta ở Pháp quen biết với một vị công tử thượng lưu, còn đang chuẩn bị đám hỏi đó thôi!"

Lâm Thế Phong mỉm cười nói: "Đương nhiên gia sản mấy trăm triệu của Triệu đại ca môn chủ sẽ không lấy đi. Bấy quá chỉ là lấy đi hai ba ngàn người võ trang mà thôi. Không có những cái đó đại ca vẫn là phú ông như trước thôi. Nhưng ta nghĩ thiếu nó thì những sinh ý của đại ca quả thực bị thiếu phương tiện. Hơn nữa tài sản cũng không hề an toàn gì. Trong tay có binh mới có đạo lý. Cháu gái của ta đang từ từ đi vào giới thượng lưu xã hội, trở thành một thành viên tinh anh với những gia tộc, hoàng thất kia không có tài sản trăm triệu như đại ca. Mà thế lực của đại ca tại Nam Dương và võ trang trong tay thì cho dù là đại tập đoàn của Mĩ muốn tham gia thị trường Nam Dương này cũng phải thông qua sự đồng ý của đại ca mới được. Nếu trên tay đại ca không có thế lực này..."

Theo lời nói của Lâm Thế Phong chính là chân lý từ thiên cổ đến nay không thể phá vỡ. Tài phú không có lực lượng võ trang bảo vệ chẳng khác nào một túi tiền đặt trước mặt cường đạo.

Trương Tử Cường năm đó mạnh mẽ bắt cóc đứa con lớn nhất của Lý gia Hongkong. Lột hết quần áo cho vào lồng sắt, há mồn liền đòi mười triệu tiền chuộc. Cuối cùng Lý gia ngoan ngoãn cho hắn mười triệu, ngay cả báo cảnh sát cũng không dám. Đệ nhất phú hào Hongkong cũng là nhân vật được xếp vàng bảng phú hào của thế giới. Có nguồn thu hắc đạo thật lớn, hơn nữa Hongkong còn được xưng là địa phương tư pháp kiện toàn.

Mười triệu là khái niệm gì?

Mặc dù Triệu Quang Vinh võ công cao cường, con gái cũng có luyện võ nhưng con hắn không phải giống như Vương Siêu không hề sợ súng đạn. Võ công có thể luyện đến cảnh giới như Vương Siêu, Đường Tử Trần như vậy trên thế giới này có thể nói là lông phượng sừng lân (chỉ rất quý hiếm, khó tìm).

Trong tay có võ trang, hơn nữa ngay cả quân đội chính phủ cũng không dám đụng đến hắn. Đây đã trở thành một loại uy hiếp vô hình, cho dù là hắc đạo, bạch đạo cũng không dám có chủ ý gì với hắn.

Có một ít tập đoàn lớn, ngân hàng ở Âu Mĩ cũng huấn luyện quân lính của chính mình. Một đoạn thời gian năm 1920 ở Mĩ cấm rượu thì trong một vài gia tộc đều có xưởng rượu riêng cho bản thân.

Những đệ tử của giới cao cấp trong nước cũng biết đến võ trang của xã hội đen. Âm thầm bảo hộ đôi chút để đến khi bản thân gặp chuyện riêng không thể quang minh chính đại làm thì có thể giao cho xã hội đen. Đây là quy tắc phổ biến trên toàn bộ thế giới.

Có thể đoán được nếu Triệu Quang Vinh thật sự giao ra võ trang Đường Môn, thì tài phú mấy năm nay hắn kiếm được, tiền đồ của con gái, thế lực Triệu gia đều suy yếu vô cùng.

Nhất là một khối Nam Dương này chính là thiên đường của tội phạm. Những hắc bang ở Hongkong, Indonesia, Filley đều có dũng khí vì tiền mà giết cả nhà ngươi.

Hơn nữa mấy năm nay hắn đã đưa võ trang Đường Môn trở thành của Triệu gia hắn.

Võ trang tư nhân. Mọi sinh ý đều dựa vào võ trang để duy trì.

"Nhưng mà không biết Đường Tử Trần muốn đưa cơ nghiệp Đường Môn giao cho ai đây?" Trong lòng Triệu Quang Vinh sớm đã quyết định rồi.

"Ta cũng không biết. Lần này đến là muốn thương lượng với đại ca một chút. Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của đại ca" Lâm Thế Phong trả lời.

"Ài. Tử Trần này là một phụ nữ lợi hại. Ta hiểu nàng nhiều hơn so với ngươi" Triệu Quang Vinh thở dài: "Việc nàng muốn làm chưa một ai có thể ngăn cả được. Hơn nữa quyền pháp võ công của nàng đã đạt đến cảnh giới sâu không lường được. Không nghe không thấy, linh cơ vừa động thì không một ai có thể động đến nàng. Nếu như hai người chúng ta không nghe theo lời nàng sợ rằng nàng sẽ đối phó chúng ta. Khi đó chúng ta không phải là đối thủ nàng ta. Ngươi xem một chút đi. Nàng vừa về liền chỉ huy võ trang Indonesia cùng giao phong chính diện với quân đội chính phủ. Đây không phải là đang muốn cảnh cáo chúng ta sao?"

"Triệu đại ca. Ta biết nhiều năm trôi qua như vậy nhưng anh vẫn còn có hảo cảm với nàng. Nói cách khác anh toàn tâm toàn ý giúp nàng chăm lo cho Đường Môn thế mà nàng ta không chút nào cố kỵ cảm tình mọi người cùng nhau chiến đấu năm đó. Bây giờ lại muốn qua cầu rút ván. Quyền pháp của nàng tuy cao nhưng Thái Tổ Trường Quyền của đại ca cũng đạt đến cảnh giới thần diệu khó lường. So với nàng ta không yếu hơn bao nhiêu. Ta có một chủ ý đơn giản mà không cần trở mặt với nàng ta lại có thể không giao ra binh quyền. Không biết đại ca ngươi có nghe không?" Lâm Thế Phong nói. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Ngươi nói tiếp đi..."

"Rất đơn giản. Khẳng định ở lần khẩn thân đại hội này nàng sẽ tuyên bố người cầm quyền mới của Nam Dương Đường Môn. Đến lúc đó Triệu đại ca dựa theo quy cũ thử thân thủ của tên kia. Nếu như hắn thua thì đừng nghĩ đến việc trở thành người cầm quyền ở Nam Dương này. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy thì Đường Tử Trần sẽ không biết xấu hổ muốn một tên bại trận đó cầm quyền sao? Ai sẽ phục đây?" Lâm Thế Phong nói tiếp.

"Nhưng mà nếu ta bị người kia đả thương rồi sao?"

"Đại ca. Người khi nào lại chậm chạm như vậy? Nàng muốn tố một thì sao ngươi không tố mười lăm? Triệu đại ca, quyền pháp của ngươi đã là kim đan nội liểm rồi, phát kình đến cảnh giới vô hình. Cho dù tự thân Đường Tử Trần đến đối phó sợ rằng không thể nắm chắc thắng được anh. Huống hồ truyền nhân của nàng luyện võ công được bao lâu? Ít nhất là giới võ thuật Đông Nam Á này không có ai là đối thủ của ngươi. Còn tên được xưng là Đệ nhất cao thủ Đông nam Á chỉ là do đại ca vượt qua độ tuổi náo động nên không muốn cùng với tên tiểu bối kia giao thủ mà thôi" Lời nói của Lâm Thế Phong là thật. Triệu Quang Vinh là cao thủ quyền sư thế hệ trước, hơn nữa lại được bí truyền của Hồng Môn năm xưa, không tham dự bất kỳ chuyện gì bên ngoài.

Cũng giống như Triệu Quang Vinh, Đường Tử Trần có võ công có thể nói là vô địch thiên hạ nhưng có mấy ai biết được võ công của nàng?

"Ta mặc dù có danh hiệu Hội trưởng Nam Dương Quốc Thuật Tổng Hội nhưng võ công mấy năm nay cũng đi xuống. Xa rời giới võ thuật thật lâu rồi" Triệu Quang Vinh nói tiếp: "Tiểu bối Trần Ngã Dương kia có công phu đã vượt qua tên gọi là đệ nhất Đông Nam Á rồi. Nhật Bản, Hàn Quốc, Nga, Đại lục Thiếu Lâm Quyền, Vũ Đương Quyền, Thái Cực Quyền đều có những nhân vật lợi hại. Chẳng qua bọn họ không muốn tranh đấu mà thôi. Đệ nhất sao? Không được gì cả mà phải trở thành cây to đón gió lớn. Không có ý tứ. Bất quá ta nghe thấy đại lục gần đây có một tiểu bối ngay cả vị trí đệ nhất của Trần Ngã Dương cũng bị hắn đoạt mất. Hình như được gọi là cái gì Lao Sơn Nội Gia Quán Trường. Chu Bỉnh Lâm cũng cùng hắn giao thủ đều bị hắn đánh gãy một tay. Công phu người này không thể xem thường được. Thái Cực Quyền của Chu Bỉnh Lâm đã đạt đến xuất thần nhập hóa. Năm đó cùng ta giao thủ một lần, nếu như không phải lợi dụng lúc hắn không đề phòng ta mới bức lui được, không thể nào thương tổn hắn. Hắn cũng rất cao ngạo, vừa thua thiệt đã rời khỏi. Nếu tiếp tục đánh sợ rằng ai chết vào tay ai chưa biết!"

"Lao Sơn Nội Gia Quán Trường Vương Siêu? Ta cũng nghe nói qua. Hình như hắn xuất thân từ quân đội trong đại lục, cùng với Đường Tử Trần có mối quan hệ không bình thường. Cùng với chúng ta không có chút quan hệ gì cả" Lâm Thế Phong nói.

"Hắn là đệ nhất đệ nhị có quan hệ gì với chúng ta chứ. Ta lại không muốn tranh phong trong giới võ thật. Bất quá chuyện này phải suy tính thật kỹ. Đến lúc đó lại nói đi" Vừa nói chuyện Triệu Quang Vinh vừa quay người rời đi.

"Ba ba" Ngay khi Triệu Quang Vinh xoay người đi thì một cô gái mười bảy mười tám tuổi từ trên xe bước ra.

"Tiểu Từ. Ngươi đã về rồi sao? Lại không gọi được báo cho ba biết một tiếng. Còn có, ta bảo ngươi dẫn bạn trai ở Pháp đến đây ăn tết thì ngươi có dẫn theo không?"

Cô gái này chính là con gái của Triệu Quang Vinh đang học ở Pháp. Triệu Tiểu Từ.

"Giang Hải nói hắn về đại lục có chút chuyện. Đến khi lễ mừng năm mới tới thì hắn sẽ đến Filley tìm con. Bất quá ba à, tại Pháp con có gặp qua sư phụ của Giang Hải. Người ấy nói có biết ba đó" Đột nhiên Triệu Tiểu Từ nói.

"Sư phụ của bạn trai con biết ta?" Triệu Quang Vinh kinh ngạc hỏi: "Nhà bạn trai con không phải ở Bắc Kinh sao? Sư phụ hắn gọi là gì?"

'Sư phụ hắn gọi là Lâm Đình Phong. Quán chủ của Cũ Đương Cửu Cung Kiếm Đạo Tràng ở Pháp".

"Thì ra là hắn. Là bạn cũ của ta" Triệu Quang Vinh cười lớn.

Bất quá hắn cùng với con gái đứng cùng một chỗ không giống như là cha con mà lại giống như một cặp tình nhân vì tướng mạo của hắn so với tuổi thực tế trẻ hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.