Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô?

Chương 5-4: Khôi phục




Hồ Đại Vỹ cởi dần bộ đồ của Tử Đan ra, để lộ cơ thể trắng nõn hoàn mỹ. Nó thì không ngừng chống cự, đánh liên tục vào người hắn.

- Tên đáng ghê tởm kia, buông tôi ra!!

- Ngoan nào...

Hắn với tay mở ngăn kéo bàn, lôi ra một cái còng số 8 bằng kim loại sáng, xong nhanh chóng còng tay hai tay nó lại.

- Tháo nó ra! Tên dâm tặc biến thái!

- Em không biết trật tự là gì nhỉ?

Đại Vỹ trêu đùa hai gò bồng đào đầu đặn của nó, xong ngậm lấy nhũ hoa đã dựng đứng vì bị hắn kích thích nãy giờ. Lưỡi hắn đưa qua lại liên tục khiến Tử Đan không kìm được tiếng rên, mặt nó đỏ bừng, cả cơ thể nó bị hắn khống chế hoàn toàn, lần này nó chết chắc rồi.

Hắn trườn dần xuống dưới, bắt hai chân nó dạng ra, thản nhiên kích thích nơi tư mật của nó. Đại Vỹ vứt cái khăn tắm xuống sàn, đẩy vật to lớn của mình vào bên trong nó.

- Em là của tôi, Diệp Tử Đan. Cả thể xác và tâm hồn em. - Hắn vuốt nhẹ tóc nó.

- Đau... - Nó nhăn nhó, hai chân choàng lên siết chặt lấy eo hắn.

- Lần đầu sẽ đau, một chút là hết thôi...

Nó ngớ ra, nhìn hắn chằm chằm. Chẳng phải cách đây không lâu hắn đã lấy đi sự trình trắng của nó rồi sao.

- Lần đầu của tôi...

Không để nó nói tiếp, hắn đã luồn ngay lưỡi vào bên trong khoang miệng nó, tham lam chiếm lấy vị ngọt như của riêng hắn. Cho tới khi chắc chắn nó đã hết sạch dưỡng khí, Đại Vỹ mới lưu luyến rời môi nó.

- Đ... Đại...

- Tận hưởng đi, có khi lần sau tôi sẽ chẳng nhẹ nhàng như này với em đâu.

_______

Diệp Tử Đan một lần nữa thức dậy trong phòng Đại Vỹ, nhưng không có hắn ở đây. Thay vào đó trên giường là một bộ váy trễ vai màu trắng tuyệt đẹp cùng với bèo nhún ở hai bên tay. Trên mặt bàn bên cạnh có thỏi son cùng vài ba hộp phấn mà nó còn chẳng biết đánh vào đâu.

Hiểu ý, nó thay ra bộ váy, thoa một lớp son mỏng thật nhạt rồi chạy xuống lầu. Phải rồi, hôm nay là chủ nhật, hắn sẽ đưa nó ra ngoài. Đây là cơ hội tuyệt vời để trốn thoát, nghĩ đến đây là mặt nó phởn hết cả lên, khoái chí chạy vào phòng ăn.

- Tử Đan, cô có váy mới à? - Ngọc Doãn là người nhận ra đầu tiên, xuýt xoa thốt lên - Cô mặc đẹp phết đấy!

Nó mỉm cười như đáp lại lời khen của anh, xong dáo dác nhìn quanh.

Soạt. Vạt váy sau của nó bất ngờ bị tốc lên, mà nó thì khá chắc chắn là trong này không có gió.

- Đi ra đây. - Hồ Đại Vỹ bất ngờ từ đâu xuất hiện, nắm cổ tay nó kéo đi - Mặc cái này vào, váy đấy mà mặc thế à.

Hắn ngán ngẩm nhét vào tay nó một chiếc quần lót dây màu trắng. Rồi như nhớ ra gì đó, hắn lại lôi nó lên tầng luôn. Đại Vỹ lật chăn lên, dưới đó là một cái bra ren cùng màu với quần.

- Em không nhìn thấy à? - Hắn quay ra lườm nó.

Diệp Tử Đan bĩu môi, giận dỗi la lên:

- Là không muốn mặc đó! Tôi không mặc đồ lót ren đâu, đi chơi mà ăn mặc như đi thuê trai bao vậy!

- Nói gì hả?! - Giọng hắn lạnh hẳn đi, đã mất công chuẩn bị mà dám không mặc, muốn bị phạt nữa sao. - Tôi nói gì thì em làm nấy, đừng nhiều lời.

Thấy hắn có vẻ giận lên, nó đành miễn cưỡng mặc vào, xong theo hắn ra xe. Hôm nay chỉ có mình nó với Đại Vỹ ra ngoài, không có thuộc hạ hay vệ sĩ đi theo, quả là cơ hội hoàn hảo để nó đào thoát.

Đại Vỹ đưa nó vào trung tâm thành phố - Bắc Kinh hoa lệ. Tử Đan hoàn toàn choáng ngợp, không phải sự tấp mập và đông đúc ở đây, mà vì hắn liều lĩnh đưa nó đi chơi ở nơi gần nhà của nó như vậy.

Hắn gửi xe rồi đưa nó vào trung tâm thương mại, nhưng là khu riêng biệt của giới thượng lưu. Đồ ở đây toàn là hàng hiệu và cực kì đắt đỏ, dân đen như nó có mơ cũng không nghĩ sẽ được đặt chân tới đây.

- Sao anh đưa tôi đến đây?

- Chọn vài bộ em thích đi. Dù gì ở dinh thự em cũng không có nhiều quần áo cho lắm. Tôi lên giường với em mấy bữa nữa là tan hết.

Tử Đan nhìn hắn bực bội, phải rồi, đêm qua lúc hưng phấn hắn cũng xé rách cái váy nó thích mất tiêu. Tên dâm tặc này cũng khỏe gớm, hôm bữa mặc chiếc sơ mi trắng cũng nát bươm rồi.

Nó lựa qua lựa lại mà chẳng tìm được cái nào. Không phải là không ưng ý mà đồ ở đây đẹp quá trời, nên giá cũng trên trời luôn. Dù sao cũng là hắn bỏ tiền, nó đâu dám phung phí vì vài ba bộ váy chứ.

- Sao vậy? Không ưng cái nào à? - Hắn choàng tay qua eo nó, tay còn lại nhấc chiếc đầm khoét ngực màu tím lên - Em mặc cái này hợp đấy.

Tử Đan liếc nhìn mác ghi giá tiền, khiếp, làm gì mà gần chục số không vậy. Váy dệt bằng vàng hả? Nó nhìn hắn lắc đầu nguầy nguậy.

Như biết nó đang nghĩ gì, Hồ Đại Vỹ nắm hai vai nó, lạnh lùng khẳng định:

- Tiền của tôi, em cứ xài thoải mái. Cái gì của tôi, cũng là của em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.