Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô?

Chương 3-4: Nguyệt ẩn




Edit: Nguyệt Đức phi.

Beta: Ka Thái hậu.

Mùa xuân đến, trong cung trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Hậu cung luôn quạnh quẽ trang nghiêm giờ đây tràn ngập những thiếu nữ như hoa như ngọc oanh oanh yến yến. Cung trang hồng phấn, xanh lam là màu sắc chủ đạo. Ai có phụ thân hoặc tổ phụ làm quan viên từ Chính Tứ phẩm trở lên thì mặc cung trang màu xanh lam, còn từ Chính Tứ phẩm trở xuống thì chỉ có thể mặc cung trang màu hồng phấn. Vì vậy, trên căn bản thì màu lam chơi với màu lam, màu hồng chơi với màu hồng, phân biệt rõ ràng, địa vị và tiền đồ cách nhau một trời một vực.

Trịnh Nguyệt Nhi mặc cung trang màu lam, trên đầu cài hoa nhung, cả người ôn nhuận dịu dàng, trừ lúc học cung quy ra thì thời gian còn lại hầu như nàng đều ở trong phòng. Hai cô nương bên cạnh nàng đều là cao môn quý nữ, tuy không quen biết nhau nhưng trước kia cũng đã từng nghe tên, vì thế ở chung với nhau cũng khá là hòa hợp.

"Gia Gia, đừng náo loạn nữa, gian bên cạnh nghe được tiếng động bây giờ, thật sự mà nói thì ngươi cần gì phải gây thêm phiền phức như vậy?" Trịnh Nguyệt Nhi nhìn Tôn Gia Gia ở cùng phòng đang hào hứng rung cái lục lạc, bất đắc dĩ nói.

Tôn Gia Gia là nữ tử xuất thân tướng môn, tính cách hoạt bát đáng yêu, vểnh môi nói: "Nguyệt Nhi, tính tình của ngươi quá tốt rồi. Tề Bích Quân sát vách chanh chua đanh đá như vậy, cũng chỉ có ngươi là có thể nhẫn nhịn, nhưng ta thì không nhịn được. Hôm qua lúc học cung quy, bọn họ còn tố cáo chúng ta lười biếng, hại chúng ta đứng cả một buổi chiều, mới nghỉ ngơi có chút xíu mà cũng bị bọn họ bắt được, khiến chúng ta bị mama mắng một trận, thật tức chết ta mà!"

Trịnh Nguyệt Nhi cúi đầu cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Lúc còn ở nhà, ta cũng đã từng qua lại vài lần với Tề tỷ tỷ rồi, khi đó ta cảm thấy nàng ấy không phải là người xấu. Người tố cáo chắc là hai nữ tử cùng phòng với nàng ấy, có lẽ không phải là ý của Tề tỷ tỷ đâu."

Tôn Gia Gia thở phì phò nói: "Nguyệt Nhi ngươi thật là ngốc! Trước kia lúc ở nhà, các ngươi không có xung đột lợi ích, dĩ nhiên nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ tìm ngươi để gây phiền toái. Còn bây giờ thì khác, ai mà không biết Tề Bích Quân đó đang nhắm vào vị trí Thái tử phi đâu kia chứ! Ngươi chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nàng ta, nàng ta không hại ngươi thì hại ai!"

Trịnh Nguyệt Nhi thở dài một tiếng, cẩn thận nói: "Sao ngươi lại tùy tiện nói ra những lời như vậy? Sau này ngươi không được nói chuyện không kiêng kỵ như thế nữa. Đây là hoàng cung, là nơi quy củ sâm nghiêm nhất."

Tôn Gia Gia vội che miệng lại, dè dặt nhìn một vòng, sau đó thở phào nói: "Biết rồi, Nguyệt Nhi, ngươi thật là tốt. May mà ta ở cùng phòng với ngươi, còn có thể được ăn điểm tâm mà Đức phi đưa đến, sướng thật!"

Trịnh Nguyệt Nhi nhìn vẻ mặt muốn ăn vặt của Tôn Gia Gia, cười nói: "Ta và Đức phi nương nương là bà con xa, chẳng qua nương nương nể tình đồng tộc nên mới phá lệ chăm sóc cho ta. Ngoại trừ điểm tâm và đồ trang sức ra thì nương nương cũng không giúp được gì khác, vẫn là tự bản thân mình nên cẩn ngôn thận hành mới được."

Tôn Gia Gia vừa ăn vừa gật đầu: "Ừ, ta biết rồi, Nguyệt Nhi."

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó truyền vào một giọng nói trầm tĩnh ôn hòa: "Trịnh tỷ tỷ có ở đây không?"

Trịnh Nguyệt Nhi buông đồ thêu trong tay xuống, đứng lên nhìn một chút, thì ra là Chu Tuyết Oánh. Tú nữ này cũng thuộc một trong số những gia tộc danh tiếng, Trịnh Nguyệt Nhi mỉm cười ra mở cửa, nhẹ giọng nói: "Sao Chu muội muội lại tới đây? Mau vào ngồi đi."

Chu Tuyết Oánh cũng giống như tên của nàng vậy, trắng mịn óng ánh như tuyết. Luận về tướng mạo thì nàng cũng được xem như là người xuất sắc trong đám tú nữ, có gia thế, có nhan sắc, tính tình cũng tốt. Vì thế nên bây giờ nàng đang được nhiều người nghị luận nhất.

Chu Tuyết Oánh cười kéo tay Trịnh Nguyệt Nhi, mở miệng nói: "Không có thời gian để ngồi tán gẫu đâu. Đức phi nương nương phái tiểu thái giám tới truyền lời, nói muốn triệu kiến hai người chúng ta nên ta đến đây để báo cho ngươi mà thôi. May mà ngươi có ở đây, nếu chỉ có một mình ta thì ta sẽ sợ lắm."

Trịnh Nguyệt Nhi cảm thấy có chút kỳ lạ, không biết vì sao Đức phi nương nương lại triệu kiến hai người các nàng. Có điều nàng suy ngẫm lại, có lẽ hai người các nàng đều rất xuất sắc nên có cung phi nào đó muốn gặp mặt một chút, vì thế nàng liền cười nói: "Đợi ta chỉnh trang lại đầu tóc rồi đi ngay."

Tôn Gia Gia còn ở một bên cổ vũ, cười nói: "Chu tỷ tỷ, ngươi và Nguyệt Nhi tỷ tỷ đứng chung một chỗ, quả thật như mai tuyết tôn lẫn nhau, tuyệt mỹ không sao tả hết!"

---

Ngự Hoa viên.

Trịnh Nguyệt Nhi và Chu Tuyết Oánh bước đi nhẹ nhàng theo sau tiểu thái giám, đột nhiên tiểu thái giám quay đầu lại, nhìn Trịnh Nguyệt Nhi nhíu mày, giống như là không nhận ra nàng vậy: "Ngươi là tú nữ nhà nào, đi theo ta làm gì?"

Trịnh Nguyệt Nhi nhất thời bối rối. Khi nàng sực tỉnh ra quay đầu lại thì phía sau đã không còn thấy bóng dáng của Chu Tuyết Oánh nữa, ngay lập tức nàng biết mình đã trúng bẫy rồi!

Lòng bàn tay Trịnh Nguyệt Nhi đầy mồ hôi lạnh. Nàng biết nhất định tiểu thái giám này đã bị người ta mua chuộc, nhưng nàng vẫn ngẩng cao đầu, sắc mặt trầm tĩnh, nổi giận nói: "Nô tài kia, ngươi dụ dỗ ta tới đây, ăn cây táo rào cây sung mà hãm hại ta, chẳng lẽ ngươi không sợ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương xử phạt sao?"

Tiểu thái giám không ngó ngàng đến lời khiển trách của Trịnh Nguyệt Nhi, mặt đầy khinh bỉ nói: "Hôm nay Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử sẽ đến Ngự Hoa viên du ngoạn, tú nữ nhà ngươi thăm dò ở đâu mà biết được tin tức này, lại còn chẳng biết xấu hổ mà dám chạy tới đây! Lẽ nào đúng là như thế, vậy thì ta sẽ đi bẩm báo cho Vương mama!"

Dứt lời, tiểu thái giám liền chạy biến đi mất. Đương nhiên Trịnh Nguyệt Nhi không đuổi theo kịp, vành mắt đều đỏ hết cả lên, nhưng nàng cố nén lại không khóc. Trịnh Nguyệt Nhi muốn trở về nhưng không xác định được đường đi, vì thế nàng cứ ở chỗ đó chần chừ loay hoay cả buổi, trong lòng thì nóng như lửa đốt. Nàng sợ người khác nhìn thấy nàng, rồi đến hỏi nàng ở đây làm cái gì...

Phía sau núi giả.

Hai nam nhân mặc phục sức dành cho Hoàng tử màu vàng nhạt đứng ở đó. Nam tử có vóc người gầy ốm ôn văn nho nhã lên tiếng nói: "Ngũ đệ, xem ra tú nữ này cũng thú vị. Quả nhiên trước kia không có động lực cho nên mới không làm hại ai."

Nam nhân có sắc mặt lạnh lùng thì lãnh đạm nói: "Tứ ca làm anh hùng cứu mỹ nhân thử xem, nói không chừng còn có thể thu được trái tim của mỹ nhân kia."

Tứ Hoàng tử cúi đầu cười một tiếng, mở miệng nói: "Ta mặc kệ việc bao đồng này, nếu hành sự không cẩn thận thì cả người cũng bị bôi đen. Đừng thấy thủ đoạn của đám nữ nhân này sơ sài mà đã vội đánh giá. Đằng sau bọn họ đều có chỉ thị của gia tộc, khẳng định là kế hoạch thiên y vô phùng. Mình ra mặt cũng chưa chắc là việc tốt. Bây giờ đám gia tộc này lại vì vị trí Thái tử phi mà đánh nhau đến bể đầu chảy máu."

Ngũ Hoàng tử biết vị Tứ ca này của mình mặc dù nhìn ôn hòa thiện lương, rộng lượng nhân ái, nhưng thật ra đối với người ngoài hết sức vô tình, đến mức hầu như không thấy được sự cảm thông.

Ngũ Hoàng tử nhàn nhạt nói: "Thái tử phi là quốc mẫu tương lai, chính là vị trí cực kỳ tốt, đương nhiên là có người tranh đoạt rồi." Quan hệ giữa hắn và Thái tử cũng bình thường. Dù sao Thục phi không thân thiết với hắn, thân mẫu lại là tội nhân, phụ hoàng cũng không thích hắn nhiều, cho nên tất nhiên Thái tử cũng không quá chú ý đến người đệ đệ tàng hình như hắn này. Vì lẽ đó cuộc sống trong cung của hắn cũng không được tốt cho lắm.

Cũng may, kế hoạch bồi dưỡng đệ đệ năm ấy của Đại Hoàng tử được tiến hành không tệ. Dưới sự cố gắng của Đại Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử cũng gia nhập vào tổ hợp huynh đệ này, tình cảm đối với các huynh đệ khác cũng được xem là thân thiết, vì thế cuộc sống của hắn cũng không đến nổi.

Tứ Hoàng tử tỉ mỉ đánh giá tú nữ bên kia một chút, suy tư hồi lâu, sau đó lên tiếng nói: "Ngũ đệ, chỗ này là Ngự Hoa viên. Những chỗ chúng ta có thể tới trong phạm vi từ nơi ở của tú nữ kia đến Ngự Hoa viên cũng không nhiều, mà Ngọc Hoa cung chính là một trong số đó! Xem ra vị tú nữ kia rất có khả năng là cùng tộc với Đức phi, quý nữ Trịnh thị."

Ngũ Hoàng tử khẽ nhíu mày, mở miệng nói: "Có cần nói cho Nhị ca một tiếng không?"

Tứ Hoàng tử cầm quạt gõ lên đầu của Ngũ Hoàng tử một cái, hận không thể rèn sắt thành thép, lên tiếng nói: "Thông báo cho Nhị ca thì có ích gì? Ngươi có ngốc không? Ngươi cũng phải thành thân, biết không? Thục phi có quản chuyện hôn sự của ngươi sao? Đến lúc đó chẳng lẽ để Hoàng hậu tùy tiện chỉ hôn một người cho ngươi à? Đây là đại sự cả đời đấy!"

Gương mặt của Ngũ Hoàng tử tê liệt một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: "Vậy thì sao, lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, chuyện hôn nhân đại sự, chúng ta vốn không có quyền lên tiếng."

Tứ Hoàng tử thấp giọng nói: "Không có quyền lên tiếng cũng không có nghĩa là không thể tranh thủ! Theo ca ca thấy, tú nữ kia đích thị là quý nữ Trịnh thị, mà gia thế cũng là một trong những tiêu chuẩn nhất định. Bây giờ ngươi lập tức chạy đến Ngọc Hoa cung báo cho Đức phi một tiếng. Chưa nói đến việc có thu được người hay không, nhưng nhất định Đức phi sẽ báo lại chuyện này cho Trịnh thị. Nói không chừng sau khi tú nữ kia biết ngươi ra tay tương trợ thì nàng ta sẽ thầm tương tư ngươi đó! Ngươi cũng là một Hoàng tử chân chính, Trịnh thị gả cho ngươi, cũng rất xứng đôi."

Ngũ Hoàng tử khẽ nhíu mày, Tứ Hoàng tử thúc giục: "Nhanh lên, ta phái người ở gần đây canh chừng, ngươi mau đi thông báo cho Đức phi đi. Không cần làm thêm gì khác, chỉ cần đợi Đức phi đến xử lý là được. Bất luận có được hay không, dù sao cũng không lãng phí thời gian, coi như cho Nhị ca mặt mũi, tốt xấu gì thì người ta cũng là cô nương nhà Trịnh thị, không phải sao?"

Thật sự Ngũ Hoàng tử cũng muốn như vậy, liền chắp tay nói với Tứ Hoàng tử: "Tạ Tứ ca." Sau đó hắn vội vã rời đi.

---

Thượng Dương cung.

Hoa Thường mới vừa nấu trà xong thì Hoàng đế liền đi vào. Hoàng đế gần năm mươi tuổi, đã bắt đầu lộ vẻ già nua. Ở thời đại này tuổi thọ trung bình chưa tới bốn mươi, năm mươi tuổi xem như là đã sống đủ vốn rồi.

"Sao Hoàng thượng lại tới đây? Hôm nay người được rảnh rỗi sao?" Hoa Thường nhanh nhẹn giúp Hoàng đế cởi áo khoác ra, đỡ hắn ngồi xuống.

Hoàng đế rót cho mình một ly trà, mở miệng nói: "Trên triều tranh luận ầm ĩ thành một đoàn, hôm nay vạch tội người này, mai lại vạch tội người khác, đủ loại thủ đoạn được đem ra sử dụng. Tuyển tú thì lại càng dầu sôi lửa bỏng, triều đình cứ như nước đang đun trên bếp, không thể nào yên bình được. Trẫm bị ồn ào quấy nhiễu đến không chịu nổi, cứ để cho bọn họ muốn làm gì thì làm đi, trẫm bãi triều ba ngày, nghỉ ngơi một chút."

Nhìn gương mặt Hoàng đế mang theo ưu phiền, Hoa Thường nhẹ nhàng bóp vai cho Hoàng đế, mở miệng cười nói: "Vậy cũng được, nhân dịp này người hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Hoàng thượng vất vả quốc sự mỗi ngày, bây giờ cũng đã đến lúc quan tâm tới hôn sự của bọn trẻ."

Nhi tử thành thân là đại sự, Hoàng đế rất vui mừng, thở dài nói: "Mới đó mà bọn trẻ đều đã lớn hết rồi. Trẫm còn nhớ dáng vẻ tiểu Tứ khi còn nhỏ, thằng bé trộm nhét quân cờ vào trong túi mình, tròn vo, đáng yêu không chịu được. Đáng tiếc, đứa nhỏ này bị bệnh tim bẩm sinh, Thái y cũng nói phải kiểm soát cân nặng, ốm một chút mới không ảnh hưởng đến bệnh tim. Khi còn bé, tiểu Tứ có thể ăn ngủ thoải mái, nhưng bây giờ thì ăn không dám ăn, ngủ không dám ngủ, gầy đến mức trẫm thấy mà đau lòng."

Thời đại này, mặc dù không phải mập là đẹp, nhưng cũng không phải gầy là tiêu chuẩn. Nữ nhân chú trọng cân đối, nam nhân đương nhiên phải cường tráng một chút mới tốt.

Tiểu Tứ là người gầy nhất trong các Hoàng tử, nên chả trách Hoàng đế đau lòng. Nhưng mà theo Hoa Thường thấy, tiểu Tứ cũng không gầy đến mức như Hoàng đế nói, chỉ là so với những người mập mạp hay cao lớn khác thì thằng bé có chút gầy mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.