Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô?

Chương 1-4: Đi sứ




Mãi cho đến lúc ăn cơm chiều, Cao Nghệ mới từ bên ngoài về nhà.

"Oa, thật tốt quá, có cơm ăn, đói chết con rồi!"

Ba Cao thấy cô liền phát cáu, nhịn không được quở trách: "Cô là người làm mẹ, con trai muốn thực hành bài trên lớp, cô đi đâu, không giúp con hoàn thành, lại lêu lổng chỗ xó nào?"

"Bài thực hành trên lớp, bài gì thế?" Cao Nghệ mơ hồ không thể nào nhớ nổi việc này, liền hỏi Tiểu Phàm Phàm đang ngoan ngoãn ăn cơmmột bên: "Con trai, con có nói việc này với mẹ không đó?"

Phàm Phàm gật gật đầu "Có mà, hôm qua trước khi ngủ đó mama."

Cao Nghệ bừng tỉnh ngộ ra: "A, nhớ rồi!" Sau đó lộ ra biểu tình ngượng ngùng: "Thực xin lỗi, mama quên mất, bài tập kia như thế nào, lát nữa mama giúp con làm?"

"Không cần đâu mama, cậu với mợ làm giúp con xong rồi."

"Thật không?!"

Cao Nghệ nhìn Cao Đạm cùng An Hân Phỉ phía đối diện, làm mặt quỷ "Cảm ơn anh với chị dâu."

"Không cần khách sáo!" An Hân Phỉ cũng nghịch ngợm đáp lời, sau một đêm trò chuyện cùng Cao Nghệ, quan hệ ""chị dâu em chồng"" của hai người có thể nói là được củng cố đó.

"Tiểu Nghệ à, con không còn nhỏ nữa, con..." Mẹ Cao vừa định mở máy hát, Cao Nghệ liền liên tục xin tha: "Mẹ, tha mạng, con sai rồi, con bảo đảm không có lần tiếp theo."

"Con cái đứa nhỏ này!"

Trong bữa ăn, Cao Đạm nói ngày mai muốn cùng An Hân Phỉ về nhà.

Thân mình ba Cao ngừng lại một chút, cử động nhỏ đến khó phát hiện, làm bộ không để tâm như cũ cầm đũa dùng bữa.

Mẹ Cao có chút không nỡ: "Mấy ngày nữa hẵng về có được không?"

"Trong bệnh viện còn có việc, với cả Tiểu Phỉ cũng phải tốt nghiệp, cần về trường lấy bằng tốt nghiệp."

Anh thấy vẻ mặt cô đơn của mẹ, an ủi: "Mẹ, có thời gian chúng con lại về mà."

"Đúng vậy, mẹ, chờ anh cùng chị dâu rảnh thì lại lái xe về đây, thật sự không được, mẹ để anh vậy mới đúng nha."

Mẹ Cao gật gật đầu, nghiêm túc suy tính đề nghị Cao Nghệ nói tới.

Ăn cơm xong, Cao Đạm cùng Cao Nghệ ở ban công nói chuyện phiếm, Tiểu Phàm Phàm dính lấy ba Cao nơi đó xem phim hoạt hình, mẹ Cao vẫy tay gọi An Hân Phỉ vào phòng ngủ của bà.

"Ngồi đi, Tiểu Phỉ." Nói đoạn, mẹ Cao đưa một hộp trang sức nhỏ cho cô, cô nhận lấy rồi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn hồng ngọc, vừa thấy đã biết là có giá trị xa xỉ.

"Bác gái!"

Mẹ Cao kéo tay cô qua, đeo chiếc nhẫn hồng ngọc quý giá kia lên ngón trỏ của cô: "Cái nhẫn này do tổ mẫu của Cao Đạm từ xưa để lại, xem như đồ gia truyền nhà chúng ta, hiện tại mẹ đưa cái nhẫn này cho con, con chính là con dâu của nhà họ Cao chúng ta."

"Không, này... Con... Bác gái." Cô làm sao gánh được đây.

"Đứa bé này, ngoan, hai ngày nay con với Cao Đạm... Mẹ đều thấy hết cả rồi, mẹ cũng đã quên bao lâu rồi Cao Đạm mới vui vẻ như vậy, đây đều là công lao của con đó, Tiểu Phỉ."

"Bác gái..."

"Còn gọi mẹ là bác gái?"

An Hân Phỉ nhìn bà, đột nhiên liền ngượng ngùng "Mẹ..."

"Ngoan, đừng trách ba, ông ấy tính nết khó chịu khó tính cả đời, nói chuyện có hơi quá đáng, nhưng rốt cuộc cũng là vì con mình thôi."

"Con sẽ không."

Mẹ Cao vui vẻ vỗ vỗ tay cô: "Cùng Cao Đạm chung sống thật hòa thuận, nó có chút tật xấu con chịu khó một chút nhé."

"Không, ngày thường đều là anh ấy lo cho con, anh... Rất tốt."

"Tuyệt quá, mẹ đây chờ đợi tin tốt của hai đứa."

Khi An Hân Phỉ trở lại phòng ngủ lầu hai, Cao Đạm vừa mới tắm rửa xong, chỉ quấn cái khăn tắm quanh eo, màu lúa mạch khỏe mạnh, thấy được tám khối cơ bụng, ẩn hiện sau vạt áo choàng tắm càng làm người thêm thèm nhỏ dãi.

Cô âm thầm nuốt nuốt nước miếng, ngồi trên giường không dám nhìn khối thân thể đàn ông dụ dỗ người ta phạm tội kia.

Nhưng vị đương sự kia lại không thèm để ý, ôm lấy cô vợ bé bỏng đang ngồi ở mé giường: "Mẹ tìm em làm gì thế?"

"Cái này nè." Cô đem hộp trang sức đang cầm trên tay đưa cho anh.

"Ồ, xem ra là mẹ đã chấp nhận cô con dâu là em rồi nha."

An Hân Phỉ nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc quý giá kia, như đi vào cõi thần tiên, lại bị người bên cạnh chấm mút sàm sỡ. Tay Cao Đạm càng lúc càng không đứng đắn, vuốt ve cổ cô, cố hết sức làm chuyện trêu đùa khiêu khích thiếu nữ, ai ngờ anh vừa mới phủ tay lên hai bầu ngực mềm mại, liền bị cô đẩy ngã trên giường.

"Em, em muốn đi tắm." Nói xong, liền chạy vọt vào phòng tắm, cũng không quay đầu lại.

Ông chú già họ Cao cười nhẹ "Phu nhân Cao, có cần ngài Cao đây đưa khăn tắm cho em không, hay là phu nhân Cao lại thích để trần hơn?... Ha ha... Anh cũng thích lắm."

"A, Cao Đạm... Đáng ghét!" Hóa ra vừa nãy cô trốn gấp quá, quên lấy khăn tắm, thôi thảm rồi!

Kể ra, đêm đó rốt cuộc là Cao Đạm mang khăn tắm hay An Hân Phỉ trần truồng đi ra, kết quả, đều là giống nhau đi.

Ngày hôm sau, cô thừa dịp chồng mình đang thu dọn đồ đạc, gạt anh lặng lẽ đi đến thư phòng cùng ba Cao tiến hành một cuộc nói chuyện bí mật, nội dung là gì không ai biết.

......

"Mẹ, bọn con đi đây."

"Có thời gian liền trở về."

"Vâng."

"Anh trai, chờ em tìm anh với chị dâu chơi nha."

"Được, lúc nào cũng chào đón."

"Mợ, Phàm Phàm sẽ nhớ mợ lắm, mợ cũng sẽ nhớ Phàm Phàm sao?" Tiểu Phàm Phàm ngửa đầu, dẩu cái miệng nhỏ ủ rũ buồn bã.

An Hân Phỉ ngồi xổm xuống, ôm bé: "Mợ cũng sẽ nhớ Phàm Phàm, chờ mama có thời gian bảo mama mang con đến nhà cậu chơi, mợ còn làm bánh quy cho con nhé, được không?"

"Vâng ~"

"Ngoan quá."

Cao Đạm ôm An Hân Phỉ: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thôi."

"Đi nhanh đi, về đến nhà nhớ gọi điện báo đó."

"Vâng."

"Ba con đúng là lão già cổ hủ, con trai con dâu đi rồi cũng không ra tiễn." Mẹ Cao không vui phàn nàn.

"Không có sao hết, mẹ, chăm sóc bản thân với ba thạt tốt nhé." "Tiểu Nghệ, anh không ở bên cạnh ba mẹ, nhờ em chăm sóc cả đấy."

"Đã biết, đã biết, mau lên xe đi."

Hai người ngồi trên xe, vẫy vẫy tay, xe liền đi ra ngoài.

Không có ai biết, đằng sau bức màn trong thư phòng lầu một, người đã cao tuổi cùng sống lưng thẳng tắp, ánh mắt theo chiếc xe rời đi mà trở nên ảm đạm.

Editor: Phàm Phàm đáng yêu quá, là con của 2 nhân vật chính thì tốt ghê ;((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.